Dịch giả: Đình Phong
Một trảo kia khí thế to lớn, nét mặt Cổ Tiễn Quân thay đổi đẩy ra trường kiếm, kiếm khí như cầu vồng. Một kiếm kia đối với tu sĩ Thái Nhất Cảnh mà nói chính là khí thế mênh mông. Nhưng Âm Sơn Trọc lại là cao thủ Hồn Thủ Cảnh, kiếm này nhìn như lăng liệt nhưng dưới một trảo của lão lập tức bị phá vỡ.
Bàn tay lớn từ linh lực hóa thành một cái đã bắt được.
Trong lòng Âm Sơn Trọc cười gằn nói:
- Đắc tội Cổ tiểu Hầu gia rồi, Âm mỗ không dám tổn thương nên chỉ có thể vây khốn ngươi, ngươi chịu khó lưu lại chỗ này một chút.
Lão nói như vậy, trong lòng khẽ động thì bàn tay lớn từ linh lực kia xách lên thân thể của Cổ Tiễn Quân.
Loại thủ đoạn phóng ra linh lực không nhờ ngoại vật cần thần thức rất mạnh, từ trước đến nay là sở trường của nho sinh.
Võ sinh mặc dù không tu thần thức nhưng theo cảnh giới tăng lên, đặc biệt là đến Hồn Thủ Cảnh thì thần thức mạnh hơn võ sinh cảnh giới thấp rất nhiều. Vì thế tu sĩ đến cảnh giới này có thể dùng thần thức thúc dục linh lực phóng ra ngoài cũng không phải chuyện kỳ quái gì. Nhưng chiêu thức như vậy chỉ đối phó với những tu sĩ có cảnh giới thấp hơn bản thân rất nhiều, với người cùng cấp thì tác dụng rất nhỏ bé.
Nhưng đối phó với Cổ Tiễn Quân chỉ Thái Nhất Cảnh là quá đủ rồi.
Ít nhất đáy lòng của Âm Sơn Trọc cho là như vậy.
Nhưng có một đạo lý rất đơn giản lão lại không suy nghĩ cẩn thận.
Bởi vì có câu gọi là mã tầm mã ngưu tầm ngưu, người chung chí hướng thì cùng một chỗ.
Tô Trường An chỉ có Tụ Linh liền đánh bại Cửu Tinh, Phồn Thần có thể chiến Thiên Thính.
Cổ Tiễn Quân mặc dù không so được với Tô Trường An, nhưng với thủ đoạn tùy ý như vậy của Âm Sơn Trọc lại muốn vây khốn nàng hẳn là đánh giá quá thấp thiên phú vị tiểu Hầu gia Bắc địa có thể so với Mục Quy Vân rồi.
Ngay lúc sắc mặt Âm Sơn Trọc lộ vui mừng khi nghĩ đến có thể nắm hai thanh thần binh trong tay thì nghe Cổ Tiễn Quân kêu lên một tiếng, vầng sáng trên người nàng rực rỡ lập tức thoát khỏi móng vuốt sắc bén kia.
Nhưng nàng lại không có chút ý định nhân lúc Âm Sơn Trọc trở tay không kịp mà phản công.
Chỉ thấy trường kiếm trong tay nàng rung động, một đóa Liên Hoa Trán nở ra trực tiếp nhào thẳng đến những học sinh đang chạy về phía Thiên Lam viện.
Đúng vậy, là giết tới.
Đây là một thức cuối cùng trong kiếm pháp Xuân Phong Độ của Ngọc Hành, cũng là một thức cao sâu nhất trong kiếm pháp của Cổ Tiễn Quân.
Nàng tất biết Diêm Vương dễ tránh tiểu quỷ khó chơi.
Mục tiêu của Mã An Yến và Âm Sơn Trọc rất rõ ràng là Thập Phương cùng Cửu Nạn trên lưng Tô Trường An.
Nàng đánh không lại cũng không ngăn được.
Điều nàng có thể làm chính là khiến bọn đạo chích này sợ hãi, hay không cho người nào tiến vào Thiên Lam Viện, nếu không tòa học viện này sẽ bị người ta cướp sạch.
Nhưng tòa học viện này là nơi mà hắn nguyện dùng tính mạng để thủ hộ.
Vì thế trước bầy giặc muốn xông vào Thiên Lam viện, lòng nàng lập tức sinh sát niệm.
Đây là một tia sát ý chợt lóe lên cũng vượt qua tất cả dự đoán của mọi người.
Bởi vì nơi này là Trường An. Là dưới chân Thiên Tử.
Mặc kệ bên trong nó dơ bẩn cỡ nào thì ít ra bên ngoài vẫn là hoàng thành Đại Ngụy.
Vì thế mọi người không nghĩ tới dưới tình huống này lại có người dám láo xược như thế.
Cho dù là Âm Sơn Trọc dưới ánh mắt bao người lão cũng không dám hạ sát chiêu với Cổ Tiễn Quân, không chỉ vì sợ hãi Cổ gia sau lưng nàng càng bởi nơi đây là nội thành Trường An.
Thế nên lão căn bản không nghĩ tới Cổ Tiễn Quân nhìn như nữ hài xinh đẹp nhưng lại ra tay quyết tuyệt như vậy.
Đến lúc Mã An Yến và lão phục hồi tinh thần lại thì Cổ Tiễn Quân đã xuất kiếm, thế đi đã thành.
Mấy vị học sinh xông lên trước nhất dưới một kiếm này liền đầu thân hai chỗ.
