Thư Kiếm Trường An

Quyển 8 - Chương 93: Tương lai, hiện tại, quá khứ

Dịch: Tiểu Băng

Oành!

Một tiếng nổ rất to.

Tô Chiếu bị hất văng đi, ngã rầm xuống ngay bên cạnh Tô Trường An.

"Muốn chết!" Đế Quân quát to. Gã đã chịu đựng sự phản kháng của sinh linh cái thế giới này nhiều lắm rồi, gã không còn kiên nhẫn nữa.

Tà lực ào ào tuôn ra, gầm vang nhào tới Tô Chiếu.

Hôm nay, gã nhất định sẽ nghiền nát tất cả những kẻ dám cản đường gã thành tro!

Tô Trường An vô ý thức nhiếp Phù Đồ thần kiếm dưới đất lên, chắn trước người Tô Chiếu.

Hắn làm hoàn toàn là vô thức, do bản năng không thể để con gái bị thương ngay trước mặt mình.

Tô Trường An mơ màng đỡ một chiêu tận lực, phun ra một búng máu.

"Cha!" Tô Chiếu vội nhào tới đỡ lấy hắn.

"Vùng vẫy giãy chết mà thôi!” Đế Quân cười gằn, xòe bàn tay, tà lực đầy trời cuốn tới tụ vào bàn tay gã.

Không gian không chịu nổi sức mạnh quá cường đại này, bắt đầu vặn vẹo biến hình.

Cảm nhận được sức mạnh cường đại kia, Tô Trường An lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Hắn cười khổ nhìn Tô Chiếu, áy náy nói: "Ta xin lỗi, Chiếu nhi... Cha không thể trao cho con một tương lai mà con thích...”

"Cha...” Tô Chiếu lắc đầu, nước mắt lại trào ra.

"Không được đầu hàng, cha, chúng ta vẫn còn có hi vọng.”

"Không có tác dụng đâu...” Tô Trường An lắc đầu, "Đã không còn Thiên Đạo trợ giúp, chúng ta không phải là đối thủ của Đế Quân...”

Hắn nói không sai. Tô Chiếu mặc dù có được Tiên thể, nhưng cô không phải là Tiên chân chính, cô chỉ có thể coi là một Bán Tiên. Họ không có Hồng Loan trợ giúp, dù Tô Trường An có thể giết được Đế Quân, thì đó cũng chỉ là giết chết một phân thân của Đế Quân mà thôi. Chỉ có Thiên Đạo tự mình ra tay nhốt bản thể của Đế Quân vào thế giới này, thì mới chân chính giết chết được Đế Quân.

Mà bây giờ, rõ ràng họ không thể làm được điều này nữa.

Nhưng, Tô Chiếu lại không đồng ý với suy nghĩ của Tô Trường An.

Cô bé lay mạnh hắn, muốn lắc hắn thoát ra khỏi tuyệt vọng.

"Cha! Con có cách, con có thể khiến cho mẫu thân trở lại!" Tô Chiếu hét to.

Tô Trường An sững ra nhìn Tô Chiếu.

"Cách gì?" Tô Trường An vô ý thức hỏi.

"Phụ thân không cần hỏi nhiều, chỉ cần người tin vào Chiếu nhi là được!" Tô Chiếu kiên quyết nói.

Tô Trường An khẽ gật đầu.

"Được, ta cần phải làm gì?”

Tô Chiếu nhìn Hồng Loan, nói: "Giúp con cản Đế Quân!"

Tô Trường An chớp mắt, đôi mắt dần trở nên sắc bén trở lại.

Hắn không trả lời Tô Chiếu, nhưng thần kiếm trong tay sáng lại đã trả lời cho cô bé.

Tô Chiếu chắp hai tay trước ngực. Một luồng khí tức chính trực từ trên người của cô bay lên, Tô Trường An không để ý bí pháp này là gì. Hắn chỉ biết hắn đã hứa với Tô Chiếu, thì hắn sẽ thực hiện. Hắn quay qua nhìn Đế Quân.

