Dịch giả: Đình Phong
"Ta không phụ nàng."
Đây là đáp án Tô Trường An đưa ra, hắn kiên quyết như vậy nên thanh âm hơi khô chát, lông mày hắn lúc đó cũng nhăn lại trong khi khuôn mặt vẫn còn nét ngây thơ, khiến người ta không khỏi xúc động.
"Chờ ta tu thành Tinh Vẫn. Ta liền giết đến tận Tinh Thần các đón nàng trở về."
"Tinh Vẫn?" Ngô Đồng cười cười, mặc dù giữa trán có ngưng trọng nhưng không phải nhằm vào Tô Trường An mà là tòa lầu các trên núi Thiên Môn kia. "Chỗ kia, dù cho sư thúc tổ Ngọc Hành của ngươi còn trên đời cũng không chắc có thể toàn thân trở ra, ngươi tu thành chỉ sợ cũng không phải là đối thủ."
"Ta không giống với bọn họ." Tô Trường An lắc đầu nói.
Một khắc này hắn đẩy linh lực quanh thân ra, một luồng uy áp ngập trời ập vào mặt Ngô Đồng.
Ngô Đồng cảm nhận được sức mạnh bao bọc trong luồng uy áp kia, vẻ mặt nàng lúc này cũng không khỏi lộ vẻ xúc động.
Nàng nhìn lại Tô Trường An, tu vi bất quá Thiên Thính, nhưng sức mạnh cùng khí thế này, dù cho Vấn Đạo cảnh cũng khó có thể sánh vai, đây rõ ràng là lực lượng của nửa bước Tinh Vẫn.
Đúng vậy, tu vi của Tô Trường An đã đột phá Địa Linh cảnh.
Ngày ấy trên núi Thục, hắn hấp thu kiếm ý trong Kiếm Trủng, ba hư ảnh Ngọc Hành, Khai Dương, Thiên Tuyền ngày càng ngưng thực, nâng lĩnh vực của hắn lên hai mươi dặm, mà theo đó tu vi của hắn cũng đột nhiên tăng mạnh, rốt cuộc đúc thành một hồn cuối cùng trong ba hồn của Tiên đạo - Nhân hồn. Tu vi cũng tự nhiên từ Địa Linh đạt đến Thiên Thính.
"Đợi đến thời điểm ta tu thanh Tinh Vẫn, Thái Thượng cũng không quá chỉ là con sâu cái kiến, san bằng Tinh Thần các chỉ là một cái lật tay." Tô Trường An nói như vậy, con ngươi hiếm thấy có chủ tâm giết người nồng đậm.
Ngô Đồng chưa bao giờ thấy bộ dáng Tô Trường An như vậy, ở đằng kia cũng sững sờ.
Thoáng qua, nàng cười một tiếng.
Cậu trai năm đó ở đất Bắc, bây giờ rốt cuộc đã trưởng thành.
Dù hắn còn chưa có "cánh tay" rộng lớn như y, nhưng lại có một thứ kiên định rất giống.
Còn cái gọi là vai vế, bất quá là lo sợ không đâu, nàng như thế nào lưu tâm?
Sau đó hai người ngồi trò chuyện tình hình gần đây của nhau, lúc gần cuối thì Tô Trường An chợt nghĩ đến một chuyện, hắn nghiêm mặt nhìn Ngô Đồng hỏi.
"Sư mẫu, tin tức chỗ này là Từ Nhượng cho người?"
Lúc hỏi việc này thì chân mày hắn hơi nhíu lại, theo hắn nhìn đến thì Từ Nhượng và Tư Mã Hủ cùng một chiếc thuyền, tại sao lại chuyển hướng giúp mình đây?
Đây là chuyện có thế nào cũng nghĩ không thông, huống chi Từ Nhượng giết Hầu Như Ý, đây gần như đã đính nhãn hiệu người xấu lên người gã.
Ngô Đồng nghe vậy sững sờ, nàng nhìn về phía Tô Trường An hỏi: "ngươi hận gã?"
"Tất nhiên hận." Tô Trường An không chút nghĩ ngợi đáp lại.
"Đúng vậy, gã chính xác đáng hận." Ngô Đồng gật đầu, xem như đồng ý cách nhìn của Tô Trường An. "Nhưng trong mắt ta, gã bất quá chỉ là một người đáng thương mà thôi."
...
Ngày thứ hai, Tô Trường An sớm từ biệt Bắc Thông Huyền mang mấy người Ma Thanh Linh đi núi Lang Nha.
Đường bọn hắn đi là thành Lai Vân địa điểm cũ, bây giờ đã thay đổi bộ dáng, ba tộc Đế Giang, Cường Lương, Cú Mang nhận được cho phép ở chỗ này xây dựng cơ sở tạm thời, nghỉ ngơi lấy lại sức.
So với việc dĩ vãng sống đầu đường xó chợ, bây giờ nơi này ngược lại nhiều chút ít sức sống.
Tô Trường An gặp cảnh này, tâm tình cũng không khỏi tốt thêm vài phần.
"A Nan gần nhất tốt chứ?" Hắn quay đầu hỏi Ma Thanh Linh bên cạnh.
