Thư Kiếm Trường An

Quyển 7 - Chương 52: Ca ca

Dịch giả: kimtrongnew
Biên: Đình Phong

Kiếm trong tay người đàn ông chợt phát sáng lên, khí thế trên thân và quanh người ở một khắc này bắt đầu dâng lên.

Quần áo của hắn theo linh lực tuôn ra trong cơ thể mà phồng lên, một ít tóc bạc dưới linh lực khởi động mà tung bay lên.

Hắn nhìn Lục Ly Trần, trong con ngươi băng lãnh rốt cuộc hiện lên sát ý như thực chất.

Cô bé ở bên cạnh nhìn người đàn ông, nàng muốn hỏi hắn có cần giúp đỡ không?

Nhưng sau chút do dự, nàng thu hồi ý này.

Nàng biết rõ là, có một số việc cần chính bản thân người đó đi hoàn thành mới có ý nghĩa.

Đương nhiên muốn hoàn thành việc này thì điều kiện tiên quyết là hắn có năng lực đó hay không. Một khi xuất hiện sai lầm, thì nàng sẽ không do dự mà ra tay, dù sao tính mệnh người này là nhờ Mạc Thính Vũ dùng mạng mình đổi lấy. Nàng không thể cứ đứng nhìn xem hắn chết đi như vậy được.

Rốt cuộc, nương theo một tràng âm thanh phá không, thân thể người đàn ông đột nhiên hóa thành một đường lưu quang xông về phía Lục Ly Trần nơi chân trời.

Không có nhiều lời, cũng không có tranh luận ai đúng ai sai.

Hắn đã chờ đợi ngày này quá lâu, lâu đến mức không còn chút kiên nhẫn nào nữa.

Đương nhiên cũng có thể nói rằng, những lời hắn muốn nói đã hội tụ hết vào trong một kiếm chói mắt như ban ngày kia!

Lục Ly Trần tất nhiên cảm nhận được vô cùng vô tận sát ý trong một kiếm kia của người đàn ông, hai con ngươi y ngưng tụ, không dám chủ quan chút nào. Chỉ thấy thanh kiếm Long Diễn tung bay, tà lực đầy trời như nước sông thuận theo thân kiếm mãnh liệt đón đỡ thân ảnh người đàn ông bay nhanh đang dũng mãnh đánh tới.

Khi đối mặt với tà lực mãnh liệt kia thì trong lòng người đàn ông rùng mình, thế công trong tay liền thu lại, hoành kiếm tại trước ngực, điên cuồng vận chuyển linh lực, ý đồ ngăn lại sát chiêu cường hãn của Lục Ly Trần.

Tà lực và thân kiếm của hắn va chạm vào nhau.

Một cơn sóng khí khổng lồ tỏa ra từ trung tâm va chạm giữa hai người, đem hết thảy mọi thứ xung quanh nhấc lên cao.

Một số quân Man có tu vi yếu kém thậm chí dưới tác động của cỗ sóng khí này bị đánh trúng ngũ tạng đều tổn hại, hôn mê ngay tại chỗ.

Mà người đàn ông kia, cũng chính là Khai Dương, đương nhiên mệnh tinh đã đưa cho Mạc Thính Vũ rồi cho nên hiện tại hắn không còn mệnh tinh, tự nhiên không thể tiếp tục gọi là Khai Dương nữa, vì vậy nên xưng hắn là Lục Ly Phàm mới thỏa đáng.


Lục Ly Phàm hoành kiếm ngang ngực, một đường kiếm ý như bình chướng trào ra, tà lực ngập trời trút xuống trên người hắn liền bị bình chướng này tiêu diệt. Nhưng đồng thời hắn cũng bị quản chế bởi cỗ tà lực trên, chỉ có thể ngăn cản, không có sức đánh lại.

Tình cảnh như vậy rơi vào trong mắt Lục Ly Trần, hai đầu lông mày hiện lên nét trêu tức. Y dữ tợn vừa cười vừa nói: "ngươi so với trăm năm trước vẫn yếu đuối, thật là đáng buồn, trầm mê ở nhi nữ tư tình. Ngươi cứ như vậy thì vĩnh viễn không phải là đối thủ của ta!"

Lục Ly Phàm nghe thế thì nhăn mày lại, hắn phát ra một tiếng kêu đau đớn, kiếm ý quanh thân càng tuôn ra cuồng bạo, muốn diệt hết cỗ tà lực trên.

Nhưng Lục Ly Trần há có thể để hắn như ý?

Y nhíu lông mày, tà lực càng tuôn ra tràn đầy. Thế là ở phía đối diện Lục Ly Phàm vừa mới vãn hồi xu hướng suy bại thì lúc này thân thể chấn động, bị tà lực mới sinh ép xuống.

"Không có tác dụng đâu, ta sẽ giết ngươi, cũng như năm đó đã giết thê tử của ngươi." Lục Ly Trần vừa nói xong câu này thì như sực nhớ ra gì đó, trên mặt của y chợt hiện nét khoái ý vặn vẹo. "Ngươi biết không? Thời điểm khi chết, thê tử ngươi đã thống khổ như thế nào, bất lực như thế nào."

"Nàng không ngừng gọi tên của ngươi, nàng muốn ngươi đi cứu nàng. Nhưng ngươi thì sao? Ngươi đang ở đâu?"

"Ngươi dù sao vẫn là kẻ vô năng như vậy, trước kia hay hiện tại đều vậy!"