Hai người đối thoại đương nhiên Đế Quân cũng nghe rõ.

Đế Quân lạnh mặt. Gã lại thấy lo lắng. sinh linh của thế giới này quá là quỷ dị, gã không dám khinh thường, sức mạnh gã tụ lại đã đạt tới đỉnh.

"Chết đi!" Gã quát vang, tà lực đầy trời ào về phía Tô Chiếu. Gã biết, chỉ cần loại trừ Tô Chiếu, vậy tất cả sẽ lại rơi vào lòng bàn tay của gã.

"Đối thủ của ngươi là ta!" Tô Trường An đương nhiên không cho phép điều ấy. Hắn bay tới, che cô bé ở sau lưng.

Ba ngàn linh kiếm ở sau lưng của hắn mở ra, hư ảnh ba ngàn đao khách hiện ra rõ ràng.

Đến đỉnh đầu trào ra ánh sáng vàng, cả thế giới như được thắp sáng.

Tô Trường An gọi ra mệnh tinh của mình, vốn hắn vẫn luôn áp chế sức mạnh của mình, muốn chờ đợi Hồng Loan sau khi thành công mới liên thủ, một đòn bắn hạ Đế Quân, nhưng bây giờ hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có tin tưởng Tô Chiếu, được ăn cả ngã về không.

Sức mạnh của Thái Dương dũng mãnh tràn vào thân thể của hắn, Tô Trường An toàn thân đắm chìm trong ánh vàng, sức mạnh vô bờ ngập tràn quanh người hắn.

Hắn chuyển động.

Đánh giáp lá cà với Đế Quân!

Đế Quân đương nhiên cường đại, nhưng Tô Trường An lúc này cũng không hề kém gã, hai bên quấn vào với nhau.

Tô Trường An đã hạ quyết tâm, chỉ cần giết địch không cần bảo vệ bản thân, dưới quyết tâm ấy, Đế Quân trong thời gian ngắn không thể làm gì được hắn.

...

Có câu thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn.

Hai người quá mạnh, lại toàn lực đánh nhau, khí lãng phá hoại không ngừng lan ra ngoài, không gian xung quanh không còn chịu nổi.

Không gian vỡ tan, bình chướng ngăn cách của thế giới này cũng vỡ vụn, Đế Quân càng lấy được sức mạnh từ trong hư không nhanh hơn.

Đánh theo kiểu so tiêu hao như vậy, Tô Trường An dần dần rơi xuống hạ phong.

Hai bên đánh một hồi. Đế Quân gọi ra một con tà long bắn vào. Tô Trường An bị Tà Long đánh trúng, mặt trở nên tái nhợt, cả người bị đánh văng xuống đất.

Tô Chiếu run người, khí tức đang trào ra chợt thu lại, cô mở mắt, ánh mắt đầy kiên quyết.

Đế Quân giật mình, rất nhanh liền nhận ra Tô Chiếu khác thường, gã ý thức được Tô Chiếu thi hành dù gã không biết bí pháp đó làm gì, nhưng gã cảm nhận được nguy cơ.

"Muốn ngăn trở bổn quân?! Đều phải chết!" Đế Quân giận dữ hét, ném Tô Trường An sang một bên thò tay ra, tà long lại được gọi ra, bắn thẳng về hướng Tô Chiếu.

"Chiếu nhi!" Tô Trường An kinh hãi, không chút nghĩ ngợi vọt tới chắn cho Tô Chiếu, dùng thân thể của mình cản một kích của Đế Quân.

Hắn thành công.

Nhưng hắn càng thêm yếu đi, phun ra một ngụm máu tươi, khí thế giảm mạnh ngã ngồi trên mặt đất.

Đế Quân điên tiết.

