Thư Kiếm Trường An

Quyển 5 - Chương 4: Ta đã chết rồi

Dịch giả: Time Over
Biên: Đình Phong

Ngôi sao chính là tiêu chí của Tinh Vẫn.

Mệnh tuyến nối liền Tinh Vẫn cùng ngôi sao, mà Tinh Vẫn thì nối liền với chúng sinh.

Lúc một tu sĩ trở thành Tinh Vẫn, vận mệnh của y liền trên nối ngôi sao, dưới tiếp chúng sinh.

Y nhận được lực lượng cực kỳ cường đại, dời non lấp biển, truy tinh cản nguyệt. Nhưng những thứ này cũng không trọng yếu nhất, quan trọng là... ngươi đã trở thành Tinh Vẫn thì mạng của ngươi vượt qua phàm thế, phàm nhân, rất ít việc ảnh hưởng đến sống chết của ngươi.

Đương nhiên, việc định nghĩa như vậy cũng không tuyệt đối. Dù sao Tinh Vẫn còn chưa siêu thoát nhân quả, vẫn như cũ tránh không được nhận nhân quả dây dưa với chúng sinh, nhưng liên lụy như vậy rất yếu, nếu không hội tụ đủ số lượng khổng lồ thì rất khó ảnh hưởng đến vận mệnh một vị Tinh Vẫn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao phàm nhân giết không chết Tinh Vẫn.

Mệnh của Tinh Vẫn ở ngôi sao, mà ngôi sao do trời định, đây cũng chính là số trời!

Tô Trường An tự cho là mình đã gặp đủ nhiều chuyện ly kỳ cổ quái.

Như Mạc Tính Vũ trảm mệnh tuyến, Ngọc Hành giết Bán Thần, thậm chí hắn từng cưỡng ép đổi tinh cho hai vị Tinh Vẫn.

Đó là những việc hiếm thấy trên đời, hắn tin dù cho là Tinh Vẫn cũng có rất nhiều người chưa từng thấy nhiều chuyện kỳ quái như vậy.

Vì vậy, Tô Trường An cũng thường âm thầm tự xưng là người đã thấy qua nhiều chuyện kinh nhân.

Nhưng so với một màn vừa rồi, đủ loại việc trước kia cũng chỉ là việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi mà thôi.

Thanh kiếm kia, trảm diệt ngôi sao.

Việc này nói đến chỉ bình thường như cực hiếm thấy, nhưng đáng sợ trong đó lại khiến lòng run sợ.

Ngôi sao ở đâu?

Đều nói ở phía chân trời cách đây mấy vạn dặm.

Nhưng thật ra không phải vậy, vạn dặm dù xa dùng khả năng của Tinh Vẫn, chỉ cần tiêu tốn thời gian mấy tháng tất nhiên có thể đến.


Nhưng từ xưa đến nay lại chưa bao giờ nghe nói có người sống có thể bình yên đến đó, cho dù chết rồi cũng cần có người Tinh Thần Các đưa tiễn mới có thể đi đến. Có thể tưởng tượng, Tinh Hải xa có thể nhìn nhưng không thể tới.

Nhưng thanh kiếm kia lại có thể xuyên qua đến bến bờ dù Tinh Vẫn cũng không thể, một kiếm lập tức diệt ngôi sao.

Đây là lực lượng cỡ nào khiến lòng người run sợ.

Nhưng vui mừng vì Thanh Loan thức tỉnh bị đẩy lui, Tô Trường An ý thức được lỗ mãng ôm một nữ tử như vậy là chuyện không lễ phép, đặc biệt là Thanh Loan vừa mới tỉnh lại cả người có lẽ còn rất yếu, vì vậy hắn vội vàng thu lại tay của mình. Nhìn hai gò má đỏ ửng của Thanh Loan, cảm thấy Thanh Loan như vậy cực kỳ đẹp mắt.

"Ngươi không sao chứ?" Tô Trường An hỏi.

Chuyện trảm diệt ngôi sao, Tô Trường An nhìn thấy lần đầu, trước kia cũng chưa từng nghe qua.

Theo lý ngôi sao nối liền với Tinh Vẫn, mệnh tinh bị chém đứt thì kết cục Tinh Vẫn có thể nghĩ ra, nhưng kiếm này trước khi trảm diệt tinh thần đã chặt đứt mệnh tuyến nối liền hai nơi, Tô Trường An không biết chuyện như vậy có ảnh hưởng gì đến Thanh Loan hay không.

Thanh Loan nghe được lo lắng trong lời nói của Tô Trường An, nàng cũng rất nghi hoặc vì sao mình từ cõi chết trở về.

Cho nên nàng vội vàng thu liễm tập trung tâm thần, nội thị đan điền quan sát tình huống trong cơ thể mình.

Linh lực trong cơ thể Tô Trường An đã tiêu hao hết chưa kịp khôi phục, vì vậy hắn không có cách nào dò xét tình huống bên trong cơ thể Thanh Loan, chỉ có vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm vào Thanh Loan đợi đáp án.

Lúc này đôi mắt Thanh Loan bắt đầu nhíu lại như là thấy chuyện gì cực kỳ quái lạ.

