[Thử Miêu] Đãi Trọng Đầu

Chương 12

Tề Phóng là ai?

Kể ra thì cũng không phải có lai lịch gì to lắm, Tề Phóng vào nghề rất sớm, lúc mười một mười hai tuổi được mấy người săn lùng ngôi sao phát hiện mời chụp một mẩu quảng cáo, bởi vì cậu ta có gương mặt đáng yêu thần thái lại tinh nghịch, nhận được sự yêu thích rộng rãi của chị em phụ nữ, sau đó đa phần diễn những vai thiếu niên ngôi sao nho nhỏ trong phim hay quảng cáo, trong lãnh vực ca hát cũng có đã ra được mấy đĩa, nhưng không được chú ý mấy, nhắc đến Tề Phóng ấn tượng của mọi người đại khái đều là: diễn viên tốt mặt đẹp đáng yêu nhưng tính tình bình dị dễ gần.

Sau khi Tề Phóng mười tám tuổi thì bắt đầu nhận mấy vai quan trọng trong những bộ phim thần tượng, nhưng diễn nếu không phải nam diễn viên phụ bi tình, hay cậu em hàng xóm yêu thầm, thì sẽ là đại nhân vật phản diện yêu trong đau khổ nhưng không thành. Anh nói sao? Phần lớn vai chính sao lại chỉ chạm vào người cậu ta rồi lướt qua luôn? Có nhà bình phẩm phim sắc bén, đi thẳng vào vấn đề nói: diễn xuất của Tề Phóng rất tốt, hỉ bi ngây thơ hiểm ác vai nào cũng có thể diễn, mặt cũng đẹp, tổng thể có tác dụng thêm điểm, nhưng thành cũng do nó mà bại cũng do nó, Tề Phóng vì mặt mà được khai thác, cũng vì mặt mà bị cản trở, mọi người ngẫm xem, giả như Tề Phóng diễn vai nam chính, nhưng lại còn đẹp hơn vai nữ chính, đây chẳng phải biến thành phim bách hợp đầu Ngô mình Sở sao…… Người đại diện của Tề Phóng lúc đó nắm trong tay tờ báo đã đọc xong, cười suốt ba ngày ba đêm, còn cắt ra dán trên cửa phòng, cười nói rằng để ngày ngày xem, rất có ích cho thân thể và tinh thần.

Từ lúc cậu vào nghề đến nay đã 20 năm, ít nhiều diễn viên nổi tiếng ít nhiều ngôi sao nổi lên sau này gặp cậu cũng phải gật đầu chào nói một tiếng tiền bối, ngay cả Lê tiểu thiên vương nổi bần bật gần đây cũng là một trong những đàn em đồng môn của cậu, trong giới diễn xuất lục đục đấu đá rất nhiều, nhưng Tề Phóng bạn bè lại trải khắp, nguyên nhân vì tính tình của cậu ta tốt, không có chút nào tự cao tự đại, cũng không làm mặt chảnh, khuôn mặt lại tú lệ tuấn mỹ rất nhiều người thích thân cận, tuy rằng đường đến nổi tiếng có chút bình lặng nhưng cậu không để ý lắm, người đại diện có lúc không chịu nổi thái độ không nóng không lạnh của cậu nhắc nhở cằn nhằn, cậu cũng chỉ đáp lại: như vậy mới thích hợp với Tề Phóng tôi, làm ngôi sao lớn mệt mỏi lắm, phải tránh paparazzi này phải chú trọng hình tượng này, làm ngôi sao nhỏ tốt hơn nhiều, ngồi lề đường ăn mì cũng không bị chế nhạo.

Đây là Tề Phóng.

Lúc đó Ngũ Kinh Hoàn vừa lúc tìm đến Tề Phóng cho một vai phụ, Ngũ Kinh Hoàn vừa gặp Tề Phóng, trong lòng cứ thấy cổ quái, khuôn mặt của mình lại cùng người khác cãi nhau ầm ĩ, khuôn mặt của mình lại nhìn người khác cười hì hì, khuôn mặt của mình lại cùng người khác xoa xoa ôm ôm… ra khuôn mặt của mình lại đặt lên thân một ngưới có tính cách như chú cún con, Bạch ngũ gia giang hồ tiêu sái nói thầm trong lòng, lão Thiên gia ông trêu đùa quá mức rồi, muốn đem hình tượng Bạch Ngọc Đường phá tan nát sao, con cún này sao xứng với khuôn mặt cao nhã của Bạch gia gia chứ.