Đôi mắt gã huyết quang đại thịnh, sức mạnh tuôn ra, không gian xung quanh bị nén vỡ, sức mạnh từ trong hư không ào ào tụ tới.


"Đi chết đi!" Gã gào vang, hàng trăm tà long được gọi ra cùng một lúc, gầm gào vọt tới chỗ Tô Trường An và Tô Chiếu.

Tô Trường An đã kiệt lực, yếu ớt thở dài.

Cuối cùng vẫn là thất bại.

Hắn nghĩ.

Đám tà long tốc độ cực nhanh, nhoáng một cái đã bay tới trước mặt hắn.

Ngay thời điểm nghìn cân treo sợi tóc ấy…

Thời gian chợt ngừng lại.

Tà long đang bay tới và nét mặt đầy vui vẻ dữ tợn của Đế Quân đều ngừng lại.

Tô Trường An ngớ ra, quay lại nhìn Tô Chiếu.

Tô Chiếu cũng đang nhìn hắn, mặt đầy nước mắt.

"Chiếu nhi...” Tô Trường An khẽ gọi.

"Cha...” Tô Chiếu nhìn hắn đầy quyến luyến. “Chiếu nhi rất may mắn, có thể làm con gái của cha, Chiếu nhi thật sự rất may mắn.”

Tô Trường An chợt cảm thấy bất an.

Hắn nhìn cô bé thật kĩ, nhìn thấy những tia sáng nhỏ màu hồng đang không ngừng từ trong người cô bé tuôn ra, chảy về phía Hồng Loan ở xa kia.

Thân hình Tô Chiếu dần mờ đi.

Đầu Tô Trường An nổ vang.

Hắn rốt cuộc đã biết cái gọi là ‘cách’ của Tô Chiếu là cái gì rồi. Đơn giản chính là cô bé trả lại tất cả Thần tính trong người mình cho Hồng Loan!

Điều này đương nhiên không phải dễ. Vì Thần tính của cô vốn hiện giờ vẫn còn đang ở chỗ bào thai trong bụng Hồng Loan, hai cái Thần tính ở vào thời không khác nhau, dù chúng cùng là một thứ, nhưng chúng đang tồn tại song song, rất khó khiến chúng nhập trở vào làm một.

Nên cô mới phải dùng bí pháp!

Hai Thần tính của hai thời không khác nhau nhập thành một, chui vào trong người Hồng Loan.

Bí pháp này kiểu giống như khiến thời không chuyển ngược lại, dùng Thần tính trong cơ thể mình dẫn dắt, tác động tới bản thân vốn đang là thai nhi.

Khi cô không còn Thần tính nữa, thai nhi Tô Chiếu lập tức sẽ bị tà lực ở bên trong Thiên Đạo chi lực ăn mòn, cô sẽ bị tà lực đồng hóa, hoàn toàn chết hẳn. Tô Chiếu thai nhi đã chết, đương nhiên Tô Chiếu tương lai là không tồn tại.

Cái chết này không phải là chết đơn thuần trên ý nghĩa.

Mà là cô hoàn toàn biến mất, chưa bao giờ và không bao giờ tồn tại...

"Chiếu nhi! Không được!" Tô Trường An quát vang.

Nhưng tất cả đã trễ, Tất Phương Thần tính trong người Tô Chiếu đã hoàn toàn chui vào người Hồng Loan, thân thể cô đã trở nên mơ hồ.

Tất Phương Thần tính trở về, khiến đôi mắt lạnh giá của Hồng Loan dần trở về màu ửng đỏ, tà lực bị đẩy ra đều trút về chỗ thai nhi ở bụng cô.

Tô Chiếu đã gần như biến mất.

Cô nhìn Tô Trường An, cười rất tươi tắn.

Cô khẽ nói: "Cha, con gái phải đi rồi... Tạm biệt...”

"Không được! Không được!” Tô Trường An điên cuồng gào lên, hắn nhào tới muốn ôm lấy cô bé, nhưng hắn chỉ ôm được một cái khoảng không.