Lục Ly Trần dường như rất hưởng thụ quá trình nhục nhã Lục Ly Phàm, trong hai tròng mắt của y hiện đầy nét vui vẻ điên cuồng.

Mà cách này không thể nghi ngờ càng khiến Lục Ly Phàm thêm tức giận, chạm đến đau đớn trong lòng, trên trán hắn bắt đầu toát ra sát khí nồng đậm.

"Thương Long Trục Nhật!"

Hắn hét vang lên một tiếng. Trong một khắc này, trường kiếm trong tay hắn như có linh tính bắt đầu điên cuồng run rẩy.

Nương theo lấy một tiếng nổ mạnh như rồng ngâm, một hư ảnh Thương Long cực lớn từ trên thân kiếm lao ra. Đầu con rồng lớn kia phát ra một tiếng gào thét, uy áp tràn đầy phát tán ra, ngay lập tức nó đã bao trùm toàn bộ sa trường bên ngoài quận Gia Hán.

Đó là uy áp của bậc Đế Vương!

Ngay khoảnh khắc này, bất luận là Nhân tộc hay người Man đều sinh ra loại xúc động muốn quỳ bái.

Mà từ lúc đầu Thương Long xuất hiện, thì ở phía chân trời, nét cuồng nhiệt trong hai mắt Lục Ly Trần càng thêm rõ ràng.

"Đúng! Đúng! Chính là nó! Đây chính là mệnh cách Đế Vương của ngươi!" Y nói mê như người gặp phải ma, vẻ mặt si mê nhìn xem đầu Thương Long xuất hiện, phảng phất như đang thưởng thức mỹ cảnh tuyệt đẹp sau cùng trên đời này.


Nhưng rất nhanh theo thời gian trôi qua, thì sự si mê trong con ngươi của y dần hóa thành sự vặn vẹo phẫn nộ. Lục Ly Trần phẫn hận quát: "nếu năm đó ta có được mệnh cách Đế Vương này thì làm sao đến lượt Đế vương Hạ Hầu Hạo Ngọc thống trị giang sơn!"

"Nhưng hết lần này tới lần khác! Kẻ có được mệnh cách là ngươi lại trầm mê trong nhi nữ thường tình, không nhớ gì đến đại nghĩa muôn dân trăm họ, chắp tay đem cơ nghiệp ngàn năm của Đại Hán ta cho người khác!"

"Ngươi như vậy! Đáng chết biết bao!"

"Đáng chết biết bao!"

Y cứ nhắc đi nhắc lại như vậy, tà lực màu đen quanh thân càng thêm cuồng bạo, phô thiên cái địa dũng mãnh lao tới đầu Thương Long kia.

"Kẻ khôi mị quỷ quái như ngươi làm sao đấu được với mệch cách chân long của ta?" Lục Ly Phàm nhìn xem tà lực đầy trời, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

Ở đối diện, đầu Thương Long kia dường như cũng cảm nhận được sự phẫn nộ từ nội tâm Lục Ly Phàm. Thân thể Thương Long phát ra linh quang mãnh liệt, những tà lực lao đến đều bị quấy vỡ.

Nó gầm thét!

Nó lồng lộn!

Không ngừng bổ nhào giết về hướng Lục Ly Trần.

Nhưng đối đầu với đầu Thương Long hung hãn như thế, tà lực một tấc lại một tấc tan vỡ dưới móng vuốt sắc bén của Thương Long, thì Lục Ly Trần vẫn không có nửa điểm sợ hãi.

Y gắt gao nhìn vào đầu rồng lớn đang bạo nộ. Mỗi một lần gào thét, mỗi một lần gào rú thì trong mắt y chúng đều xinh đẹp như vậy, động lòng người như thế.

Rốt cuộc, đầu Thương Long kia đã xé nát hết thảy tà lực ngăn trở ở trước người, đi tới trước mặt Lục Ly Trần.

Nó há miệng ra, tiếng gầm gừ cực lớn mang theo cuồn cuộn sóng khí tuôn hướng thân thể Lục Ly Trần, làm tóc tai quần áo y đều bốc lên.

Mà Lục Ly Trần thì như lâm vào trạng thái nào đó khó thể nói rõ. Y không hề động, thậm chí ngay cả ánh mắt đều không nháy một cái, y chỉ sững người nhìn đầu Thương Long kia, xem móng vuốt sắc bén của nó bổ lên người mình, gào thét muốn vồ lấy thân thể của y.

Tựa như một giây sau đó, thì vị đại hán từng là Đế Vương này sẽ đầu thân khác biệt dưới móng vuốt của con Thương Long.

Mà cũng vào lúc đó, bỗng có một tiếng gào thét còn mạnh mẽ hơn gấp mấy lần so với tiếng Thương Long từ cơ thể Lục Ly Trần vang lên.

Một đầu rồng lớn đen kịt từ trong cơ thể y phóng ra.

Y tựa như một vị quân vương bạo ngược vươn móng vuốt sắc bén của mình cứng rắn ngăn trở thế công cuốn tới của Thương Long.

Nét mặt ngốc trệ của Lục Ly Trần bỗng nhiên trở nên linh hoạt.

"Nhiều năm như vậy, ta cũng đã có được mệnh cách Đế Vương cho riêng mình."

Y nhìn vào khuôn mặt khiếp sợ của Lục Ly Phàm, và nở nụ cười.

"Không nghĩ tới sao, ca ca của ta."

---o0o---