Thế nhưng quen biết lâu, Ngũ Kinh Hoàn cũng phải thừa nhận, Tề Phóng vẫn chưa rời khỏi giới diễn xuất, chung quy cũng do cậu ta có thực lực, mà tính tình của cậu ta uyển chuyển, có nổi tính xấu lắm thì cũng chỉ là bày ra mấy trò đùa không ảnh hưởng đại cục, khuôn mặt nhìn như non nớt vô tri, nhưng quan sát tỉ mỉ có thể biết cậu ra kì thực cực kỳ thành thục, mọi việc đều bình lặng nhìn, dần dần, Ngũ Kinh Hoàn cũng thích nhân vật Tề Phóng này, trong giới ác loạn này, khó có được một người chân chính sống theo ý mình như vậy, Ngũ Kinh Hoàn sau này kết bạn cùng Tề Phóng, quan hệ cũng không tệ.


Lúc chuẩn bị quay ‘Nam hiệp’, diễn viên cho vai Bạch Ngọc Đường Ngũ Kinh Hoàn ngay lập tức nghĩ đến Tề Phóng, bỏ qua không nói đến diễn xuất, chỉ khuôn mặt thôi rõ ràng là Bạch Ngọc Đường, hôm sau Ngũ Kinh Hoàn gấp gáp tìm Tề Phóng thương thảo ký hợp đồng, Tề Phóng nghe xong, cười quái dị nói: “Thế nào lại là vai phối hợp, đạo diễn Ngũ à, cho tôi diễn vai chính đi mà!”Ngũ Kinh Hoàn nắm tay đấm mấy cái, cười mắng: “Với khuôn mặt này sao cậu đóng được Triển Chiêu! Đồ con nít!” Tề Phóng ủy mị vờ khóc: “Hu hu hu, anh thế này chẳng phải chọc vào nỗi đau của tôi sao…” Sau khi đùa giỡn nháo loạn một hồi, Tề Phóng vui vẻ nhận lời, Ngũ Kinh Hoàn kỳ thực có chút tư tâm, con Bạch lão thử tự kỷ nghĩ thầm trong lòng, để cho tên gia hỏa đầu trộm não trộm mắt nhỏ mũi nhỏ nào đó đóng, rõ ràng là muốn hủy hoại phong nhã tài hoa của Bạch ngũ gia mà.

Thế nhưng Ngũ Kinh Hoàn có tính toán hết thảy thế nào, cuối cùng cũng không tính được chuyện Triển Chiêu vượt ngàn năm mà đến, Tề Phóng rất giống Bạch Ngọc Đường cuối cùng sẽ cùng Triển Chiêu chân chính hợp lại ở bên nhau…..

Phim đã bắt đầu quay, Triển Chiêu vẫn chưa cần vào, trong trường quay có mấy người đang diễn, là kiệu hoa chiêng trống vang trời đón dâu, bên này Ngũ Kinh Hoàn và Tề Phóng đang song song ngồi, Ngũ Kinh Hoàn nhìn Triển Chiêu xa xa đầu bên kia đang bị trợ lý kéo đi dặn dò, trong lòng rất muốn đi qua, nhưng Tề Phóng cứ quấn lấy người ta, Ngũ Kinh Hoàn phải nhịn lại nắm lấy không cho cậu ta đi qua làm phiền Triển Chiêu.

Tề Phóng vẫn còn sờ sờ đầu, ủy khuất khóc lóc: “Đạo diễn Ngũ thật ác độc, đầu của tôi đến giờ vẫn còn đau.”

Ngũ Kinh Hoàn không thèm nhìn: “Đó là do cậu làm nhiều việc ác, tôi chỉ thay trời hành đạo.”

