Thư Kiếm Trường An

Quyển 8 - Chương 44: Ngươi muốn học đao sao?

Dịch: Tiểu Băng

Hấp thu thần lực của Chúc Âm, Hạ Hầu Hạo Ngọc đã mạnh tới mức vượt qua kiến thức của con người.

Y trở nên quá mạnh, mạnh tới mức mỗi một động tác tùy tiện của y cũng khiến không gian xung quanh vặn vẹo và biến hình, hư không này vốn vì trận đại chiến của y và tam thần mà đã trở nên cực kỳ yếu ớt, bây giờ Hạ Hầu Hạo Ngọc càng trở thành một gánh nặng của nó, những vòng xoáy không gian bắt đầu xuất hiện, không gian đã ở biên giới chuẩn bị sụp đổ.

Hạ Hầu Hạo Ngọc đương nhiên không để ý điều ấy, y gầm lên nhào tới hai Chân Thần.

Chiến cuộc bây giờ chính là đã nghiêng về một bên.

Hai Chân Thần chỉ chống đỡ được mấy chục hơi thở nữa thì chấm dứt, bị Hạ Hầu Hạo Ngọc đánh ngã xuống đất cắm xúc tu vào, đau đớn nhìn y hút sạch Thần tính của mình.

"Rống!" Hai luồng Thần tính mạnh mẽ tràn vào người, Hạ Hầu Hạo Ngọc gầm vang, linh áp mạnh mẽ bùng ra khắp thân, không gian xung quanh rút cuộc không chịu đựng được nữa, nứt ra răng rắc vỡ tan.

Không gian vỡ vụn, hiện ra ngoại vực hư không.

Hạ Hầu Hạo Ngọc cảm nhận được cơ thể tràn đầy sức mạnh của mình, sự thỏa mãn trước nay chưa từng có tràn ngập cả ngực y, hư không vỡ tan chẳng những không làm y khó chịu tí nào, ngược lại càng làm y thêm phần hưởng thụ.

So với cái thế giới này, y còn khoái hư không hỗn độn vô trật tự hơn, ở đó không có trói buộc, cũng không có quy tắc, y có thể tha hồ mà vung vít sức mạnh của mình.

"Hủy diệt, hủy diệt cái thế giới này đi! Trở thành một thành viên của Tà Thần chúng ta, chúng ta sẽ hóa cái thế giới này và tất cả các thế giới khác thành hư không, nơi đó là thiên đường của chúng ta, cũng là thiên đường của ngươi!"

Mắt Hạ Hầu Hạo Ngọc đỏ rực.

"Hủy diệt cái thế giới này!?" Y thì thào, trong lòng dậy lên sát ý.

"La Ngọc Nhi!" Từ phương xa, một giọng nói quen thuộc vang lên. Hạ Hầu Hạo Ngọc ngẩng đầu lên nhìn, sự thích ý trong lòng tự nhiên hoàn toàn tan biến. Y nhớ lại ước nguyện ban đầu của mình, y muốn giết người nam nhân kia, không có nguyên nhân gì cả, chỉ là muốn giết mà thôi. Một nỗi hận không biết từ đâu ra dâng trào trong lòng y, vượt qua tất cả những cảm xúc khác, nếu không phát tiết ra được không chừng y sẽ bị nỗi hận đó nhấn chìm.

Thế nên y gầm vang, tám cái chân đạp mạnh vào hư không, vọt về phía Tô Trường An.

Lúc này, Tô Trường An đã thắp sáng được sáu ngôi sao Thiên Quyền, Ngọc Hành, Thiên Cơ, Thiên Tuyền, Khai Dương, Thiên Xu. Sáu cột sáng nối liền hư ảnh thất tinh với bầu trời.

Lúc Hạ Hầu Hạo Ngọc xông tới, hắn đương nhiên biết nhưng hắn không rảnh để thoát thân.

Mấy người Hồng Loan cũng nhìn thấy.

Họ kinh hãi nhìn những chỗ Hạ Hầu Hạo Ngọc đi qua, không gian đều bị nứt vỡ. Y mạnh quá, mạnh tới mức thế giới này không thể chịu đựng nổi sức mạnh của y, mỗi một hành động của y đều làm cho thế giới này hủy diệt.


"Cản hắn lại!" Hồng Loan vọt ra trước nhất. Một thanh kiếm đỏ rực xuất hiện trong tay. Mọi người thấy vậy, cũng xông ra với cô.

Ai cũng hiểu, ra lần này rất có thể là có đi không về.

Vì con quái vật này quá mạnh, ngay cả Chân Thần còn không phải là đối thủ của nó, huống chi bọn họ.