Thời gian bất động lại bắt đầu chảy xuôi.

Hàng trăm hàng ngàn tà long gào thét nhào tới, sắp xuyên thủng ngực Tô Trường An.

"Phu quân!" Một tiếng thét kinh hãi vang lên, Hồng Loan đột nhiên xuất hiện sau lưng Tô Trường An. Thần Điểu hiện ra, giang đôi cánh cực to, quạt phạch một cái hất văng đám tà long.

"Phu quân, chàng đang làm gì hả?! Nhanh liên thủ với ta, giết Đế Quân!” Hồng Loan kêu lên.

Tô Trường An sững người nhìn khoảng không hắn đang ôm, chớp mắt nghi hoặc. Hắn không biết vì sao hắn lại làm ra cái động tác này, rõ ràng là hắn đang cùng Hồng Loan đối kháng Đế Quân kia mà.

Trí nhớ hình như có sự đứt gãy nào đó, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ tới điều đó.

Hắn ngẩng đầu lên, Phù Đồ thần kiếm lại siết chặt trong tay, đứng bên cạnh Hồng Loan.

Một khắc này, trên bầu trời, mặt trời và mặt trăng cùng hiện ra, chiếu đỏ hai con người, khí thế của họ dâng cao.

"Loan nhi.” Tô Trường An nhìn Đế Quân, cau mày.

"Hở?" Hồng Loan nghi hoặc nhìn Tô Trường An, hình như Tô Trường An có chút gì đó kỳ quái.

"Ta cảm thấy rất là khó chịu.” Tô Trường An cau mày càng chặt, phiền muộn nói: "Giống như có cái gì đó rất quan trọng vừa mới bị mất đi, nhưng mà ta không nhớ ra được.”

Hắn nghi hoặc nói, chẳng biết tại sao, khóe mắt mình lại có vương nước mắt.

Hồng Loan gật đầu, "Ta cũng vậy, ngay vừa rồi đó, ta cũng nghĩ hình như mình vừa bị mất đi cái gì đó.”

Nhưng cô cũng không nhớ nổi mình mới bị mất cái gì.

Nhưng rất nhanh, cô nghiêm sắc mặt, "Phu quân giờ không phải lúc nghĩ ngợi, phải giết Đế Quân trước đã!"

Tô Trường An gật đầu, hắn biết việc nào quan trọng hơn!

Hai người nhìn nhau, đầy quyết ý.

Ánh sáng nhật nguyệt chiếu xuống, hai người cùng nhảy lên, sức mạnh Tiên Đạo và Thiên Đạo đan vào nhau, bắn về phía Đế Quân.

Đế Quân lúc này cũng đã lâm vào điên cuồng, không ngừng hấp thu sức mạnh từ trong hư không để cản lại một kích kia. Nhưng chỉ là vô ích.

Thiên Đạo và Tiên Đạo liên thủ, Thái Dương và Thái Âm giao hòa, mạnh hơn bất kì cái gì trên thế gian.

Cơ thể Đế Quân tan vỡ.

Gã như một tảng băng bị lửa thiêu, không thể tránh khỏi kết quả dần tan ra, biến mất.

Đế Quân cường hãn không gì sánh được, từng hủy diệt vô số thế giới, đã bị Tô Trường An và Hồng Loan liên thủ, hoàn toàn giết chết.

Tất cả đều tan thành mây khói, tất cả đều trở về bình tĩnh.

Tô Trường An và Hồng Loan hạ xuống. Mấy người Cổ Tiễn Quân vui vẻ nhìn họ, đang định nói chuyện với hai người, nhưng phát hiện hai người quay lưng lại với mình, mặt trào nước mắt.

Cảm giác bi thương khó tả trào ra từ hai người họ.

"Chấm dứt rồi?" Thật lâu sau đó, Tô Trường An lẩm bẩm.


