Thư Kiếm Trường An

Quyển 8 - Chương 28: Thiên Đạo vô tình, Thái Thượng vong tình

Dịch: Tiểu Băng

Một đao quấn đầy sấm sét, mang theo khí thế lôi đình chém tới.

Trong đao đó, sức mạnh và uy thế đã đạt tới cực hạn mà thế giới này mang theo được.

Không gian xung quanh người hắn theo thân đao di động mà trở nên vặn vẹo.

Rõ ràng cái thế giới yếu ớt này không thể nào chấp nhận được sức mạnh mà Tô Trường An bộc phát ra.

Đôi mắt Chúc Âm rực sáng, một cái hư ảnh Chúc Long cực to hiện ra sau lưng y.

Chúc Âm ngày thường là mặt người thân rắn, có mấy phần tương tự với Oa Hoàng, nhưng thân rắn của y có màu lửa đỏ rực, cực kỳ chói mắt.

Y hiện ra chân thân, ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng, một luồng sức mạnh từ trên thân Chúc Âm bùng ra.

Nét mặt Chúc Âm trở nên trang nghiêm.

Như một Thiên Thần thánh khiết nhìn xuống chúng sinh, dưới sự uy nghiêm của y, mọi thứ đều trở nên nhỏ bé.

Y há miệng, một tràng âm thanh không rõ nghĩa không lưu loát từ trong miệng y phun ra.

Khí cơ trong trời đất bị những cổ ngữ kia tác động, từng làn linh lực ào ạt vọt tới.

Giọng nói của y ngân ngang, mang theo một vận luật kì lạ.

Những linh lực bay tới vây quanh thân thể y, xoay tròn theo âm điệu của y bắt đầu trở nên cuồng bạo.

Việc này, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt.

Đao của Tô Trường An đã tới đầu Chúc Âm.

"Phá!" Tô Trường An hét to, âm chấn thiên hạ như kim cương trừng mắt, hùng sư gào mặt trời!

Đao của hắn đâm thẳng vào đoàn linh lực bao bên ngoài thân thể Chúc Âm.

Một tiếng nổ ầm vang.

Tạo nên khí lưu, thổi lên gió mạnh.

Gió bụi bay đầy trời, không còn nhìn rõ nữa.

Ngay sau đó lại là những tiếng nổ mạnh liên tiếp.

Trong mịt mù, hai người lại tiếp tục không ngừng va chạm.

Oành!

Gần như là cùng lúc đó hai thân ảnh lùi ra khỏi bụi bặm, tốc độ cực nhanh mang theo âm thanh phá không.

Mặt Tô Trường An lạnh lùng, trên đầu là ba nghìn linh kiếm, mũi kiếm lạnh băng như hàn tuyết tháng mười, cánh tay cầm đao của hắn run run dù hắn đã rất cố gắng kềm chế nó.


Đối diện với hắn là Chân Thần Chúc Âm dáng vẻ chật vật, mái tóc tán loạn, trên người có mấy vết thương, khóe miệng chảy ra một dòng máu màu vàng.

"Dốc hết sức phá vạn pháp, tinh túy của Cửu Nạn đao pháp không ngờ đã được ngươi lĩnh ngộ." Chúc Âm cảm thán, trong lời nói có một tia vui mừng.

Câu nói lơ đãng, nhưng lại làm Tô Trường An chấn động trong lòng.

Năm năm trước hắn đã đánh bại đánh bại Hạ Hầu Hạo Ngọc có Thiên Ngô Thần tính, chỗ dựa cơ bản chính là bỗng nhiên đốn ngộ chân ý của Cửu Nạn đao pháp.

Chuyện này nói ra thì hợp tình hợp lý, nhưng trên thực tế lại rất là kỳ hoặc.

Thứ làm Tô Trường An hoang mang là Cửu Nạn đao pháp này rốt cuộc là từ đâu mà có?

Cần biết Cửu Nạn đao pháp, dù tên là đao pháp nhưng trên thực tế không có một phương thức ra chiêu thật sự nào.

