Dịch giả: Phuongkta1
Biên: Đình Phong
Mưa. Rốt cục vẫn rơi trên người Từ Nhượng.
Phía trên áo dài màu đen của y đã có từng mảng máu đông lại, máu này cũng đến từ chính y đấy, mà cũng là máu của những sĩ tốt Man tộc kia.
Y nửa quỳ trên mặt đất, còn lại là thi hài đã trải thành hình dáng ngọn núi nhỏ.
Hư ảnh Tham Lang quay chung quanh người y, thân nó cong lại, nhe răng trợn mắt, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh cáo, nhưng điều này vẫn không thể che dấu được vẻ mệt mỏi ở chỗ sâu trong con mắt của nó, thậm chí bộ lông của nó đã từng đỏ như máu lúc này cũng dần dần trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Cách đó không xa, hư ảnh Phá Quân vẫn còn chiến đấu hăng hái, đại đao của nó lên xuống, lập tức có hơn mười tên quân Man thành vong hồn dưới đao nó. Nhưng đồng thời trên đao của nó đã xuất hiện những lỗ thủng, phía trên áo giáp lại càng hiện đầy vết máu lốm đốm.
Từ Nhượng không thể nhớ được mình đã giết bao nhiêu người.
Một vạn hoặc hai vạn hoặc có thể nhiều thêm nữa...
Thế nhưng cho dù là Tinh Vẫn cũng có lúc mệt mỏi.
Thác Bạt Nguyên Vũ rút ra bài học kinh nghiệm từ Bắc Thông Huyền, lúc này đây, lão phái ra đại quân, dùng tính mạng quân Man, mạnh mẽ kéo bước chân Từ Nhượng lại, đồng thời ba vị Tinh Vẫn còn lại sẽ tìm cơ hội đánh Từ Nhượng trọng thương.
Do đó lão tổn thất hoàn toàn ba vạn tinh nhuệ, thế cho nên trên cái chiến trường này đã trải lên một tầng thi thể quân Man.
Nhưng lão cũng không vì thế mà cảm thấy nửa phần đáng tiếc, lão cảm thấy đáng giá.
Ba vạn quân Man đổi lấy tính mạng một vị Tinh Vẫn, bất kể nói như thế nào đều là chuyện cực kỳ có lợi.
Thác Bạt Nguyên Vũ đã nhìn ra vẻ mệt mỏi của Từ Nhượng, lão biết rõ bây giờ là thời điểm cho Từ Nhượng một kích cuối cùng rồi.
Đương nhiên, lão cũng không vội vã ra tay.
Lão biết rõ quy củ của cái thế giới này, Tinh Vẫn chết cần Tống Táng giả đấy.
Lão đang đợi vị Tống Táng Giả kia xuất hiện, khi đó chính là lúc lấy đi tính mạng Từ Nhượng.
Mà không phụ lại hi vọng của lão, sau khi Từ Nhượng chém giết một cánh quân hơn nghìn người dưới trướng lão, thân ảnh vị nữ tử áo xanh kia lại bồng bềnh bay tới.
Thác Bạt Nguyên Vũ nhíu mày, lão cũng không thích vị Tống Táng giả này.
Đương nhiên, với tư cách Tinh Vẫn, không có bất kỳ người nào trong bọn chúng thích Tống Táng giả, nhưng người con gái trước mắt này lại thực sự khiến cho Thác Bạt Nguyên Vũ cảm thấy bất an.
Cho dù là Tống Táng giả, cũng không thể cường đại như vậy, cường đại đến mức một chút khí cơ của nàng chẳng qua là trong lúc lơ đãng tuôn ra, đủ để cho Thác Bạt Nguyên Vũ cảm thấy khiếp sợ. Nhưng cũng may, Tống Táng Giả là không có lập trường đấy, chỉ cần lão không làm ra những chuyện không tuân theo quy củ, những vị Tống Táng giả này hoàn toàn không có khả năng ra tay với lão. Mà khi lão thực sự phải làm những điều gì đó, nhất định Thánh tử ở Thánh đình xa xôi hiển nhiên sẽ che chở lão.
Nghĩ đến như thế, lão thu hồi nghi ngờ trong lòng, đồng thời ngưng tụ linh lực toàn thân.
