- Yến thiếu hiệp hãy lưu tâm, coi chừng lão quái ấy thi triển Thất Sát
Mãng Ngưu Cổ đó!
Câu cảnh giác đó khiến chàng sực nhớ tới trong các sách ở trong thạch thất có chép rằng loại công phu này nguyên phát nguồn từ Thiếu Lâm truyền cho Mao Sơn phái dùng để bảo vệ thân, đao kiếm không thể đâm thủng, khắc địch có thể đập vỡ đá tan vàng và có thể phát ra khí lạnh ngũ âm đả thương địch thủ một cách vô hình, uy lực của nó rất lớn. Bất giác chàng đặt tay vào cán kiếm soẹt một tiếng, thanh cổ kiếm đã thoát ra khỏi vỏ, ánh sáng bắn ra loá mắt, mũi kiếm vọt ra một tia sáng xanh biếc kéo dài hơn trượng.
Thực là kỳ quái, cổ kiếm vừa rút ra, tức thì Long Thu lão quái như một trái bóng xì hơi mặt hết sức kinh dị lùi lại mấy bước, lão run giọng lật bật hỏi, giọng đổi khác hẳn:
- Tiểu tướng công có lẽ là Chưởng môn mới của Huyền Âm phái, bần đạo quả là bất kính.
Yến Lăng Vân kinh ngạc hoang mang vì thái độ của lão, chàng nghĩ thầm:
"Quái lạ! Chẳng lẽ bọn này không phải từ Lạc Hồn Nhai tới đây, sao lại biết Chưởng môn Huyền Âm phái là ai? Sao lão này lại cho rằng ta là Chưởng môn Huyền Âm phái? Hoặc là vì thanh kiếm cổ quái này chăng?"
Chàng lập tức lắc đầu, lạnh lùng hỏi lại:
- Bọn ngươi vâng lệnh Ngũ Quỷ đến đây truy tìm đồng bạn của thiếu gia, chẳng lẽ không biết thiếu gia Yến Lăng Vân là ai ư?
Lão quái trầm tư một lúc mới a lên:
- Xin tiểu tướng công chớ hiểu lầm, bọn bần đạo từ Bắc Nhạn đến đây chưa hề biết chuyện gì xảy ra ở Lạc Hồn Nhai. Mao Sơn phái của bần đạo phụng lệnh di huấn của tổ sư không hề qua lại vãng lai với bọn Lãnh Thanh Thu.
Lão tỏ vẻ rất cao hứng bước lên một bước:
- Có lẽ tiểu tướng công chưa hiểu rõ, số là hơn trăm năm trước, hai phái Huyền Âm và Mao Sơn có cùng một nguồn gốc, theo truyền thuyết khi ấy tổ sư Huyền Âm khi khai mở môn phái chưa lâu liền thối ẩn không biết vì sao, chỉ lưu lại một chỉ thị rằng bất cứ ai có trong tay Thái Âm Thần Kiếm tức đó là người kế thừa đạo thống. Nay bọn Ngũ Quỷ ở Lạc Hồn Nhai tiếm xưng nguỵ tạo Âm Phù Ngọc Điệp chiếm đoạt chức Chưởng môn của tướng công là trái với di huấn xưa kia của tổ sư rồi!
Lão chỉ vào thanh cổ kiếm trong tay chàng, nói tiếp:
- Đó trong tay tiểu tướng công không phải là Thái Âm Thần Kiếm đó ư? Mắt bần đạo chưa hoa, quá khứ tuy chưa nhìn thấy bao giờ nhưng từ hình thức đến ánh sáng phát ra rất giống như lời truyền ngôn, bần đạo sao nhận lầm cho được?
Trong cơn hứng khởi, lão huyên thuyên nói tiếp:
- Bần đạo tuy có là niên trưởng nhưng cả gan dám nhận tướng công làm hiền đệ. Nếu lấy chuyện xưa mà nói, chúng ta đâu khác nào một nhà, thế nên nhị vị cô nương Lâm, Bạch cũng là bằng hữu của ta, ta sẽ đi tìm ngay lập tức.
Cuối cùng lão quay sang nhìn Bán Bán Tiên Cô, gật đầu ra hiệu:
- Vạn đạo hữu, tất cả mấy môn nhân của họ Chung kia đều bị độc chưởng của các lệnh đồ đả thương, xin phiền đạo hữu chữa trị cho họ, nếu không tất cả có lỗi với hiền đệ họ Yến của ta đó!