Tô Trường An càng nhìn càng thấy nó giống một loại công pháp, nhưng huyền diệu hơn tất cả các loại công pháp hắn biết, cơ hồ đạt tới cảnh giới Đạo.

Nó dạy cho người ta cách xuất lực, cách xuất lực này chính là giống như trong đao pháp nói, một đao ra vạn pháp phá.

Cho dù là Chân Thần Hạ Hầu Hạo Ngọc cũng phải nuốt hận dưới đao này.

Nhưng mà sức mạnh của Chân Thần đã tiếp cận tới sức mạnh cực hạn của thế giới này, nếu Tiên Đạo của Tô Trường An chưa thành, vậy Chân Thần chính là những người có sức mạnh mạnh nhất cõi đời này.

Thế mà Cửu Nạn đao pháp lại có thể áp đảo cả Chân Thần, thậm chí còn có khả năng phá vỡ bất tử chi thân của Chân Thần.

Cửu Nạn đao pháp này rốt cuộc là do ai sáng tạo ra?

Đây luôn là thắc mắc của Tô Trường An, song bây giờ nghe ra hình như Chúc Âm có biết một chút về chuyện này.

"Ngươi biết Cửu Nạn đao pháp?"

"Đương nhiên là biết." Chúc Âm gật đầu, chùi máu trên khóe miệng.

"Đao pháp này là của ai tạo ra?" Tô Trường An hỏi.

Chúc Âm cười nhạt, thương cảm nhìn Tô Trường An ý vị thâm trường hỏi: "Ngươi tin vào cái gọi là Thiên Đạo hả?"

Tô Trường An sững người, hắn chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này.

Hoặc là nói trong tiềm thức của hắn, chuyện này không tính là một vấn đề.

Thiên Đạo là ý chí của thế giới này.

Quy tắc của nó thay đổi thế giới này, chỉ dẫn hướng phát triển cho thế giới.

Thế giới này, và ngay cả bản thân Tô Trường An cũng được coi là một phần của Thiên Đạo.

Đã vậy, có lý do gì Tô Trường An lại đi nghi ngờ Thiên Đạo?

Nên hắn ngây ra.

Thiên Đạo lại đi lừa gạt hắn sao?

Đế Quân hàng lâm, Tà Thần sắp sửa hủy diệt thế giới cũng chính là hủy diệt bản thân Thiên Đạo, hắn với Thiên Đạo chính là cùng đứng trên một chiến tuyến, mắc cớ gì Thiên Đạo lại cần phải đi lừa hắn?


Nếu Tô Trường An không thành tựu Tiên Đạo, Thiên Đạo lấy cái gì chống lại Đế Quân? Không lẽ nó muốn chết?

Tô Trường An nghĩ không ra nên không nghĩ nữa, nhìn Chúc Âm chằm chằm chờ y trả lời.

Chúc Âm nhìn ra Tô Trường An khó hiểu, lòng càng vui vẻ.

"Chúng ta là sinh linh do Thiên Đạo chế tạo ra, phụng mệnh Thiên Đạo quản lý cái thế giới này. Mặc dù trong quá trình làm việc, chúng ta có phạm sai lầm nhưng chúng ta chưa bao giờ quên sứ mạng được Thiên Đạo giao phó. Nhưng kết quả thì sao? Như ngươi thấy đó, Thiên Đạo chọn trúng ngươi, cho nên chúng ta đều phải chết."

Nét vui vẻ của Chúc Âm trở nên cay đắng.

Tô Trường An kinh hãi.

Hắn không thể chối một điều, rằng trước giờ hắn chưa bao giờ nghĩ tới điều này.

Nhưng hắn không dễ bị thuyết phục, hắn nhìn Chúc Âm nói: "Thiên Đạo vô tình, vốn là như thế. Các ngươi trở về Thiên Đạo cũng là hành động bất đắc dĩ, nếu không chúng ta làm sao chống cự được Đế Quân?"