Vốn là Tề Phóng thích đùa, trước mặt Triển Chiêu diễn tư thái của Bạch Ngọc Đường, hù Triển Chiêu sửng sốt, Ngũ Kinh Hoàn nhịn không được, ỷ cao hơn, một chưởng đập cho Tề Phóng nằm sấp, Triển Chiêu trợn tròn mắt, vẫn là lần đầu thấy ‘Bạch lão thử’ bị đối xử thế này, sau đó đạo diễn Ngũ bình tĩnh dặn dò mấy câu, phó đạo diễn bắt đầu bấm máy, Triển Chiêu mới bị lôi đi.


Tâm tư Ngũ Kinh Hoàn lúc này sớm bay đi mất, Triển Chiêu bị cô trợ lý nhiệt tình quay cho rối tinh rối mù, mấy lần đưa mắt nhìn qua, Ngũ Kinh Hoàn trông thấy vừa chua vừa đau lại vừa nghi hoặc – người Triển Chiêu nhìn là Ngũ hay Tề.

Tề Phóng không biết linh hồn Ngũ Kinh Hoàn đã rời thân xác, ở bên tai thì thầm oán niệm: “Thảo nào nhà báo nói anh có mới nới cũ.”

Ngũ Kinh Hoàn không nghe vào tai, thẳng thắn đáp lời: “Ừ.”

“…… ‘Triển Chiêu’ thật là đáng yêu quá nha…” Ngữ khí tựa hồ có thêm chút xấu xa.

“Ừ.”

“….. Đạo diễn Ngũ rất yêu cậu ta nha…..”


“Ừ.”

“…… Ngũ Kinh Hoàn là đồng tính luyến ái nha.”

“Ừ.”

“…… Tôi hoành đao đoạt ái có được không? Đây là Miêu Thử cùng nhau – ai da –!!!”

Lời còn chưa xong, ghế dưới chân đột nhiên gãy một góc, Tề Phóng cả người ngã nhào, đè xuống gãy luôn nguyên cái ghế gỗ.

“Rắc rắc rắc -!!!” Âm thanh này quá lớn, quấy nhiễu việc quay phim, phó đạo diễn gấp gáp la to, nhịn không được mắng: “Tề Phóng anh đến chơi cũng không cần quấy nhiễu việc quay được không!”

Tề Phóng kêu oan: “Là ghế của mấy người quá tệ có được hay không, làm tôi té đau muốn chết, ôi cái lưng tôi! Đạo diễn Ngũ đỡ tôi một cái coi!”


“Đây chính là lão thiên bảo cậu ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy.” Ngũ Kinh Hoàn nhếch khóe miệng cười, đỡ cậu đứng dậy, lại ‘không cẩn thận’ đụng vào chỗ bị thương, khiến cậu khóc to la đau.

Tề Phóng nào biết, Ngũ Kinh Hoàn đây hoàn toàn là con lão thử tâm nhãn nhỏ hẹp, đến cả câu nói đùa của Tề Phóng cũng nghe không lọt, nhịn không được dùng ám khí phóng qua, làm cho một chân của cái ghế gãy mất, khiến Tề Phóng bốn chân chỏng vó mới hết giận.

———————-

Mã Giáp: Đạo diễn Ngũ, ngài tại sao không tự mình diễn Bạch Ngọc Đường a? Ngài xem tôi đều thành pháo hôi rồi! (ủy khuất đưa tay chỉ)

Lửa sau lưng đạo diễn Ngũ bùng cháy: Ai nói tôi không muốn diễn!!! Tôi cũng muốn diễn a!!! Nhưng cô nhìn gương mặt anh tuấn cương ngạnh như mũi đao này đi!!! Lại có đường nét sâu như người nước ngoài!!! Còn có thân thể cao lớn cường tráng hùng vĩ này nữa!!! Người ta thường nói Bạch Ngọc Đường ‘hình dung tú mỹ’, tôi làm sao diễn được!!! Cô nói!!! Cô nói!!! (sao nghe giống như đang tự khen vậy)

Mã Giáp: … hiện giờ phẫu thuật thẩm mỹ rất giỏi…

(Đạo diễn Ngũ chưa quên công phu, rút dây nịt bằng da phóng tới vun vút như cơn gió sắc bén cạo luôn mặt, Mã Giáp lại bị tiêu diệt)