"Chấm dứt rồi.” Hồng Loan phiền muộn đáp lại.

Mặt đất run rẩy dữ dội, không gian xung quanh cũng run lên, những vết nứt rạn lan ra khắp nơi, thế giới bắt đầu sụp đổ.

Mọi người ngớ ra, vì sao thế?

Tô Trường An bối rối, nhìn thấy từng người một theo không gian sụp đổ mà biến mất.

Cổ Tiễn Quân...

Lục Như Nguyệt...

Tần Bạch Y...

Ngay cả Hồng Loan...

Mỗi người thi nhau biến mất, như chưa từng tồn tại bao giờ.

"Vì sao? Vì sao?" Tô Trường An trợn to mắt, nhìn không gian tan vỡ xung quanh, nhìn những vết rạn càng lúc càng lớn, Hỗn Độn hư không bắt đầu hàng lâm.

"Ha ha ha!"

"Ha ha ha!"

Một tiếng cười vặn vẹo vọng tới.

"Ai?!" Tô Trường An ngẩng lên bầu trời giận dữ hét.

Một gương mặt người dần hiện ra.

Tô Trường An nhận ra khuôn mặt này, đó là Thiên Đạo.

"Vì sao? Không phải ngươi đã bị Hồng Loan cắn nuốt rồi sao?" Tô Trường An kinh ngạc.

"Đúng vậy a, ta quả thật bị các ngươi cắn nuốt! Nhưng vậy thì sao, cuối cùng cái thế giới này cũng bị hủy diệt không phải sao??" Người kia đầy điên cuồng và vẻ đùa cợt, nhìn Tô Trường An nói.

"Vì sao?"

"Ngươi thật sự không nhớ?"

Tô Trường An ngớ ra.

Hắn nhớ lại cô bé kia, nhớ lại Tô Chiếu.

Nhớ lại lúc nhìn thấy cô, nhớ lúc cô cười, nước mắt của cô, sự hi sinh của cô.

Trong nháy mắt đó, hắn chợt hiểu.

Hồng Loan sở dĩ có thể cắn nuốt sạch Thiên Đạo, là vì trong cơ thể của cô có năm thành Tất Phương Thần tính, năm thành Tất Phương Thần tính này không thuộc về thời không này, mà thuộc về Tô Chiếu trong tương lai.

Nhưng Tô Chiếu vì thay đổi tương lai đã hi sinh bản thân, cho nên Tô Chiếu không còn tồn tại, như vậy đương nhiên năm thành Tất Phương Thần tính đến từ tương lai cũng không tồn tại.

Cho nên mới có cảnh này.

Cái thế giới này vì vậy mà bị rơi vào thời gian loạn lưu, thời không này cũng bị rơi vào thời gian loạn lưu, bắt đầu sụp đổ. Tất cả sinh linh đi theo nó cũng đều bị biến mất.

Tô Trường An cúi đầu, sắc mặt âm trầm.

Thiên Đạo vô cùng hưởng thụ chuyện này, cười vang sung sướng.

"Muôn vàn tính toán thì như thế nào? Đánh cược tính mạng thì như thế nào? Cái thế giới này vẫn sẽ hủy diệt mà thôi!" Y nói, vui vẻ vặn vẹo đến điên cuồng.

Nhưng Tô Trường An chợt ngẩng đầu lên, mắt đầy kiên quyết.

Hắn nhìn Thiên Đạo, nhẹ giọng mà kiên định nói: "Không, tất cả còn chưa kết thúc, chúng ta vẫn còn có hi vọng!"

Khí thế của hắn lại dâng lên.

Không gian đang sụp đổ dừng lại, thời gian lại bị ngừng lại.

"Chiếu nhi có thể xuyên việt thời không, ta cũng có thể!"

"Con bé có thể thay đổi tương lai, ta cũng có thể!"

Thiên Đạo sững người, hét to: "Không!"