Yến Lăng Vân rất phân vân không biết làm sao cho phải, vì đối với chức Chưởng môn hay không Chưởng môn chàng hoàn toàn không hề bận tâm nhưng để chữa trị cho các đệ tử của Chung Anh cũng là việc nên, chàng bèn hỏi Lưu Vân Kiếm Khách Chung Anh:
- Chung lão tiền bối có cao kiến gì về chuyện này?
Chung Anh là lão thiệp liệp giang hồ không muốn gây thêm phiền nhiễu, huống gì thực lực Thiên Thai phái chưa chắc đã đối địch hơn được một trong nhị lão của Mao Sơn phái, lão vội đáp lễ:
- Nếu chỉ là chuyện hiểu lầm nhất thời xin tùy Yến thiếu hiệp.
Duy có Chung Tuệ Phân khăng khăng can thiệp:
- Chính tà không thể đứng chung, nếu hôm nay không có Yến thiếu hiệp đến cứu, không lẽ con chịu chết oan ở đây ư?
Nàng chỉ vào mặt Phấn Diện Lang Quân Nghiêm Lý Vân:
- Tên ác tặc này đã từng vô lễ với nữ nhi, hôm nay nữ nhi không thể tha cho hắn được!
Yến Lăng Vân can thiệp, mỉm cười:
- Chung cô nương nói rất đúng như ý, tiểu sinh sẽ có cách giải quyết.
Rồi quay sang Tề Thiên Lạc, chàng tiếp:
- Tiểu sinh không phải là người trong bàng môn, thực không có ý muốn làm người kế thừa đạo thống Huyền Âm phái. Tháng trước tiểu sinh đã đưa ra điều kiện buộc Miêu Lãnh phái phải cải tà quy chánh, thiết tưởng đạo trưởng cũng nên theo đó tuân lệnh cải tà may ra tương lai chúng ta có thể là bạn tốt, nếu không chính tà khác biệt, chớ trách tiểu sinh không báo trước!
Nguyên vì lão Long Thu Vũ Sĩ này trước đây rất bất mãn bọn Quát Thương Sơn Ngũ Quỷ tự cao tự đại. Vừa rồi lão nhận ra Thái Âm Thần Kiếm tự cho đã phát hiện ra sự thật của Huyền Âm phái, lại thấy Yến Lăng Vân bản lãnh công lực càng hơn người, lão nghĩ ra ý muốn kết nạp chàng để tăng thêm thanh thế nên vừa nghe lời nói của chàng vội nhớ Miêu Lãnh Khuyết là người cương ngạnh đã tuân theo yêu cầu của Yến Lăng Vân tất phải có lý do, lão cứ tạm thời đồng ý sau này sẽ tính, biết đâu có cơ hội đoạt được Thái Âm Thần Kiếm thì tốt biết chừng nào? Lão giả hơi trầm ngâm một chút rồi khẳng khái đáp:
- Hiền đệ đã cảm hoá được Khuyết đại ca ta, lẽ nào ta không theo? Từ nay ta sẽ ước thúc môn nhân bỏ dần nẻo tà quay về nẻo chính.
Quay qua Bán Bán Tiên Cô, lão lắc đầu như đã quyết tâm:
- Chúng ta xin hẹn sau này gặp lại, bần đạo xin cáo lui trước.
Rồi lập tức dẫn hai đồ đệ đi liền. Bất quá Yến Lăng Vân là người nhân hậu lại chưa biết rõ gì về Bán Bán Tiên Cô, dù rất ghét hành vi dâm đãng của hai yêu nữ đồ đệ và dù sao cũng dùng Nhiếp Hồn Trường Tiếu đả thương thần trí hai yêu nữ đó rồi nên chàng không muốn kết oán thù thêm nữa.
Nào ngờ hai nữ yêu chưa chịu phục, nhân lúc Long Thu Vũ Sĩ đang bỏ đi, họ căm phẫn đợi dịp Yến Lăng Vân đang nhìn theo bóng Tề Thiên Lạc không kịp đề phòng, tay họ tung ra bốn luồng khói dài toả mùi hương, chớp nhoáng cuốn lấy thân Yến Lăng Vân.
