Thư Kiếm Trường An

Quyển 8 - Chương 83: Ta không đồng ý

Dịch: Tiểu Băng

Tô Trường An sững người, không sao tưởng tượng được lý do Thiên Đạo liên thủ với Đế Quân lại đơn giản như vậy.

Hắn cực kì nghiêm túc quan sát Thiên Đạo ở trước mặt.

Hắn biết rõ, lúc này Thiên Đạo đã bị Đế Quân đồng hóa, từ tà lực quanh thân y là hiểu được điều này. Hắn biết bây giờ dù có nói gì, thì e là với trạng thái hiện giờ, đối phương cũng quyết định không nghe lọt.

Nhưng Tô Trường An im lặng như vậy lại khiến Thiên Đạo hiểu lầm là hắn tán đồng quan điểm của y. Y nhìn Tô Trường An nói: "Nhưng ta không thể không thừa nhận, trên đời này cũng không phải tất cả các sinh linh đều đáng ghét, ít nhất ngươi trong mắt ta là một người khác biệt. Đến sức mạnh của ngươi cũng đã đạt đến ngang bằng với ta. Chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập với chúng ta, sau khi thế giới này hủy diệt, ta sẽ dẫn ngươi cùng nhau rời khỏi, ở trong hư không và hỗn độn chờ đợi kỷ nguyên kế tiếp mở ra, đến lúc đó, chúng ta đều sẽ là chúa tể của cái thế giới mới đó. Ta tin rằng, dưới sự lãnh đạo của chúng ta, thế giới mới đó nhất định sẽ trở nên xinh đẹp thánh khiết!"

Trong mắt Thiên Đạo trở nên đầy cuồng nhiệt với viễn cảnh tuyệt đẹp của tương lai đó.

"Kỷ nguyên kế tiếp?" Lần đầu tiên Tô Trường An được nghe thấy từ này, hắn không hiểu được ý nghĩa của nó.

"Cái thế giới này chỉ là một trong số vô vàn thế giới. Chúng ta cùng được sinh ra đời, đều là từ trong hỗn độn mà dần sinh ra linh khí. Một khi tất cả các thế giới đều bị chôn vùi, thế giới sẽ lại trở về hỗn độn, qua vô vàn năm tháng, lại giống như lần đầu tiên, sẽ có vô số thế giới mới ra đời. Thế giới bây giờ của chúng ta chính là kết quả của kỉ nguyên tất cả thế giới hủy diệt lần thứ nhất. Chỉ cần Đế Quân hủy diệt tất cả thế giới của một kỷ nguyên, như vậy sau đó sẽ có vô số thế giới mới sẽ sinh ra đời. Khi đó, chúng ta cũng có đủ thời gian để lập kế hoạch cho thế giới mới đó.” Thiên Đạo thật sự hi vọng Tô Trường An đứng về phe mình, nên vô cùng kiên nhẫn giải thích cho hắn hiểu.

Nói xong, y chìa tay ra: "Đến đây đi, cùng sóng vai với ta, hủy diệt không phải là chấm dứt mà là tân sinh, một cái tân sinh đầy khả năng vô hạn.”

Thái độ của y cực kỳ chân thành, nụ cười thánh khiết, mang theo một sự dụ dỗ khó cưỡng.

"Hủy diệt? Tân sinh?" Con mắt Tô Trường An đờ đẫn, từ từ chìa tay ra với Thiên Đạo.

"Đúng vậy, hủy diệt chính là tân sinh.” Thiên Đạo càng thêm vui vẻ, bàn tay đã sắp nắm lấy tay của Tô Trường An.

Nhưng bàn tay Tô Trường An chuyển hướng, nó dựng thẳng lên, sau đó đột ngột vung lên.

Đùng!


Một âm thanh vang lên giòn vang.

Tô Trường An vẫy một cái, đánh vào bàn tay của Thiên Đạo.

Một đánh này, mặc dù Tô Trường An đã dùng hết sức nhưng lại không tạo ra được chút ảnh hưởng nào tới Thiên Đạo.

