Thư Kiếm Trường An

Quyển 7 - Chương 114: Hạ Hầu Minh tuyệt vọng

Dịch giả: phuongkta1

Sáng sớm ngày kế tiếp.

Đất Thục tháng năm hiển nhiên đã vào hè nóng bức.

Đám biển người ở đầu tường quận Gia Hán như thủy triều bắt đầu khởi động, hơn bốn vạn binh lính tàn phế tập hợp lại cùng một chỗ, bọn chúng ngửa đầu nhìn về phía đài cao, dường như đang mong đợi những người khác đến.

Có lẽ là bởi vì tình cảnh đại chiến liên tiếp thất bại, thêm với trên người của bọn chúng nói chung đều tích góp từng vết thương một hoặc lớn hoặc nhỏ, bởi vậy ánh mắt giờ phút này đều có chút buồn bực, thậm chí nặng nề.

Tử vong giống như bóng đen, như hình với bóng, luôn luôn bao phủ ở trong lòng bọn chúng.

Nhưng Tô Trường An trở về không thể nghi ngờ mang đến một liều thuốc mạnh mẽ cho đội quân này, mặc dù xa vời, nhưng vẫn có thể xem Tô Trường An là một vòng hy vọng sáng chói trong tuyệt vọng của bọn chúng.

Mà con người một khi đã có hy vọng, bất kể cái hy vọng đó xa vời như thế nào, nhưng cuối cùng dưới đáy lòng không ngừng thôi miên chính mình, khiến cho bản thân tin tưởng hy vọng như thế.

Sở Giang Nam, Cố Hầu Minh, Tất Lâu Thành, Phụng Thiên Ứng, La Quốc Ninh, Thẩm Thư Lâm, Mạnh Trường Quan bảy người thân là thống soái doanh Trục Man, giờ phút này cũng đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía đài cao, có chút lo lắng chờ đợi thiếu niên kia đến.

Quân Giang Đông cùng doanh Trục Man tổn thất vô cùng nghiêm trọng, hôm nay sớm đã hợp làm một, do bảy người bọn họ thống lĩnh, tổng cộng hơn hai vạn năm ngàn người, còn dư lại hơn một vạn năm ngàn người đều là quân Thục, sĩ tốt còn lại đều đã tính là chết trận.

Sáng sớm hôm nay bọn họ đã được mệnh lệnh phía trên truyền xuống, để cho bọn họ tập kết binh sĩ đợi chờ một lần nữa, bọn họ hiển nhiên hiểu được là có việc lớn phát sinh, mà việc lớn như vậy, tất nhiên có liên quan mật thiết tới vận mệnh của bọn họ, bởi vậy đều đến sớm, nhưng đợi chờ thật lâu vẫn không thấy bóng dáng Tô Trường An, bởi vậy có chút lo lắng.

...

Phủ Thục vương.

Trong điện chính, một vị thiếu niên nhìn qua chỉ hơn mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi ở trên đài cao, chung quanh y chỉ có hai, ba người ở bên cạnh hầu hạ, chuyện này đối với một vị Đế Vương mà nói có thể tình là sắp xếp cực kỳ bần hàn.

Nhưng thiếu niên kia cũng không để trong lòng những chuyện này, y chỉ cúi đầu, có chút xuất thần nhìn sàn nhà dưới chân mình, kinh ngạc sững sờ.

"Bệ hạ." Lúc này, một vị nam tử cách ăn mặc như thái giám ở bên cạnh nhẹ giọng kêu.

"Hả?" Thiếu niên vào lúc đó như ở trong mộng mới tỉnh ngẩng đầu lên, nhìn thái giám kia.


"Sở vương triệu tập tất cả binh mã tới quân doanh tập hợp, chỉ sợ có việc lớn muốn phát sinh, bệ hạ không muốn tới nhìn một chút?" Thái giám dùng thanh tuyến chói tai của gã nói.

Hai chữ "Sở vương" giống như lưỡi dao sắc bén, thiếu niên kia nghe nói lời ấy, vội vàng lắc đầu.

Tô Trường An rời đi để lại cho y một cái cơ hội mà y vẫn luôn tha thiết ước mơ là tay cầm quyền hành, phụ tá Ngụy thất.

Y rất quý trọng cơ hội này, vì vậy một trận huyết chiến bên ngoài thành Kiến Nghiệp, y trả giá tất cả thẻ đánh bạc bằng một bó đuốc.

Chẳng biết vì sao, ở trong lòng y vẫn luôn luôn tưởng tượng Tô Trường An thành kẻ địch của mình, người kia chỉ lớn hơn y bốn, năm tuổi, nhưng ưu tú hơn y rất nhiều, vì vậy y chỉ vì cái trước mắt, đều muốn làm ra mấy thứ gì đó, đạt được nhận thức của mọi người.

Nhưng mà y đã thất bại, sau đó Tô Trường An xuất hiện giống như Thần Chích, mặc dù khó có thể xác định, nhưng đáy lòng mọi người thực sự sinh ra một tia hy vọng như vậy. Ngay cả y cũng như thế, y cảm thấy có lẽ Tô Trường An thực sự có thể làm được những thứ này.

Nhưng y cũng không vì thế mà cảm thấy vui mừng, y thậm chí khó có thể nói là vì sao, áy náy? Phẫn nộ? Hay là ghen ghét? Y không muốn đối mặt Tô Trường An. Vì vậy dù nghe được tin tức kia, y cũng lựa chọn ở lại trong đại điện này, không muốn tới gặp mặt.

