Thư Kiếm Trường An

Quyển 5 - Chương 33: Lửa hiệu đốt lên, khói bay ngút trời

Dịch giả: argetlam7420
Biên: Đình Phong

Không thể không nói, cách nhìn và ý tưởng của Cố Nha Lãng về phương diện quân sự so với Tô Trường An quả thực cao hơn quá nhiều.

Gã nhanh chóng đưa ra rất nhiều kế sách cho Tô Trường An, tỷ như xây dựng thành quách, tăng cường phòng bị, lại làm thêm nhiều chiến kỳ, cắm khắp tường thành để bày nghi trận. Thậm chí còn thay đổi cách thức tuần tra hiện tại, đem quân đội chia làm hai ca gác luân phiên ngày đêm, để phòng ngừa Man tộc đánh lén.

Những thứ này Tô Trường An dĩ nhiên là răm rắp nghe theo.

Thoắt một cái đã qua năm ngày, tin tức từ biên giới liên tục truyền đến, đoán chừng đại quân Man tộc hai ngày nữa sẽ đến nơi, đến lúc đó một trận đại chiến sẽ khó mà tránh khỏi.

Bầu không khí trong Tây Đầu Bảo cũng càng lúc càng ngột ngạt, tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mắt, sự chênh lệch của Hãm Trận Doanh với bảy trăm quân chính quy do Viên Động Khôn mang đến cũng đã dần dần lộ ra.

Mặc dù bảy trăm binh sĩ này thi thoảng cũng nghe được một ít tin tức bóng gió tiêu cực, nhưng lại không có gây chuyện, nhưng ngược lại binh sĩ trong Hãm Trận Doanh mấy ngày gần đây liên tiếp xảy ra các vụ bỏ trốn, cho đến khi Tô Trường An liên tục chém đầu mấy tên đào binh, sóng gió mới từ từ lắng xuống.

Tuy nhiên lấy sức mạnh trấn áp như vậy lại không phải kế sách lâu dài, thậm chí rất có thể lúc đang đại chiến, đại quân lại bất ngờ làm phản, sợ hãi bỏ chạy.

Suy nghĩ đến những việc này Tô Trường An nhướng mày một cái, đứng ở trên đầu thành, nhìn trong bóng đêm hướng về phía Bắc, nơi đó có một ngọn núi tên là Lang Nha Sơn, chẳng bao lâu nữa, Man quân sẽ mang thiết kỵ của bọn chúng từ nơi đó giết tới, như một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào nội địa Tây Lương. Mà bọn họ chính là tấm lá chắn ngăn cản thanh kiếm này, một tấm chắn vừa nhỏ vừa yếu, thậm chí đã mục nát.

"Sao vậy?" Chẳng biết từ lúc nào, Thanh Loan đã đi tới phía sau hắn hỏi nhỏ.

Tô Trường An xoay người nhìn Thanh Loan một cái, không rõ từ lúc nào mà Thanh Loan đã lại đột phá, đạt đến Phồn Thần Cảnh, tốc độ tu luyện như vậy nghĩ mà rợn cả người.


"Không có gì." Tô Trường An cười một tiếng, hắn cũng không muốn để cho Thanh Loan vì hắn mà lo lắng.

Nhưng tâm trạng hắn ra sao đều đã hiển lộ hết trên gương mặt, sao có thể giấu giếm được ánh mắt Thanh Loan, nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Tô Trường An.

"Đừng lo lắng, ta sẽ giúp ngươi." Nàng nói ra.

Nàng luôn luôn nói như vậy, hoặc bởi vì nàng không giỏi khoản ăn nói, nàng nghĩ về hắn thế nào, quan tâm hắn ra sao, rốt cuộc cũng chỉ có thể chuyển thành một câu như vậy, "Ta sẽ giúp ngươi."

Một câu như vậy nghe có vẻ như là một lời tỏ tình, đổi lại là người khác, lúc đầu nghe chắc chắn sẽ rất cảm động, nhưng về sau nghe quá nhiều khó tránh khỏi cảm thấy chán ghét.

