Dịch giả: phuongkta1
Thần Điểu màu xanh.
Thứ này dưới ánh mắt của người ngoài có lẽ chỉ cảm thấy thần kỳ, nhưng Thanh Loan vào lúc đó lại sững sờ.
Đó rõ ràng chính là một con Phượng Hoàng, một con Phượng Hoàng màu xanh.
Đó chính là Thanh Loan!!!
Nàng cảm thấy kỳ quái, Phượng Hoàng nhất mạch ngoại trừ Yêu Vương bắc địa chẳng lẽ còn có truyền thừa khác? Nhưng hiển nhiên giờ phút này cũng không phải thời cơ tốt để hỏi rõ ngọn nguồn, nàng không thể không thu hồi tâm tư của mình, toàn lực ứng phó khí thế hung hăng của tà ảnh.
Mà tà ảnh cũng một chiêu tránh thoát sát chiêu của Thanh Loan, nhìn Trường Cầm cùng Mục Địch bị ngăn lại, trong lòng không nhịn được âm thầm quát mắng hai người vô dụng, nhưng trong miệng lại quát mắng Thác Bạt Nguyên Vũ vẫn còn đang sững sờ: "các ngươi những phế vật này, còn không chém đầu tiểu tử đó cho ta!"
Đám người Thác Bạt Nguyên Vũ sững sờ, liền hồi phục thần trí.
Bọn chúng hiển nhiên không dám vi phạm mệnh lệnh của tên được gọi là Thánh tử này, lập tức dẫn đại quân đánh tới Tô Trường An.
Trên đầu thành quận Gia Hán, Lục Như Nguyệt thấy Tô Trường An gặp phải hiểm cảnh, trong lòng sớm đã nóng như lửa đốt, thấy đám người Thác Bạt Nguyên Vũ ra tay, lập tức đứng trên đầu thành nói với các tướng sĩ: "chư vị theo ta xung phong, bảo vệ Sở Vương!"
Bất kể quan hệ lúc trước là như thế nào, nhưng Tô Trường An đúng là vì cứu viện đất Thục mới đến nơi này, đám người Triệu Ninh cũng hiểu rõ đạo lý môi hở răng lạnh, lập tức liền dưới mệnh lệnh của Lục Như Nguyệt mở cửa thành, dẫn đại quân giết đi ra ngoài, cùng đám người Thác Bạt Nguyên Vũ chiến thành một đoàn.
Đại quân Thác Bạt Nguyên Vũ mặc dù người đông thế mạnh, nhưng giờ phút này quân Thục cùng quân Giang Đông tác chiến hai mặt, trước sau đều khó khăn, trong lúc nhất thời khó có thể công phá phòng tuyến của quân Thục giết chết Tô Trường An, tình cảnh lại bắt đầu rối loạn một lần nữa.
...
Trận đại chiến lâu dài này vẫn còn tiếp tục.
Bên ngoài sa trường quận Gia Hán phủ kín thi thể Nhân tộc và Man tộc.
Mùi máu tươi tanh hôi giống như không thể tản đi, tràn ngập bên ngoài sa trường.
Trời vẫn lờ mờ như cũ, chỉ có mấy ngôi sao tốp năm tốp ba còn đang cố chấp lập loè, đó là mệnh tinh của mấy vị Tinh Vẫn trong trận đại chiến này, bọn nó chiếu sáng tộc nhân của mình, thu gặt lấy sinh mệnh của ngoại tộc.
Vẻ mặt tà ảnh dần dần ngưng trọng.
Thanh Loan mạnh mẽ đã vượt quá dự liệu của lão, thậm chí bởi vì cỗ thân thể này chỉ là hóa thân nên lão đã cảm thấy một tia kiệt lực.
Lão không rõ, Thanh Loan chỉ là một vị Thái Thượng, vì sao lại mạnh mẽ đến loại tình trạng này, trong mỗi động tác lại giống hệt như lão, có thể tác động đến lực lượng Thiên đạo.
Mặc dù, vẫn cách xa cấp độ của lão, nhưng đối phó với một cỗ hóa thân cũng đã đầy đủ.
Mà hai vị Tống Táng giả là Trường Cầm và Mục Địch cũng sử dụng ra tất cả vốn liếng, vẫn không có biện pháp bắt được Tô Chiếu.
Cô gọi ra chân thân của Phượng Hoàng, trong tay lại có Phù Đồ Tam Thiên xuyên qua thời không mà đến, át chủ bài có thể nói tầng tầng lớp lớp, đánh cho hai người liên tiếp bại lui, vậy mà dần dần lộ ra xu hướng suy tàn.
Về phần quân Man, mặc dù người đông thế mạnh, nhưng quân Thục có thể nói là tử chiến đến cùng, đã mơ hồ có ý chết, có câu là ai binh tất thắng*, Thác Bạt Nguyên Vũ cũng có chút chống đỡ không được, thêm với quân Giang Đông phía sau giống như mãnh hổ, không ngừng xơi tái quân Man, nhất là quân Tây Lương công kích phía trước, từng người một giết đỏ cả hai mắt, những nơi đi qua hài cốt quân Man không còn.
(quân đội bi phẫn nhất định sẽ thắng)
Dường như, thắng lợi trên bàn cờ vào lúc này đã dần dần nghiêng về phía Nhân tộc.
Giống như phía chân trời giờ đây đã sáng lên màu trắng bạc.
Giống như ánh rạng đông sau bóng đêm, chiếu sáng trời đất, cũng chiếu sáng tuyệt vọng trong lòng mỗi người.
Lúc này, thân thể tà ảnh dừng lại, bị một chiêu của Thanh Loan đánh lui, lão vẫn chưa đứng lại thân thể, Thần Điểu màu xanh sau lưng Thanh Loan đã gọi ra vô số hỏa cầu cực lớn ầm ầm đánh tới.