Két..!

Lúc này, một thanh âm trầm trọng vang lên, cửa lớn đại điện bị người từ bên ngoài đẩy ra, ánh nắng sáng sớm chói mắt ở đất Thục giống như châm nhọn bắn vào, mọi người trong điện chỉ cảm thấy tia sáng kia cực kỳ chói mắt, vào lúc đó đồng loạt theo bản năng nhắm đôi mắt mình.

Đát!

Đát!

Đát!

Lúc này, tiếng bước chân trầm trọng vang lên, mọi người theo thời gian dần trôi qua thích ứng với hào quang bỗng nhiên sáng lên kia, híp mắt nhìn lại, đã thấy một người nam tử lưng đeo đao kiếm, chậm rãi đi tới.

Hạ Hầu Minh vào thời khắc này rốt cuộc thấy rõ dung mạo người đến, rõ ràng chính là Tô Trường An!

Y không rõ vì sao Tô Trường An giờ phút này lại xuất hiện ở nơi đây?

Không phải hắn đang tập kết đại quân sao?


Hạ Hầu Minh trong lòng không thể không hiện lên một vẻ bối rối, Thái Bạch Đạo Nhân đã chết, y ở bên trong quận Gia Hán Quận này có thể nói bị chúng bạn xa lánh, dù cho lúc này Tô Trường An giết y đi, chỉ sợ sẽ không có ai vì y mà nói ra nửa câu!

Mà Tô Trường An có lý do để giết y sao?

Đương nhiên là có!

Mấy chục vạn đại quân mà Tô Trường An dựng lên đều hủy ở trong tay y, cái chết của Mục Lương Sơn ít nhiều đều có liên quan đến y?

"Ái khanh... Ngươi tới nơi này, có chuyện... có chuyện gì quan trọng?" Hạ Hầu Minh ý đồ duy trì uy nghiêm của y với tư cách một vị Đế Vương, nhưng thanh tuyến run rẩy hiển nhiên đã bại lộ tất cả vẻ nhấp nhô trong lòng y lúc này.

Nhưng không thể không nói là, mấy người đi theo bên cạnh y có thể cho là trung thành và tận tâm, vào lúc đó đều xông tới, che Hạ Hầu Minh ở sau người, vẻ mặt cảnh giác nhìn Tô Trường An chậm rãi tới gần.

Tô Trường An lúc này đã đi lên đài cao, khuôn mặt lạnh lùng nhìn xuống mọi người.

Hắn đưa lưng về phía hào quang, ánh mặt trời bị thân hình của hắn che phủ, chiếu ở trên thân mọi người chính là một mảnh bóng mờ giống như đêm tối.

"Sở vương! Ngươi muốn..." Thái giám kia muốn quát ngăn Tô Trường An lại, gã mạnh mẽ nhấp lên một hơi, đang muốn chất vấn Tô Trường An.

Nhưng lời của gã vừa mới phát ra, liền bị cứng rắn cắt ngang.

"Đi ra ngoài." Thanh tuyến của Tô Trường An cực kỳ vững vàng, giống như là ao tù nước đọng, không có một chút gợn sóng, nhưng hết lần này tới lần khác mang theo một cỗ lạnh lẽo khiến cho lòng người run rẩy.

"Ngươi!" Trong lòng thái giám kia chấn động, trong suy nghĩ của gã hành động lần này của Tô Trường An là cực kỳ đại nghịch bất đạo, lại muốn mở miệng quát mắng lần nữa. Nhưng Tô Trường An vào lúc đó cũng quay đầu nhìn gã, uy nghiêm bao vây trong con ngươi, khiến cho thân thể thái giám kia ngừng lại.

Tu vi của Tô Trường An hôm nay đã tới mức nào? Nếu như hắn thực sự muốn giết chết mấy người kia chẳng qua chỉ cần ra tay trong nháy mắt, vị thái giám này cũng không có bao nhiêu tu vi, sao có thể đỡ được một ánh mắt của Tô Trường An?

Bởi vậy vào lúc đó, khắp nơi trong lòng mọi người đều nổi lên sợ hãi vô biên.

Bọn chúng liếc nhìn nhau, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn không thể không lựa chọn thần phục phía dưới uy nghiêm của Tô Trường An, đồng loạt hoảng hốt cúi đầu quay người ra khỏi đại điện.

Két..!

Cùng lúc đó, ngón tay Tô Trường An hơi hơi co lên, một cánh cửa cực lớn của đại điện cùng lúc đó phát ra một hồi âm thanh khàn khàn, hiển nhiên cùng hợp lại với một cánh cửa khác như mình.

Hào quang dần dần theo cửa điện chuyển động, từng tấc một biến mất trong đại điện này, mà cùng nó biến mất còn có một chút hy vọng mỏng manh trong lòng Hạ Hầu Minh.

Y nhìn Tô Trường An đã hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, trên mặt non nớt tràn ngập sợ hãi. Dường như đứng ở trước người y là một tên Tu La, là một thứ ác quỷ.

Mà bờ môi Tô Trường An vào lúc đó chậm rãi mở ra, hắn nhìn Hạ Hầu Minh, chậm rãi nói ra.

"Chúng ta nói chuyện một chút đi."

---o0o---