Lão muốn một đao chém xuống đầu người Từ Nhượng, lão không muốn cho y bất cứ cơ hội nào nữa, để tránh lại hiện ra sai lầm như Bắc Thông Huyền lúc trước. Dù sao tuy rằng có được Thánh vật do Thánh tử ban thuởng, nhưng có thể tưởng tượng được muốn tạo ra một vị Tinh Vẫn vẫn là một chuyện cực kỳ khó khăn
"Đồng loạt ra tay, giết y đi, không cần thiết khinh địch." Thanh âm lão vững vàng nói như thế.
Ba vị Tinh Vẫn còn lại vào lúc này ào ào gật đầu, hiển nhiên, việc Bắc Thông Huyền trở giáo lúc sắp chết để lại ấn tượng cực sâu đối với bọn chúng. Bất kể là vì nghiệp lớn của Man tộc, hay là vì tính mạng của mình, lúc này đây bọn chúng đều chắc chắn dốc toàn bộ lực lượng.
Bởi vậy, ba vị Tinh Vẫn này theo sau Thác Bạt Nguyên Vũ, đồng loạt tế ra sát chiêu mạnh nhất của mình, từ bốn phía tấn công Từ Nhượng, hầu như khóa kín tất cả đường lui của người nam nhân này.
Từ Nhượng quỳ một gối trên mặt đất lúc này cũng hiểu rõ tình cảnh của mình.
Y biết rõ mình không có quá nhiều thời gian.
Y đã kéo dài đầy đủ thời gian, thậm chí sắc trời đã hơi hơi mờ sáng.
Đồng thời, y cũng đã giết đủ nhiều người, thi hài chồng chất như ngọn núi dưới chân y là minh chứng tốt nhất.
Thế nhưng, y cảm thấy như thế này vẫn chưa đủ.
Dù sao Bắc Thông Huyền giết chết một vị Tinh Vẫn, là sư huynh sao có thể thua sư đệ mình.
Con mắt của y trong lúc đó hiện ra một ánh sao, ngôi sao màu đỏ sậm trên đỉnh đầu dường như cảm nhận được, khi đó nó tuôn ra một luồng ánh sao vô cùng chói mắt.
Từ Nhượng bỗng nhiên đứng lên, hư ảnh Tham Lang phía sau y thét dài một tiếng, âm thanh như sấm sét, thẳng đến chín tầng trời.
Phá Quân hư ảnh nơi xa cũng cảm nhận được, lúc đó đại đao của nó một lần nữa quét ngang bức lui quân Man vọt tới giống như thủy triều, sau đó thừa dịp chỗ này trống không chém ra một đường đao mang tập hợp tất cả lực lượng của nó bay thẳng về phía Thác Bạt Nguyên Vũ.
Thác Bạt Nguyên Vũ đang chờ Tống Táng giả, nhưng Từ Nhượng cảm thấy không đúng như vậy.
Hắn biết rõ không tới một khắc cuối cùng, dùng tính tình cẩn thận của Thác Bạt Nguyên Vũ chắc chắn sẽ không xuất thủ, mà một khi ra tay, hiển nhiên sẽ có bốn vị Tinh Vẫn xuất thủ. chuyện này đối với Thác Bạt Nguyên Vũ là một cái cơ hội cực kỳ tốt, nhưng đồng thời, đối với Từ Nhượng mà nói cũng cơ hội vô cùng tốt.
Đao mang của hư ảnh Phá Quân hiển nhiên mưu đồ đã lâu, bên trong một đao kia chứa uy lực cực lớn, lúc chém ra một đao này, hư ảnh Phá Quân kia đã tiêu hao hết lực lượng cuối cùng của mình, từng điểm sáng màu đỏ sậm biến mất trước mắt mọi người. Mà đồng thời, Thác Bạt Nguyên Vũ cũng nhạy cảm nhận ra ý đồ của Từ Nhượng, lão trong lòng giật mình, lập tức quát lớn, "cẩn thận!" Thân thể của lão vào lúc đó chợt lui ra, chật vật né khỏi một đường đao mang kia.
Tu vi của Thác Bạt Nguyên Vũ cực cao, đương nhiên hữu kinh vô hiểm tránh thoát một kiếp này.
Nhưng trái lại ba người Hoàn Nhan Tả Ứng, Đồng Khu Tượng cùng với Nam Phá Thính đã không có may mắn như lão.
Chỉ thấy sau khi hư ảnh Tham Lang sau lưng Từ Nhượng thét dài một tiếng, đã hóa thành một đường lưu quang thẳng tắp nghênh tiếp thân ảnh Đồng Khu Tượng đánh tới. Nó gần như không cầu đả thương địch thủ, ý định trong đầu là dùng thân thể của mình mạnh mẽ ngăn lại một kích này cho Từ Nhượng.