Tuy rằng tà ảnh kịp thời phản ứng, thúc giục lực lượng của Thiên Đạo chống lại những hỏa cầu này, nhưng thân thể cũng khó tránh khỏi bị liên lụy, lung lay một trận.
Tà ảnh hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, lão làm Thiên Nhân cao cao tại thượng đã quen, qua bao nhiêu năm tháng chưa từng chật vật như vậy, nhưng một thân lực lượng cường hãn lại trở ngại cỗ thân thể cùng hạn chế của thế giới này nên khó có thể bày ra tất cả.
Mà trong nháy mắt Thanh Loan một lần nữa kéo lấy tàn ảnh gào thét lao tới, lão rốt cuộc cắn răng một cái, giống như đã làm xong quyết định quan trọng nào đó, ngửa mặt lên trời quát: "Bạch Hà Viễn, ngươi còn muốn nhìn cuộc vui bao lâu! Nói, ngươi muốn cái gì!"
Trong trời đất sau một đoạn trầm mặc ngắn ngủi, một thanh tuyến tang thương giống như vượt qua ngàn vạn thời gian chợt vang lên.
"Ta muốn một vị trí Thiên Nhân."
Thanh âm kia thâm sâu như vậy, từ bốn phương tám hướng truyền đến, mang theo một cỗ uy nghiêm khó có thể kháng cự.
Lại vô cùng trầm thấp, làm cho người ta khó có thể phỏng đoán suy nghĩ trong lòng người phát ra âm thanh này.
Vẻ mặt tà ảnh vào lúc đó biến đổi.
Lão cực kỳ không vui trầm mắt xuống, nói ra: "Thiên đạo có thiếu, vị trí Thiên Nhân không quá chín vị, sớm đã chiếm hết, ngươi vào Thiên Môn, coi Thiên Nhân là chỗ nào?"
"Vậy sao?" Thanh âm trong hư không vang lên lần nữa, "vậy chuyện ngày hôm nay, cần Đạm Thai Bác đại nhân tự mình giải quyết rồi."
"Ngươi!" Bạch Hà Viễn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của khiến cho tà ảnh, hoặc có thể nói là Đạm Thai Bác cực kỳ tức giận, nhưng giờ phút này lão so với ai khác đều rõ ràng, tiếp tục đánh xuống, lão không chỉ không thể giết chết Tô Trường An, chỉ sợ ngay cả hóa thân của mình cũng khó có thể bảo toàn, phải biết rằng không mở Thiên Môn, vì muốn đánh bại mà buông xuống nơi này, hóa thân của lão cũng hao tốn thật nhiều công sức, có phần quan trọng với kế hoạch về sau.
Vì thế lão không thể không cúi đầu trước Bạch Hà Viễn, người trước giờ lão luôn coi là tay sai, thanh âm bình tĩnh nói: "ngươi thuần phục chúng ta nhiều năm, mặc dù chưa từng cho ngươi vị trí Thiên Nhân, nhưng trên thực tế ngươi có khác gì Thiên Nhân đâu? Ngươi ở nhân gian, có thể nói là chúa thể ở nhân gian, như vậy, ngươi vẫn không hài lòng?"
"Lòng người như khe rãnh, vạn vật trong thiên hạ cũng khó có thể lấp đầy, đại nhân như thế, ta cũng như vậy, người người đều như vậy."
Thanh âm trầm thấp của Bạch Hà Viễn lại vang lên lần nữa.
Vẻ mặt Đạm Thai Bác vào một khắc này trở nên cực kỳ khó coi, lão biết rõ hôm nay nếu như không trả giá mấy thứ gì đó chỉ sợ khó có thể làm cho Bạch Hà Viễn ra tay.
Lão theo đó suy nghĩ một chút, sau một lúc cân nhắc được mất, rút cuộc hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên.
Lão cắn răng, trầm giọng nói ra: "được! Ta đồng ý với ngươi! Chờ ta mở rộng Thiên Môn, gọi Đế Quân, phía trên Thiên Cung sẽ có một chỗ ngồi của Bạch Hà Viễn!"
Lời ấy vừa rơi xuống, trong thiên địa như có lực lượng nào đó bắt đầu khởi động, tạo thành khế ước nào đó giữa Đạm Thai Bác cùng thanh âm mờ mịt kia.
Đây chính là lời nói của Thiên Nhân, mở miệng thành phép.
Lời hứa của lão đã là ước định, cũng là hứa hẹn được phương thiên địa này chứng kiến, lão không thể nào đi ngược lại.
Khi đó, mây đen trên bầu trời tản đi, ngôi sao đầy trời sáng lên, giống như con dân vẫy ra ánh sao chính mình, nghênh đón quân vương của bọn họ.
Thân ảnh một vị nam tử áo gai thân ảnh chậm rãi ngưng tụ trong hư không.
Thân ảnh kia cực kỳ bình thường, giống như ném y vào đám người, chỉ sợ cũng khó có thể tìm ra.
Nhưng y lại rất kỳ quái, ngôi sao đầy trời tựa như lấy y làm trung tâm, quấn quanh người y.
Y là Bạch Hà Viễn.
Là chủ nhân Tinh Thần các.
Cũng là chúa tể trên ý nghĩa của phương thế giới này.
Y mở mắt, sao đầy trời sáng lạn.
Y nhắm mắt, loạt sao biến mất, không thấy mặt trời.
Y hé miệng, nhìn về phía Thanh Loan.
Bên trong thanh tuyến trầm thấp, mang theo vô thượng uy nghiêm.
Y hỏi, "ngươi làm loạn đủ chưa?"
---o0o---