Nói thì nói thế, nhưng vừa mới nói xong ngay chính bản thân Tô Trường An cũng thấy sợ, hai chữ vô tình nói ra đơn giản nhưng bên trong nó sát cơ dạt dào.

"Đạm Thai Bác? Cái kẻ thay thế ông trời của chúng ta hẳn là gọi tên như vậy nhỉ?" Chúc Âm không phản bác Tô Trường An, hỏi qua một chuyện có vẻ chẳng chút liên quan.

Tô Trường An nhíu mày, hiển nhiên theo không kịp tư duy của Chúc Âm nhưng sau khi suy nghĩ một chút, hắn vẫn thành thật trả lời: "Ừ."

"Ngươi ở bên ngoài Gia Hán quận từng giao thủ với những Thiên Nhân kia, mặc dù bọn hắn chỉ là hóa thân nhưng dưới Tiên Đạo của ngươi, theo ngươi những Thiên Nhân kia thực lực thế nào?" Chúc Âm hỏi.

Tô Trường An suy nghĩ.

"Thiên Nhân thực lực tương đương với Tinh Vẫn đời thứ nhất, nhưng nhờ sống lâu hơn nên có thêm một chút Thiên Đạo chi lực, nhưng sức mạnh này nếu thật sự đánh nhau, thì không phải là đối thủ của Chân Thần." Hắn thành thật trả lời.

"Đúng vậy... Bọn chúng bất quả chỉ là những Tinh Vẫn nắm giữ được một chút Thiên Đạo chi lực mà thôi." Chúc Âm nói, giọng trầm đi: "Vậy ngươi cho rằng chỉ bằng cái sức mạnh đó, bọn chúng đủ sức thay đổi quy tắc của trời đất, mở ra một cái cảnh giới còn trên cả Tinh Vẫn là Thái Thượng không?"

Tô Trường An khựng người.

Đã từ rất lâu trước kia, đã có người từng nói với hắn.

Thiên Nhân vì củng cố sự thống trị của mình, đã bỏ sức mạnh nào đó vào trong nhân quả chi lực, dùng thứ đó để khống chế sức mạnh của Tinh Vẫn.

Nếu các Tinh Vẫn không cam lòng dừng bước ở chỗ này, muốn khiêu chiến đột phá tấm màn ngăn kia, thì dù họ có thành công họ cũng không thể nào mạnh được như những Tinh Vẫn đời thứ nhất, mà khi họ đánh vỡ màn chắn trước mắt họ sẽ xuất hiện một con đường khác — Thái Thượng!

Tô Trường An nghe Chúc Âm hỏi, mới nhớ tới lần giao thủ với các Thiên Nhân khi trước.

Đúng như Chúc Âm nói, với tu vi của đám Thiên Nhân, cơ bản họ không đủ sức thay đổi quy tắc của thế giới này hay mở ra cảnh giới mới.

Kẻ làm được điều này chỉ có Thiên Đạo mà thôi!

Thiên Đạo vô tình, Thái Thượng vong tình.

Hai thứ này hình như có một mối liên hệ gì đó với nhau.

Cả người Tô Trường An lạnh toát, lạnh từ gót chân lạnh lên lan khắp toàn thân.

Hắn hoảng sợ nhìn Chúc Âm, trong mắt không che giấu được sự kinh hãi và dao động.

Chúc Âm nở nụ cười âm hiểm, nhưng nụ cười kia lại mang theo hương vị cô đơn.

"Bây giờ ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi."

"Cửu Nạn đao pháp, chính là do chúng ta làm ra."

"Những chí bảo có khả năng giết được Thần tộc cũng là do chúng ta chế tạo ra."

Gương mặt Chúc Âm trở nên âm u, lời lẽ cứ như đang tự nói với mình.

"Nếu không phải chúng ta tình nguyện, ngươi nghĩ đám Thiên Nhân đó có khả năng phong ấn chúng ta hay sao?"

Tô Trường An trợn to mắt, há miệng định nói nhưng nói không nên lời.

Mấp máy mấy lần, hắn mới buột ra được hai chữ khô ran.

Hắn hỏi.

"Vì sao...?"