Nhưng nó lại làm cho Thiên Đạo cảm nhận được sự nhục nhã cực lớn.

Y cảm thấy bị Tô Trường An lường gạt, những gì y cố gắng nãy giờ thì ra chỉ là làm thằng hề chọc cười trong mắt Tô Trường An mà thôi.

Thế nên, y phẫn nộ chưa từng có.

"Ngươi nói không sai.” Tô Trường An lên tiếng.

"Có lẽ dù có đổi thành người nào vào trong Thiên Cung, được ngồi lên bảo tọa Thiên Nhân chí cao vô thượng, thì dù người đó có tâm chí kiên định cỡ nào, qua thời gian dài đằng đẵng, bị tuổi thọ và sức mạnh vô tận dụ dỗ, cuối cùng cũng sẽ bị sa vào trong đó, trở thành dối trá và ác tha.”

"Ta không phủ nhận con người có tham niệm. Chúng ta đều là người như vậy, luôn đòi hỏi có được nhiều hơn, luôn được voi đòi tiên.”

Nói đến đây, Tô Trường An dừng một chút, hắn cười khổ.

"Lúc ta vẫn còn ở Trường Môn, ta có thích một cô gái tên là Tô Mạt.”

"Cô ấy rất đẹp. Ít nhất trong mắt ta lúc đó, cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất trên đời này. Ta luôn luôn tự nói với mình, nếu có một ngày, ta có thể lấy được một cô gái như vậy làm thê tử, vậy thì cả đời này ta sẽ không còn gì nuối tiếc.”

"Nhưng sau này, ta gặp được sư phụ của ta, ta rất may mắn từ một tiểu bối vô danh, một tiểu tử nông thôn, nhảy lên đã trở thành đệ tử của học viện đệ nhất thiên hạ.”

"Ta gặp được Hạ Hầu sư tỷ, gặp Tiễn Quân, Như Nguyệt, Thanh Loan.”


"Họ đều là những cô gái rất tốt, dù nhìn theo khía cạnh nào, thì cũng đều rất tốt, rất toàn vẹn.”

"So với Tô Mạt còn tốt hơn cả nghìn lần, vạn lần.”

"Lúc đó ta mới hiểu, thích một người và yêu một người là hai chuyện khác nhau.”

"Theo lý thuyết, nếu dựa theo suy nghĩ ban đầu của ta, ta chỉ cần cưới được một người trong số họ, là ta chết cũng không tiếc rồi. Nhưng trên thực tế bây giờ, ta...”

"Cho nên mới nói, có lẽ đúng như ngươi nói, mỗi người chúng ta đều có thói xấu, đều có lòng tham không đáy, dục vọng không sao thỏa mãn được.”

Tô Trường An nói đến đây, giọng nói trở nên to hơn.

Nhưng nói to như vậy lại không mang tới cảm giác hùng hổ dọa người, mà ngược lại mang theo một cảm giác công khai quang minh lỗi lạc.

Đó là một loại can đảm dám nhìn thẳng vào lòng mình, can đảm nhìn thẳng vào thói xấu của mình.

Trên mặt hắn là sự vui vẻ.

"Nhưng vậy thì sao?"

"Trong lòng mỗi người chúng ta đều có suy nghĩ xấu.”

"Nhưng tương tự, chúng ta cũng có lòng tin, sự kiên trì của bản thân mình. Có thể vì người nào đó, vì điều gì đó mà giữ lời hứa thủ vững cả đời, có người chỉ một lần gặp nhau mà nhớ nhau, tương tư đến già, đến chết vẫn không quên; càng có người vì những người cả đời không thể sống chung với mình mà quên cả sống chết, sẵn sàng hi sinh.”

"Chúng ta có ác, cũng có thiện.”

"Có hại, cũng có đức.”

"Chúng ta sống trên đời này, dù có sống trong đau khổ, thì chúng ta cũng vẫn tươi cười đối mặt.”

"Ta cảm thấy một thế giới như vậy, rất đáng yêu.”

"Ngươi đòi hủy nó.”

"Ta không đồng ý!”