Hiển nhiên đó pháp cực lợi hại của họ, Chung Tuệ Phân cô nương đứng bên cạnh chàng vội kêu lên:
- Yến thiếu hiệp cẩn thận…
Nhưng đã muộn, Bán Bán Tiên Cô đã lập tức xuất thủ. Yến Lăng Vân có cảm giác có vật gì đó quấn ngang lưng, mùi hương kỳ dị xông lên đến tận não, chàng cả kinh. Trong lúc sắp hôn mê, chàng chỉ biết đã trúng ám toán của hai yêu nữ, chàng vội cố sức quay thân lại, gầm lên một tiếng song chưởng đánh ra liền mười thành công lực nhắm vào Bán Bán Tiên Cô Vạn Tố Trinh. Đúng là ác giả ác báo, Vạn Tố Trinh tưởng là đã đắc thủ chỉ hơi sơ ý một chút đã bị một kình lực vừa nóng vừa lạnh đập tới bật ra tiếng ùm chấn động, đạo cô bắn lên trời ói máu tươi chết liền tại chỗ.
Đồng thời Yến Lăng Vân cũng bất tỉnh nhân sự tức khắc. Không biết qua đã bao lâu chàng mới hoàn tỉnh lại như vừa qua cơn đại mộng, phảng phất thấy mình đang nằm trên chăn êm nệm ấm nồng nàn mùi hương phảng phất chung quanh, chợt tay chạm vào một vật mềm mại và mát như ngọc, vội mở mắt ra quả là bên cạnh chàng có một nữ nhân đang co thân ngủ trong lòng chàng.
Chàng đưa mắt nhìn bốn chung quanh, giật mình kinh hoảng. Mỹ nhân nằm trong lòng chàng như đang say giấc điệp, chẳng những tóc mây buông thả mà còn rất hở hang để lộ cặp nhủ hoa trắng muốt. Nhìn lại thân mình, chàng cũng không có mảnh vải che thân. Lập tức chàng nhớ lại khi mình bị ám toán, nhận định chắc đã bị bắt giữ rồi. Bất giác chàng nổi giận phiên mình ngồi dậy vừa quơ áo quần mặc vào vừa quát:
- Yêu nữ vô sỉ, ngươi coi Yến Lăng Vân ta là loại người nào?
Không ngờ tiếng chàng quát vừa dứt đột nghe bên cạnh có tiếng dịu dàng:
- Xin Yến ca ca đừng hiểu lầm, tiểu muội đâu phải là yêu nữ, hãy nghe lời em nói đã.
Thì ra mỹ nhân ngủ say đã tỉnh. Âm thanh ấy rất quen thuộc. Chàng vội định thần nhìn lại. Đúng mỹ nhân không phải là yêu nữ ở Hoà Hợp am mà là con gái Lưu Vân Kiếm Khách, Chung Tuệ Phân cô nương. Điều ấy khiến chàng càng mười phần kinh ngạc. Chung Tuệ Phân đỏ gay mặt, e thẹn mặc lại quần áo nói mau:
- Tiểu muội đâu phải là gái bán dâm bôn. Chỉ vì thân Yến ca ca đã trúng độc của yêu nữ không vậy không được, gia phụ đành tòng quyền lấy tiểu muội giải độc cho ca ca đó, cũng là để báo chút ân cứu mạng hôm qua.
Liền đó nàng hạ giọng kể lại mọi chuyện. Thì ra ám khí của bọn Bán Bán Tiên Cô là một loại tên là Tiêu Hồn Sách vừa độc vừa dâm, nếu đã bị trúng trừ dùng sự giao phối của nam nữ ra không còn cách nào giải độc. Lo sợ chàng rơi vào tay Ma Bìa Nhị Nữ, Lưu Vân Kiếm Khách bèn nảy ra ý dùng con gái chữa trị cho chàng, và cho rằng đó cũng là cơ duyên của nàng. Chung Tuệ Phân cô nương là trang quốc sắc thiên hương, văn võ song toàn xưa nay chưa hề gặp ai vừa ý, mới thoạt gặp Yến Lăng Vân đã sinh lòng cảm mến vì thế cũng ưng thuận, vả chăng Yến Lăng Vân kiệt thế kỳ tài đến độ Miêu Lãnh lão ma bản tính kiêu ngạo mà còn phải xem trọng chàng, thử hỏi Chung Anh còn gì hài lòng hơn?