Mà Từ Nhượng vào lúc này cũng đột ngột vung tay trái mang theo trường thương màu đen kịt đâm thẳng tới người Hoàn Nhan Tả Ứng.
Linh lực quanh thân y vào lúc đó đại thịnh, cầm một cây trường thương cuối cùng trong tay, dùng xu thế kiên quyết đối mặt với Nam Phá Thính đang đánh tới.
Khi đó một thanh âm hào hùng chợt vang lên.
Như thiết kỵ nổi lên, bình bạc chợt vỡ.
Thanh âm kia trong trẻo dễ nghe vang lên như vậy, lại truyền vào trong tai mỗi người ở đây rõ ràng
Nam Phá Thính hoàn toàn không ngờ tới xảy ra tình huống như vậy, Từ Nhượng vẫn còn có ý định giết gã.
Nhưng trong lòng của gã cũng không sinh ra nửa điểm sợ hãi, gã dù sao cũng là Tinh Vẫn đắc đạo đã lâu, vô số lần đi qua biên giới sống hoặc chết.
Tốc độ của gã lúc này trở nên nhanh hơn, từng cái băng nhọn vô cùng sắc bén hộ ra hàn ý lơ lửng ở trước người gã, gã không tin Từ Nhượng đã hầu như hao hết linh lực từ lâu lại có thể đột phá phòng ngự của gã, đánh chết gã.
Gã thậm chí đã nghĩ kỹ, đợi cho Từ Nhượng thấy rõ thế công của mình, trái lại quay về phòng thủ, lúc gã cùng với mấy vị Tinh Vẫn một lần nữa ra tay vây giết y, trong mắt Từ Nhượng sẽ mang theo tuyệt vọng cùng không cam lòng ra sao.
Gã ưa thích cảnh tượng như vậy, trong cuộc sống dài dằng dặc của gã, gã không chỉ một lần nhấm nháp qua tư vị như vậy, thực sự vô cùng tuyệt vời, làm gã khó có thể tự kiềm chế.
Vì vậy bỗng nhiên nổi lên một tiếng ầm ầm nổ vang.
Băng nhọn trước người Nam Phá Thính ngoài dự liệu của gã đâm vào thân thể Từ Nhượng, có thể tưởng tượng quần áo của người nam nhân trước mặt trong lúc đó phải có lỗ máu loang lổ.
Nhưng trên mặt Nam Phá Thính lại không có vui mừng chút vào, ý cười đọng lại trên mặt gã.
Thân thể của gã hơi hơi run rẩy, gã chậm rãi cúi đầu xuống, mang theo ánh mắt không thể tin nhìn toàn bộ ngực mình, chỗ đó cắm một thanh trường thương trắng như tuyết, mà máu tươi đang thuận theo thân thương không ngừng chảy xuống.
Gã rốt cuộc vào lúc này hoàn toàn tỉnh ngộ, gã đã tính sai một thứ gì đó.
Gã cho rằng, Từ Nhượng sẽ thu thương quay về thủ, mà lúc đó gã liền có thể cùng với mọi người, tiếp tục chém xuống đầu Từ Nhượng đã kiệt lực.
Nhưng gã hết lần này tới lần khác đánh giá thấp quyết tâm của Từ Nhượng.
Từ lúc mới bắt đầu y đã không tính toán đến chuyện còn sống, y muốn giết gã, vì thế y đã sớm quên chuyện sống chết.
Từ Nhượng nhìn lỗ máu cực lớn trước ngực Nam Phá Thính, khuôn mặt lạnh như băng của y nổi lên một vòng vui vẻ lần nữa.
Lúc này đây, y cười khá đẹp, đều đẹp hơn so với mỗi lần trước kia.
Tính ra, y đã có rất nhiều năm chưa được cười thoải mái như vậy.
Tiếng tiêu xa xưa vang lên, y thoáng nhìn Nam Phá Thính vẻ mặt đang tràn đầy khiếp sợ, thân thể bắt đầu tiêu tán.
Khi đó y rốt cuộc không cầm được thanh thương vị nam nhân kia để lại cho y, tay của y vô lực rủ xuống.
"Làm sư huynh, rốt cuộc có chút dáng dấp làm sư huynh rồi."
Y nỉ non nói như vậy, mang theo vui vẻ cảm thấy mỹ mãn, rốt cuộc chậm rãi nhắm lại hai con mắt của mình.
---o0o---