Tô Trường An càng thêm căng thẳng.

Cho đến sau mấy hơi thở, Thanh Loan mở đôi mắt ra.

"Như thế nào rồi?" Tô Trường An vội vàng hỏi.

"Mệnh tinh... Của ta... Không thấy nữa." Thanh Loan có chút chần chờ nói, việc này đối với một vị Tinh Vẫn mà nói là chuyện rất kỳ quái.

Đương nhiên Tô Trường An biết rõ việc này, hắn tận mắt nhìn thấy mệnh tinh của nàng bị chém chết, hắn quan tâm là Thanh Loan có bị ảnh hưởng gì khác hay không.

"Còn gì nữa không?" Tô Trường An lại hỏi.

"Ừm..." Thanh Loan suy nghĩ một chút, "Cơ thể không có gì đáng ngại, thương thế bị Tinh Thần Các cắn trả cũng đã tiêu tán. Chỉ là..."


"Chỉ là cái gì?" Tô Trường An sững sờ, lại vội vàng hỏi.

"Tu vi của ta không còn, trong cơ thể một chút linh lực cũng tìm không thấy. Thái Thượng Vong Tình Lục ta tu luyện cũng biến mất." Thanh Loan trả lời.

"Nói cách khách, ngươi bây giờ ngay cả Tụ Linh cũng không phải?" Tô Trường An có chút kinh ngạc liếc nhìn Thanh Loan.

"Ừ." Thanh Loan nhẹ gật đầu.

Tô Trường An cảm thấy mất đi tu vi đối với một tu sĩ đặc biệt đã từng là Tinh Vẫn mà nói là một chuyện rất đau khổ.

Hắn vừa muốn nói vài câu an ủi Thanh Loan, nhưng Thanh Loan chẳng biết tại sao lại cười vui vẻ.

"Ta đã chết rồi." Thanh Loan nói như vậy

Một nữ tử xinh đẹp như vậy cười nói cho ngươi biết nàng đã chết, bất kể nhìn như thế nào đều là chuyện khiến người ta sởn hết gai ốc.

Tô Trường An nghe vậy cũng sững sờ, hắn theo bản năng đưa tay sờ sờ gương mặt quen thuộc của Thanh Loan, khiến tim nàng loạn nhịp, sắc mặt Thanh Loan vừa bình thường lại đỏ lên lần nữa.

Tuy nàng theo bản năng cũng muốn kháng cự, nhưng nghĩ lại ở cùng một chỗ với người mình ưa thích có lẽ nên như vậy.

Vì vậy nàng cúi đầu tùy ý Tô Trường An để tay sờ gương mặt của nàng, chỉ là tim trong ngực đập nhanh hơn.

Cho đến sau mấy hơi thở, Tô Trường An mới thu tay lại sau đó nhìn Thanh Loan, vẻ mặt thành thật nói: "Không có nha, ngươi có mạch đập, có độ ấm thậm chí còn có hô hấp. Sao có thể nói mình đã chết!"

Lời cuối cùng Tô Trường An nói ra mang theo chút tức giận, hình như không vừa lòng với việc Thanh Loan hù dọa hắn như vậy.

Nhưng hình như Thanh Loan đối với chuyện này còn chưa tỉnh, nàng rất chăm chú nhìn Tô Trường An nói lại lần nữa: "Ta đã chết."

Tô Trường An nhíu mày, hắn không hiểu vì sao Thanh Loan lại nói như vậy, nhưng hắn biết rõ nàng nói như vậy khiến hắn không vui, hơn nữa Thanh Loan rõ ràng còn sống, hắn đã tự mình xác nhận qua.

Hắn vừa muốn trách cứ Thanh Loan vài câu, đã thấy nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt trong veo đã từng vô trần vô cấu kia bây giờ lại lóe lên thần thái khó hiểu.

"Ta nói Thanh Loan đã từng là Tinh Vẫn chết rồi."

"Có ý tứ gì?" Tô Trường An khó hiểu.

"Ta tấu một khúc an hồn, theo như quy củ ta hẳn là chết rồi, hơn nữa ngôi sao của ta cũng bị chém chết, vì vậy trong mắt Tinh Thần Các ta đã chết." Thanh Loan nói xong, ánh mắt loáng thoáng một tia vui vẻ nhìn về phía Tô Trường An.

Tô Trường An sững sờ, trong lúc mơ hồ đã hiểu rõ ý tứ trong lời của Thanh Loan, nhưng cũng có chút không rõ, vì vậy hắn có chút chần chờ cùng do dự hỏi: "Ý của ngươi... Là... Ngươi có thể...?"

"Ta có thể không trở về Tinh Thần Các nữa." Lúc này ánh mắt Thanh Loan ngập tràn vui vẻ tươi cười dịu dàng nhìn Tô Trường An.

Ngay lúc ấy còn không đợi Tô Trường An kịp phản ứng, Thanh Loan đưa tay chủ động ôm hắn, giọng cực kỳ kiên định lại nhu hòa thì thầm bên tai của hắn, "Ta sẽ luôn luôn bên cạnh ngươi đấy."

---o0o---