Trong Lưu Vân Sơn Trang này ngoài hai cha con Chung Anh, còn vài tên đệ tử và nô bộc. Thừa cơ Yến Lăng Vân chưa hồi tỉnh hẳn, họ liền làm lễ cáo trời đất tổ tiên, biến khuê phòng của Thiên Thai Tiên Tử Chung Tuệ Phân thành động phòng, thế là qua đêm ấy chàng và nàng đã trở thành phu thê.
Từ khi bị trúng độc, tinh thần Yến Lăng Vân mơ mơ hồ hồ, bị lửa dục vọng xé nát thống khổ, đến lúc cùng vui vầy chăn gối với Chung cô nương xong quả nhiên không lâu sau khi chàng ngủ say độc chất tự động tiêu tan. Trong lúc bị chất độc chi phối, chàng mơ hồ cứ tưởng người chung chăn gối với mình là Quỳnh tỷ tỷ, ngờ đâu đã sai lầm lớn. Đương nhiên việc này xảy ra là do lòng tốt của cha con họ Chung vì muốn cứu mạng chàng, chàng nỡ nào dám trách?
Đêm động phòng của Yến Lăng Vân và Chung Tuệ Phân ở trong Lưu Vân Sơn Trang đồng thời xảy ra một chuyện. Lúc ấy Lưu Vân Kiếm Khách Chung lão chưa đi ngủ vì đang lo chuyện của ái nữ có tốt đẹp hay không nên lão nhân ngồi dưỡng thần trong phòng riêng. Đột nhiên lão nghe ngoài song hình như có tiếng gió động, bất giác lão kinh ngạc, vì đêm nay ngoài ái nữ và giai tế không thể kinh động, chỉ còn năm đệ tử chưa lành hẳn vết thương cần phải có người bảo vệ. Lão vội nhấc trường kiếm điểm chân lướt thân ra phòng, ẩn thân vào phòng khuê của con gái quan sát về hướng phòng các môn nhân xem động tĩnh. Đợi rất lâu, lạ thay hoàn toàn không có bóng người xuất hiện. Chung Anh bối rối quay về phòng và phát hiện trên án thư đã đặt sẵn một mảnh giấy chưa ráo mực viết:
"Đệ tử ta dùng tà thuật khinh người, ta đã kịp thời nghiêm trị, nể ngày vui của tên họ Yến, ta không cần kinh động. Hẹn trong ba ngày tới, họ Yến phải đến Xích Thành lãnh tội."
Bên dưới chẳng ký tên ai chỉ vẽ một ống tiêu làm dấu hiệu.
Sáng hôm sau Chung lão anh hùng tuyệt không kể với ai chuyện xảy ra hôm trước, lão vẫn bình tĩnh chiêu đãi Yến Lăng Vân và coi chàng như một rể quý, nhưng vì tờ giấy chỉ chính tên hẹn ước với chàng, lão đành đưa chàng đọc. Xem khẩu khí trong thơ có khẩu khí giống một vị tiền bối giang hồ, chàng bèn hỏi Lưu Vân Kiếm Khách:
- Nhạc phụ, nghe nói Xích Thành ở trong vùng núi Thiên Thai không biết nó cách đây bao xa?
Rõ ràng chàng đã quyết định đến đúng hẹn nên mới tìm hiểu rõ địa điểm, Chung Tuệ Phân bật cười:
- Chàng thư sinh ngốc nghếch ạ! Chúng ta không phải đang ở núi Thiên Thai đây sao?
Lời của ái thê khiến chàng hết sức kinh ngạc:
- Ủa! Thế nơi này không phải Quát Thương Sơn ư? Tuệ muội, Lạc Hồn Nhai Quát Thương Sơn không phải là đây à?
Bấy giờ chàng mới sực biết, từ dưới địa đạo chàng đã đến Thiên Thai Sơn rồi.
Chung lão tiền bối mỉm cười xen vào:
- Hiền tế có lẽ phi hành suốt đêm nên không rõ các địa điểm đã đi qua. Nhưng ta có thể cho biết, nơi đây cách Lạc Hồn Nhai xa ít nhất cũng hơn trăm dặm trở lên.