Thế nhưng với Tô Trường An, mỗi lần nghe hắn đều có thể cảm nhận được một ý tứ khác nhau.

Trong mắt người khác Thanh Loan luôn lạnh lẽo như băng, thậm chí còn có chút vô tình. Nhưng chỉ Tô Trường An mới biết, Thanh Loan rất ôn nhu, thậm chí ôn nhu hơn đa số người bình thường. Chỉ là nàng không muốn nói, nàng chỉ lặng lẽ làm việc, lặng lẽ làm cảm động Tô Trường An.

"Ừ." Tô Trường An gật đầu một cái, hắn tự biết không gạt được Thanh Loan, dứt khoát không che giấu nữa, hỏi nàng: "Ngươi hiểu rõ Man tộc phải không? Bọn họ là như người thế nào?" Tô Trường An nói tới đây có chút chần chừ, hắn chưa từng thấy qua người Man, cho nên không biết bọn họ dáng dấp ra sao, càng không biết dùng chữ "người" để hình dung bọn họ có thích hợp hay không.

Thanh Loan nghe vậy, hơi suy tư, sau đó liền dùng giọng nói êm ái chậm rãi nói với Tô Trường An: "Ta cũng biết không nhiều lắm về Man tộc, mặc dù Tinh Thần Các có rất nhiều tin tình báo liên quan tới bọn họ, nhưng do ta phụ trách phần lớn là Tinh Vẫn của Yêu tộc cùng Nhân tộc, cho nên không quá để ý."

"Nhưng theo ta được biết, bề ngoài Man tộc so sánh với con người cũng không khác là bao, chẳng qua họ to lớn hơn nhiều, tuổi thọ bình thường so với Nhân tộc cũng không khác biệt, không sống lâu như Yêu tộc..." nói đến đây Thanh Loan dừng lại một chút, dường như nghĩ ra điều gì, nhưng nàng nhìn thấy Tô Trường An vẻ mặt rất nghiêm túc nghe mình nói, vì vậy đành tạm gác lại ý nghĩ bất chợt nổi lên rồi nói tiếp.

"Man tộc không tu luyện linh lực, mặc dù phân chia cảnh giới không khác gì Nhân tộc, nhưng thực chất phương pháp tu luyện lại khác nhau một trời một vực."

"Bọn họ thông qua thu nạp thiên địa linh khí mà cường hóa thân thể, nếu tu luyện tới Tinh Vẫn, không chỉ có thể lấy lực lượng thân thể “truy tinh nã nguyệt”, mà còn có thể câu thông với Tổ Tinh, triệu hồi chân thân của tổ tiên."


"Tổ Tinh?" Tô Trường An sửng sốt một chút, đây là khái niệm hắn chưa từng nghe qua trước đây.

"Tổ Tinh cũng là Tinh Thần (ngôi sao), chỉ là so với Tinh Thần bình thường không quá giống nhau, ừm..." Thanh Loan nói tới chỗ này lông mày nhíu một cái, dường như đang suy nghĩ xem nên giải thích vấn đề này với Tô Trường An thế nào, "Nó thật ra rất tương tự với Thất Tinh của Thiên Lam viện, nhưng vẫn có khác biệt. Mỗi cá nhân trong thị tộc bọn họ, không cần cái gì truyền thừa tinh linh, đều có thể thắp sáng được, mà cũng chỉ có thể thắp sáng được ngôi sao này. Sau khi chết đi, cũng có thể trở về Tinh Hải."

"Cả tộc chỉ thắp sáng một ngôi sao?" Tô Trường An cảm thấy có chút quái dị, "Vậy chẳng phải là, mỗi thị tộc của Man tộc tối đa chỉ có thể xuất hiện một vị Tinh Vẫn? Nhưng sao ta lại từng nghe Quan Thương Hải nói qua, chín đại thị tộc của Man tộc, nhưng có tới mười hai vị Tinh Vẫn?"