Ma Thanh Linh cười cười, "rất tốt, Bắc tướng quân còn đặc biệt mời đại phu xem bệnh cho nó, hiện tại dù còn chưa thể nói lưu loát nhưng đã tốt hơn trước không ít, gần nhất còn ồn ào muốn luyện võ công có thể bay lên trời giống như ngươi."
Đây là lời nói đùa của con nít, Ma Thanh Linh nói ra cũng chỉ cho là chuyện phiếm mà thôi.
Nhưng không hiểu sao trong lòng Tô Trường An khẽ động, sinh ra chút cảm khái.
Năm đó Mạc Thính Vũ đi đến đất Bắc, hắn cũng như A Nan sùng bái Mạc Thính Vũ.
Bây giờ nhớ lại quá khứ thì hắn đã nhanh mười chín tuổi, hắn chưa từng phát giác mình đã trở thành Mạc Thính Vũ trong mắt người khác.
Cái này không phải hạnh phúc hay bất hạnh, chỉ là cảm khái.
Liền như Mạc Thính Vũ sẽ vĩnh viễn không biết năm đó Dao Quang đến tột cùng lưu cho y số mạng như thế nào, Tô Trường An cũng sẽ không biết Mạc Thính Vũ năm đó để lại cho hắn một viên tinh linh như thế nào.
Hay là, đến lúc hắn chết, hắn có thể để lại trên đời này chút gì đó?
Có lẽ vì đại chiến sắp tới, suy nghĩ của Tô Trường An khó tránh khỏi có chút xa xôi. Chưa phát giác hắn cùng với Ma Thanh Linh, Vũ Bình và Ngọc Sơn đã tới cửa vào núi Lang Nha.
Vẫn còn không đợi hắn hỏi vì sao dừng lại thì Ngọc Sơn đã ném cho hắn một bộ quần áo. Tô Trường An sững sờ, vô thức tiếp lấy, mở ra xem thì là một bộ áp giáp của binh lính Man tộc.
"Đây là?" Hắn không khỏi có chút nghi hoặc.
"Việc này chúng ta cần ngụy trang thành bộ dáng quân Man, như vậy mới có thể tìm được lương thảo bọn chúng cất giấu, đốt sạch một lần." Ma Thanh Linh đứng một bên dường như nhìn ra nghi hoặc của Tô Trường An nên lập tức giải thích.
Tô Trường An thầm cảm thấy có lý, tự nhiên cũng không khách khí nhưng trở ngại có nàng ở đây nên bản thân liền tìm một chỗ bí ẩn thay quần áo, lại triệu ra Man hồn gia thân. Thân thể hắn lập tức cao hơn bình thường hai cái đầu, mặc dù vẻ ngoài chưa biến nhưng từ xa nhìn lại thì không khác Man tộc bao nhiêu.
Chờ thấy bộ dáng Tô Trường An thay đổi, sắc mặt Ma Thanh Linh trồi lên chế nhạo vui vẻ, nàng tấm tắc kêu kỳ lạ: "không thể tưởng được ngươi còn có bổn sự này."
Trong lòng Tô Trường An có chút ít tâm sự lại thêm công chúa Man tộc này xưa nay làm việc quái đản, hắn không muốn trêu chọc bởi vậy hàm hồ đáp lại cho qua.
Nhưng Ma Thanh Linh rất nhanh liền nhìn ra Tô Trường An khác thường.
"Ngươi có tâm sự?" Nàng hỏi.
Tô Trường An sững sờ, hắn lập tức bỗng nhiên nhớ lại cái gì đó nhìn Ma Thanh Linh hỏi: "ta rất ngạc nhiên, tâm tình sắp đi hủy lương thảo của tộc nhân mình là như thế nào?"
Vấn đề này của Tô Trường An tới có chút đột ngột, thế nên Ma Thanh Linh rất chân thành đánh giá Tô Trường An một hồi, đến khi xác định đây chỉ là hiếu kỳ đơn thuần mà không có ác ý nàng mới nhíu mày trả lời: "cũng không tốt lắm."
"Ừ." Tô Trường An nghe vậy gật đầu, hắn mặc dù không cách nào cảm động lây đối với điều này, nhưng nói chung cũng hiểu được một ít.
Nhất thời cũng tìm không ra cái gì nói dỗ dành Ma Thanh Linh, chỉ là hiểu vấn đề này của bản thân dường như có chút không quá thích hợp, cho nên áy náy nói: "Thực xin lỗi."
Ma Thanh Linh liếc hắn một cái rồi đáp lại: "nhưng chúng ta không có lựa chọn, Tây Lương là chỗ an thân cuối cùng nhất của chúng ta, chúng ta cần sống sót."
Tô Trường An lại khẽ giật mình.
"Đúng vậy a, chúng ta đều cần sống sót." Tô Trường An sững sờ nhắc lại lời Ma Thanh Linh.
Tâm hắn một khắc này rộng mở trong sáng, bất kể một trận chiến này kết cục như thế nào, hắn hoặc bọn họ là hay không sẽ chết ở chỗ này.
Nhưng hắn từng vì tính mạng hắn mà cố gắng, vì sống sót mà cố gắng.
Cái này liền đủ rồi.
Chính như năm đó Ngọc Hành từng nói cho hắn biết, người sống cả đời, nhưng cầu không thẹn với lương tâm.
Sự tình sau đó, liên quan gì đến ta?
---o0o---