Nhưng Tô Trường An mặc kệ y. Hắn vừa nói xong, thế giới đang sụp đổ đảo ngược, bắt đầu tự chữa trị, quanh hắn những hình ảnh như ánh sáng lung linh cực nhanh hiện lên.

Hắn đứng giữa những ánh sáng lung linh đó.

Trận chiến Thần Mộ, ba ngàn anh linh về Thiên Đạo...

Gia Hán quận, tàn quân Tây Lương hiên ngang hi sinh...

Vĩnh Ninh quan, ba ngàn đao khách hóa lệ quỷ...

...

Quá khứ hiện về, hắn dùng Tiên Đạo chi lực của mình thúc dục thời không đảo ngược lại, hắn đang tìm kiếm một cái tiết điểm, một cái tiết điểm đủ để thay đổi tương lai.

Đây là năng lực của Tiên, khả năng có thể xuyên qua thời không, chạm vào tiết điểm, từ đó thay đổi một cái gì đó. Tô Trường An chính là đang tìm cái tiết điểm đó.

Không thể là bản thân, không có ai thay đổi được quá khứ của bản thân, vì nó sẽ ảnh hướng tới bản thân trong tương lai, giống như Tô Chiếu.

Nhưng hắn có thể chạm vào một tiết điểm không liên quan trực tiếp tới mình, sau đó thay đổi tương lai. Một tiết điểm có thể gây nên hiệu ứng cánh bướm.

Thời gian không ngừng ào ào lùi lại, vô số chuyện cũ lướt qua mắt Tô Trường An.

Những điểm kia dĩ nhiên đủ để ảnh hưởng tương lai, nhưng mà lại chưa đủ để cứu vớt cái thế giới này.

Hình ảnh lùi tới một cảnh trong gió tuyết.

Tô Trường An nhìn nó, cả người run lên bần bật.

Hắn biết rõ, đây là Bắc Địa.

Một năm đó, hắn với Mạc Thính Vũ gặp nhau ở Bắc Địa.

Trong cơn mưa tuyết dày đặc, một người nam nhân với một thanh đao hiện ra trong gió tuyết.

Người đó hình như đã đi rất lâu, tuyết đã đọng dày trên vai y.

"Sư phó.” Tô Trường An sững sờ.

Sau đó, vô số bóng đen hiện ra xung quanh y.

Là những kẻ phục kích Mạc Thính Vũ năm đó.

Tô Trường An run lên bần bật.

Sư tôn của hắn, là tuyền nhân Tiên Đạo được Thiên Lam viện tuyển định, là thiên tài cả ngàn năm, thậm chí chưa bao giờ có.

Nếu như...

Mạc Thính Vũ không gặp phải trận phục giết năm đó...

Vậy y sẽ không gặp gỡ Tô Trường An...

Cũng sẽ không vì cứu Ngô Đồng đến kiệt lực mà bỏ mình...

Vậy tương lai....

Nghĩ tới đây, thân thể Tô Trường An càng run dữ dội.

Nói như vậy, vậy cũng sẽ không có Tô Trường An hiện giờ...

Hắn rốt cuộc đã tìm được điểm cần tìm, chỉ là cái giá phải trả chính là...

Tô Trường An cười nhạt, sư tôn... Tạm biệt...

Hắn khẽ nói, thò tay ra, hướng về phía những bóng đen kia.

Những bóng đen trong gió tuyết khựng lại, sau đó ngã vào trong đống tuyết.

Đao khách giật mình, đi tới kiểm tra khí tức của những người kia, nhận ra họ đều đã tắt thở.

Y suy tư nhìn quanh, cung kính cúi đầu.

"Tại hạ Mạc Thính Vũ, tạ ơn tiền bối tương trợ!" Y nói, tiếp tục bước đi.

Xa xa, Tô Trường An nhìn theo bóng y bình yên rời đi, cười nhẹ nhàng.

Thân thể của hắn cũng dần dần biến thành hư vô.