Từng cột máu phun lên từ những cái cổ bị đứt lìa kia. Mà mấy vị học sinh phía sau trở tay không kịp bị máu tươi xối đầy người, ánh mắt mê mang.
Vì vậy sau một hồi yên tĩnh quỷ dị thì từng tiếng kinh hô trong đám người vang lên.
Mà ở thời điểm máu chảy như mưa rơi này.
Thân kiếm của thiếu nữ áo trắng kia chấn động, nó vốn tràn đầy máu tươi nhỏ giọt lập tức trong sáng như tuyết.
- Người đi vào cánh cửa này, chết!
Nàng nói ra, giọng lạnh như sương, mắt như lửa đốt.
Chúng đệ tử câm như hến, đại đa số trong bọn họ mới tu hành chừng một năm, ngày bình thường trong học viện đóng cửa tu hành, thế nào từng tiếp xúc một màn rung động lòng người như vậy, nội tâm bất giác sợ hãi. Nguyên một đám rụt rè sợ sệt, không dám tiến bước.
- Cổ Hầu gia thật không để Âm mỗ vào mắt rồi?
Âm Sơn Trọc thấy tình cảnh như vậy không thể kìm nén tức giận, mấy cái đầu lâu lăn trên mặt đất giống như thật nhiều bàn tay đang tát thật mạnh lên mặt lão.
Một tên hậu bối lại dám trước mặt lão giết nhiều học sinh như vậy. Lão nghĩ tới đây thì sát ý trong con ngươi hiện lên, thân hình khẽ động biến thành một luồng sáng, tay trái hóa trảo chộp tới cổ cô gái kia.
Nhưng Cổ Tiễn Quân đối với những lời này như không nghe thấy, mắt nàng lạnh xuống nhìn một trảo lăng liệt kia, tránh cũng không thèm tránh, thậm chí nháy mắt một cái cũng không có.
- Ngươi dám tổn thương ta sao?
Nàng chỉ nói như vậy.
Trong lòng Âm Sơn Trọc chấn động, móng vuốt sắc bén đã tới trước cổ Cổ Tiễn Quân phải miễn cưỡng dừng lại. Trên trán lão cũng đã xuất hiện mồ hôi chằng chịt.
Cổ Tiễn Quân nói rất đúng, lão không dám tổn thương nàng, lão có thể vây khốn nàng nhưng nhất định không thể tổn thương nàng. Uy danh lão thái gia Cổ gia cả thiên hạ đều biết, mà Cổ Tiễn Quân lại là cháu cưng của y, nếu y thật sự nổi giận, đừng nói Âm Sơn Trọc ngay cả Bát Hoang Viện cũng không chịu nổi.
Vẫn không đợi lão hối hận vừa rồi lỗ mãng suýt nữa gây ra đại họa đã nghe một tiếng hét kinh hãi vang lên. Trong lòng lão chấn động, quay đầu nhìn lại thì một cái đầu tiếp tục rơi xuống.
- Ta nói rồi, người đi vào cánh cửa này phải chết!
Thanh âm của thiếu nữ vang lên lần nữa, những học sinh kia thấy hung danh hiển hách như Âm Sơn Trọc cũng không làm gì được thiếu nữ trước mắt thì trong lòng sợ hãi, rốt cuộc cũng không còn chút tham niệm nào dồn dập quay người, ngươi đẩy ta chen, cả bò lẫn lết chen chúc ra khỏi cửa Thiên Lam Viện.
- Ta đánh không lại các ngươi nhưng các ngươi cũng không vây khốn được ta, càng không thể tổn thương ta. Chỉ cần các ngươi có người can đảm đi đến Thiên Lam viện, ta liền mười hơi giết một người!!! Cho đến lúc trong các ngươi có người giết ta hoặc là ta đều giết sạch các ngươi!
Giọng của nữ hài cũng không lớn nhưng hàn ý sâu nặng như rét đậm Bắc địa làm cho người ta không sinh nửa phần hoài nghi với lời nàng nói.
Âm Sơn Trọc và Mã An Yến liếc nhau đều thấy sắc mặt khó coi, lão không thể nào nghĩ được tiểu Hầu gia Cổ gia lại ra tay hung hãn cùng tàn nhẫn như vậy, thậm chí không lưu tình chút nào, thực không biết do lão đã xúc phạm đến chỗ cấm kị trong lòng nàng.
Bất quá nghĩ cũng đúng, dù sao nàng cũng là cháu ruột của Tấn Vương Cổ Thanh Phong, so với sự ngang ngược của người kia thì vị tiểu Hầu gia này đã ôn nhu hơn nhiều rồi.
Chỉ vì từ khi nàng đi đến Trường An đều theo sau lưng vị thiếu niên kia làm người ta dần dần quên rằng nàng cũng là người của Cổ gia Bắc địa, cũng quên luôn thiên phú kiếm đạo có thể so với tuyệt thế thiên kiêu như Mục Quy Vân.
Mà đang lúc hai người đâm lao phải theo lao thì âm thanh áo giáp va chạm chợt truyền đến.
Các học sinh đang chắn tại cửa bị một dòng sắt thép như nước lũ tách ra, một vị mặc đạo bào màu đen, lông mày xếch lên, râu cá trê dưới cằm từ chỗ đám hộ vệ giáp đen đang vây chặt đi nhanh đến.
- Ta phụng mệnh lệnh Thừa Tướng Đại Ngụy, đến đây bắt Tô Trường An của Thiên Lam Viện! Người nào ngăn trở, bất luận thân phận, trảm!
---o0o---
bung chương mà view lèo tèo >