Thanh Loan nghe vậy lại lắc đầu, nói: "Tổ Tinh Man tộc đặc biệt nhất ở chỗ, một ngôi sao có thể đồng thời được mấy người thắp sáng. Hơn nữa càng nhiều người thắp sáng, ngôi sao đó càng có lực lượng cường đại.Ví dụ như Vương tộc của Man tộc, thị tộc Đế Giang có đến bốn vị Tinh Vẫn, vì vậy Man Vương của bọn họ so với Thánh Hoàng cũng không hề thua kém, theo chuyện xưa kể lại thì Thiên Xu Thiên Quyền của Thiên Lam Viện đều đã chết dưới tay y."

Thần sắc Tô Trường An chợt biến đổi, hắn chưa từng gặp qua Thiên Xu cùng Thiên Quyền, nhưng bọn họ dù sao cũng là sư thúc tổ của hắn, trong lòng hắn ít nhiều vẫn có kính trọng, nhưng khi nghe tin bọn họ là bị Đế Vương Man tộc giết chết, trong lòng khó tránh khỏi có chút chấn động.

"Nói như vậy Man tộc rất mạnh. Vậy tại sao nhiều năm qua lại không thấy bọn họ tấn công Tây Lương? Lấy số lượng Tinh Vẫn của bọn họ, Đại Ngụy mấy năm trước tuyệt đối không phải là đối thủ." Tô Trường An hỏi.

"Năm đó Man Vương mặc dù giết chết Thiên Xu cùng Thiên Quyền, nhưng lại bị Ngọc Hành đuổi tới đánh một chiêu tháo chạy, sau đó Man tộc lại lâm vào nội loạn, mấy thị tộc lớn tranh quyền đoạt thế, năm nay Cửu Anh thị tộc bỗng nhiên quật khởi kiên định đứng về phe Man Vương, khi đó nội loạn mới dần dần lắng xuống, cũng mới bắt đầu tấn công tới Nhân tộc." Thanh Loan giải thích.

Tô Trường An gật đầu một cái, lại định hỏi thêm chút nữa, chợt ở hướng Tây Nam có lửa hiệu sáng lên, trong bóng đêm ánh lửa hừng hực cháy, khói bốc cuồn cuộn lên trời cao.

Con ngươi Tô Trường An trợn to, nơi đó là phương hướng Lai Vân Thành!

Theo như kế hoạch lúc trước, là bọn hắn làm mồi, dẫn Man tộc tới tấn công, sau đó đốt lửa báo hiệu, Lai Vân Thành sẽ dẫn binh tới cứu viện, trong ứng ngoài hợp, tiền hậu giáp kích.

Nhưng hôm nay Man tộc còn chưa đến, vì sao Lai Vân Thành đã thắp sáng lửa hiệu?

Chẳng lẽ Man tộc không hành động như bọn họ đã tính, trước chiếm lấy căn cứ của hắn, sau đó chỉnh đốn binh mã tái chiến. Mà là trực tiếp kéo quân đã mệt mỏi vì đi đường tới đánh thẳng Lai Vân. Tô Trường An mặc dù không hiểu quân sự, nhưng hắn cũng cảm thấy có chút không ổn. Hôm nay đại binh Man tộc áp sát biên giới, đánh cho Bắc Thông Huyền phải tử thủ Vĩnh Ninh Quan, không dám ra chiến, càng không dám mang quân tới cứu viện. Dưới thế cục như vậy, đúng ra Man tộc không cần thiết liều lĩnh tiến công.

Nhưng nếu việc đã đến nước này, Tô Trường An dĩ nhiên cũng không thể ngồi yên bỏ mặc.

Hắn nhìn Thanh Loan một cái, nói: "Ngươi đi thông báo cho hai người Hồ Tử cùng Viên Động Khôn, triệu tập binh sĩ, chuẩn bị xuất quân!" Rồi sau đó, lại quay đầu phân phó một gã lính gác bên cạnh: "Đi gọi Cố Nha Lãng tới gặp ta!"

---o0o---