Chính lúc ấy gia nhân vào báo có Tiếu Phương Sóc Hàn lão tiền bối ở Nam Nhạn đến thăm. Rồi từ ngoài bước vào một lão nhân thấp lùn vừa đi vừa cười ha hả:
- Chúc mừng ba vị, chúc mừng ba vị, Hàn Đương lão may mắn vừa đến nơi đã nghe có tin vui, hôm nay chắc tiểu lão vẫn được uống rượu tân hôn chứ?
Tất cả nhà họ Chung ra nghênh tiếp. Vị lão nhân vừa nhìn thấy Yến Lăng Vân, đã vội cung tay:
- Yến thiếu hiệp, tiểu lão xin báo trước một việc, cứ theo tiểu lão nghe được thì Đông Hải Cát nữ hiệp và Kim Lăng Bạch Phụng Tiên cô nương gần đây đã bị người bạn già của Miêu Lãnh Khuyết là Kim Hoa Ma Mẫu bắt làm con tin, và buộc đích thân thiếu hiệp phải đến thương lượng.
Tin ấy đối với riêng Yến Lăng Vân như tiếng sét ngang trời, chàng hết sức kinh ngạc vì nửa năm nay chàng tha thiết nhớ Hồng Lăng Nữ Cát Phi Quỳnh chẳng lúc nào quên, bây giờ vô lẽ nàng bị Kim Hoa Ma Mẫu bắt, chàng không đoái hoài gì đến?
Huống gì lại có thêm cô nương đa tình Ngọc Quan Âm Bạch Phụng Tiên cũng bị bắt chung với nàng? Đồng thời chàng lập tức nhận định nguyên do việc bắt giữ này chính là vì ma nữ Khuyết Hàn Hương thất bại trong âm mưu với bọn Ngũ Quỷ Quát Thương Sơn nên mới đưa mẹ ra xuất hiện. Yến Lăng Vân đáp lễ:
- Đa tạ lão tiền bối.
Chung Tuệ Phân đứng sau lưng chàng vội hỏi thay chàng:
- Hàn bá bá, tại sao cả hai tỷ tỷ đều bị bắt thế? Lão nhân gia có thể nói rõ hơn được không?
Tiếu Phương Sóc Hàn Đương lắc đầu:
- Việc này tiểu lão cũng chỉ nghe qua lời đồn, sự thể ra sao lão quả không rõ. Sơn trang liền bày tiệc rượu đãi khách. Trong tiệc Tiếu Phương Sóc Hàn Đương nghe kể lại trận ác đấu với bọn ác ma và chuyện lá thư vừa mới nhận được đêm qua không khỏi lấy làm thác dị, lão than:
- Không ngờ tên Tề Thiên Lạc trong Mao Sơn Tam Ác khi xưa cũng lại ẩn tích trong vùng Chiết Đông này, xem ra núi Thiên Thai đã biến thành nơi rồng nằm hổ phục mất rồi, chuyện chưa chắc chấm dứt ở đây, không biết chúng ta nên đối phó ra sao?
Lưu Vân Kiếm Khách Chung lão vuốt râu đáp:
- Hàn huynh lo cũng phải, năm nay bọn quần ma xuất thế nhiều quá, chính đạo lâm nguy, chỉ sợ kiếp nạn võ lâm xảy ra không bao lâu nữa.
Nhìn qua con gái và con rể, lão cố cười gượng:
- Nhưng chưa biết thế nào là phúc hay hoạ, đêm qua tên cuồng đồ ẩn danh nào đó mà dám gửi thư ước hẹn ở Xích Thành, Chung lão buộc phải đến xem bản lãnh hắn tới đâu, nếu không Thiên Thai phái chúng ta sao còn lập ước được với giang hồ được?
Tiếu Phương Sóc cũng gật đầu:
- Chung lão đệ nói có lý lắm. Từ đây việc xảy ra phiền nhiễu quá nhiều. Đến hẹn, lão phu xin được đồng hành xem sự thật cuồng đồ kia là nhân vật nào?
Thời gian chỉ chớp mắt đã qua hai ngày, đêm hôm ấy trời trong như ngọc, trăng sáng sao thưa. Khắp vùng Thiên Thai Sơn an tĩnh thanh u đẹp như một thiếu nữ đang chờ tình lang. Hai già hai trẻ lên đường đến Xích Thành khi trời chưa canh hai.