Nhưng nếu không cản nó, Tô Trường An sẽ thất bại, khi ấy họ cũng chỉ còn đường chết.

Có câu là ‘tìm đường sống trong cõi chết’.

Họ điên cuồng ngưng tụ linh lực định xuất ra sát chiêu mạnh nhất, mấy người thiêu đốt sinh mạng và tu vi, để tăng cường sức mạnh cho sát chiêu.

Mệnh tinh của họ sáng lên, chiếu xuống người họ.

Hạ Hầu Hạo Ngọc đã tới nơi.

"Ngô Đồng!"

Tô Trường An gọi tới cái tên sau cùng. Truyền thừa Tinh Linh ào ạt tràn vào hư ảnh Dao Quang, hư ảnh ấy bắn ra một cột sáng chiếu lên trời.

"Nhanh! Nhanh lên!" Tô Trường An nhìn cột sáng, điên cuồng thúc dục linh lực, giành giật từng giây từng phút, Tinh Hải mở ra càng sớm thì mọi người càng có phần sống.

Một loạt sát chiêu bắn ra, đâm thẳng vào mặt Hạ Hầu Hạo Ngọc nhưng chỉ tạo ra được một đống hoa lửa, không làm y thương tổn chút nào, thân thể y vẫn nguyên vẹn bắn thẳng về phía mọi người.

Lực cũ đã dùng hết, lực mới lại chưa kịp sinh ra, mọi người đều trở nên tuyệt vọng.

Họ hiểu, hôm nay họ phải chết ở đây.

"Tất Phương!" Hồng Loan nghiến răng kêu to, sau lưng hiện ra hư ảnh một con thần điểu cực to, nó hót vang mở cánh, bao bọc mọi người vào trong.

Hạ Hầu Hạo Ngọc đâm thẳng vào con thần điểu đó.

Anh!

Một tiếng rên rỉ rất to.

Hư ảnh thần điểu chỉ trụ được một giây, bị sức mạnh của Hạ Hầu Hạo Ngọc đánh cho tan biết, mọi người bị đánh văng ra ngoài. Hồng Loan bị cắn trả ngã nhào, miệng phun máu tươi, cả người uể oải.


Tám cái đầu của Hạ Hầu Hạo Ngọc khó hiểu nhìn từng người một, cuối cùng dừng lại trên người Hồng Loan.

Máu rực lên trong mắt y, y thốt lên: "Trên người của ngươi có Thần tính!"

Hạ Hầu Hạo Ngọc bây giờ đã trở nên mê đắm sự hấp dẫn của Thần tính, y quên đi ý muốn giết Tô Trường An, chuyển mục tiêu sang chỗ Hồng Loan.

Hồng Loan đương nhiên muốn đứng dậy phản kháng, nhưng cô đã cạn kiệt linh lực, cơ thể lại bị cắn trả, nếu không phải có Thần tính Chân Thần ở trong người thì cô hẳn đã chết rồi.

Cô đành trơ mắt nhìn Hạ Hầu Hạo Ngọc đi tới chỗ mình.

"Thần tính?"

"Thần tính!"

Hạ Hầu Hạo Ngọc lại mất đi lí trí, chìm đắm vào hương vị quyến rũ ngọt ngào toát ra từ cơ thể Hồng Loan.

Đó quả là món ăn ngon nhất trên đời, chỉ ngửi qua thôi cũng khiến cho Hạ Hầu Hạo Ngọc mê say.

Y đi tới chỗ Hồng Loan, tám cái đầu xấu xí rớt nước dãi, tám cái đuôi vung lên, sẵn sàng bắn vào người Hồng Loan.

Mấy người Cổ Tiễn Quân nôn nóng vạn phần, cố gắng gượng đứng dậy định chạy tới cứu.

Nhưng bọn họ vừa cử động, Hạ Hầu Hạo Ngọc đã bắn ra những xúc tu, bắn về phía họ. Mọi người đành phải dừng lại, chống đỡ những xúc tu ấy.

Hồng Loan quay qua nhìn Tô Trường An lần cuối, nhắm mắt.

Tám cái đuôi của Hạ Hầu Hạo Ngọc đã bắn ra.

Nhưng một tiếng quát đã vang lên.

"Tinh Hải!"

"Mở!"

Tiếng quát ấy mang theo cả sự quyết tâm, hi vọng và phẫn hận.

Thần mộ sáng lên.

Ánh sáng từ trên trời chiếu xuống, chói chang như mặt trời rực rỡ.

Hồng Loan nhận ra khác thường, mở mắt ra.

Cô nhìn thấy một cảnh cả đời không bao giờ quên được.

Đêm tối lờ mờ, quần tinh lấp lánh.

Cô thì thào.

"Tinh Hải, mở ra rồi."