Thù Đồ

Chương 16: Chế giễu

Thù Đồ [16] Chế Giễu

*****

‘Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên đêm khuya trò chuyện thật vui vẻ, Lý giá đánh cược vào Trầm gia Tam thiếu.’

Tiêu đề thật lớn cũng thật bắt mắt nằm trên trang đầu các tờ báo.

Bên dưới tiêu đề là một bức ảnh, bối cảnh là khách sạn Trầm Hi đang ở. Trong ảnh có thể nhìn thấy rõ Lý Minh Hiên cùng Trầm Hi đứng chung một chỗ, theo góc độ bức hình nhìn tới thì Lý Minh Hiên đang nghiêng người nói gì đó với Trầm Hi, vẻ mặt mang theo vài phần ý cười.

Đây là một tờ báo mới ra hôm nay, lúc này đang được đặt trước mặt Lý Minh Hiên.

Ánh mắt Lý Minh Hiên rung động không phải vì tiêu đề kia mà là tấm ảnh bên dưới.

Theo ảnh chụp thì ý cười trên mặt anh lộ ra rất rõ, hiển nhiên tâm tình lúc đó không tệ. Lý Minh Hiên có chút giật mình, anh nhớ rõ lúc ấy bất quá chỉ là nói vài câu với Trầm Hi mà thôi, ngay cả bản thân anh cũng không ý thức được biểu tình mình lại thả lỏng đến vậy. Đã không còn ngờ vực cùng phòng bị như lần gặp gỡ trên máy bay, Lý Minh Hiên cảm thấy mình có thể xem Trầm Hi như đứa em Trầm Thừa, chỉ cần Trầm Hi…

Những lời phía sau Lý Minh Hiên không muốn nghĩ tới nữa, trong tiềm thức hiện tại anh không muốn ác ý phỏng đoán mục đích Trầm Hi trở về lần này. Sự thực thì sau khi Trầm Hi trở về cũng không làm gì, quan hệ với cữu cữu vẫn tệ như cũ, trong lòng Lý Minh Hiên ẩn ẩn có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Chuông điện thoại đúng lúc vang lên đánh gãy suy nghĩ của Lý Minh Hiên, âm thanh Trầm Kế từ đầu dây vọng qua, lộ ra sự mệt mỏi nồng đậm.

“Minh Hiên, thật xin lỗi!”

Đây là lần đầu tiên sau khi quen biết một khoảng thời gian dài như vậy Trầm Kế mở miệng nói xin lỗi Lý Minh Hiên. Cứ việc Trầm Kế không nói rõ, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ là vì cái gì.

Lý Minh Hiên thầm cười khổ, chuyện đêm qua hiển nhiên đã để lại vết khắc trong lòng bọn họ, bằng không với giao tình của cả hai, Trầm Kế tự nhiên sẽ giống như những lần trước mà tự động quên đi, cần gì phải cố ý xin lỗi chứ.

Trong lòng thầm thở dài một hơi, Lý Minh Hiên mở miệng: “A Kế, cậu biết tôi không để trong lòng mà.”

Âm thanh Lý Minh Hiên không khác gì so với ngày xưa, Trầm Kế nghe vậy tựa hồ cũng thả lỏng không ít, ngữ điệu so với khi nãy nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Ân, tôi biết, chúng ta là anh em một đời.”

Tầm mắt Lý Minh Hiên dừng lại trên mặt báo trước mặt, trong nháy mắt hơi khựng một chút, sau đó tăng thêm âm thanh lặp lại: “Đúng vậy, chúng ta là anh em một đời.”

Cúp điện thoại, ánh mắt Lý Minh Hiên phức tạp nhìn về phía mặt bàn, tay tay cầm tờ báo trên đó lên.

Mà bên kia, Trầm Kế nắm chặt điện thoại đã ngắt cuộc gọi, ánh mắt cùng vô cùng phức tạp nhìn tờ báo trước mặt, nụ cười của Lý Minh Hiên trong bức ảnh kích thích anh thật sâu.

Trầm Kế nghiêm mặt nhìn tiêu đề trên bài báo một lần lại một lần, đột nhiên hung hăng vò nó thành một cục rồi vứt đi, mà sau khi làm hết thảy trong đầu anh vẫn lặp đi lặp lại câu nói vừa nãy của Lý Minh Hiên – chúng ta là anh em một đời.

Trầm Kế hít sâu một hơi, nâng đầu vô thức nhìn trần nhà. Những hình ảnh ở cùng Lý Minh Hiên hơn hai mươi năm hệt như một đoạn phim im lặng không ngừng hiện lên trong đầu. Trầm Kế nhắm mắt lại, bọn họ là anh em một đời, anh không nên hoài nghi Lý Minh Hiên, này hết thảy chỉ là đám phóng viên đặt điều mà thôi.

Chính là trong lòng Trầm Kế vẫn luôn có một âm thanh vang vọng, vì cái gì tối hôm qua sau khi bọn họ tách ra Lý Minh Hiên lại xuất hiện trước mặt Trầm Hi?

Nghi vấn này hệt như lời nguyền cứ quanh quẩn trong lòng Trầm Kế, Trầm Kế buồn bực cầm lấy áo khoác rời khỏi Trầm gia.

Hôm nay Trầm Hi lại một lần nữa tới bệnh viện muộn hơn bình thường, nhưng làm cậu ngoài ý muốn chính là Trầm Kế vốn nên trông coi trong bệnh viện lại không ở, xuất hiện trong phòng bệnh ngược lại lại là Trầm Dung.

Trầm Dung tựa hồ rất bất ngờ vì sự xuất hiện của Trầm Hi, trong mắt thoáng hiện lên một tia ghen ghét, sau đó thân thiết kéo cánh tay Trầm phụ nhìn qua phía cửa: “Anh ba!”

Trầm Hi giễu cợt nhìn động tác của Trầm Dung, nhàn nhạt đáp lại: “Trong Trầm gia tôi là người nhỏ nhất, không biết từ lúc nào tôi lại có thêm một đứa em vậy.”

Nụ cười cương cứng trên mặt Trầm Dung, biểu tình Trầm phụ cũng trở nên âm trầm, Trầm Hi làm bộ không nhìn thấy, không có việc gì mà mở miệng: “Tôi nhớ rõ lần trước gặp anh cả trong bệnh biện, anh cả cũng có ý này a. Anh em Trầm gia chỉ có ba người, anh cả không chấp nhận có một đứa em thích quay phim nóng đâu.”

Trầm Hi đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ thích quay phim nóng, lập tức liền nhìn thấy biểu tình tối tăm của Trầm phụ cùng Trầm Dung. Nhưng câu này là Trầm Kế nói, cho dù Trầm phụ thích Trầm Dung cỡ nào thì Trầm Dung vẫn xếp sau Trầm Kế, Trầm Dung tự nhiên hiểu rõ điểm này, chỉ có thể xấu hổ cười khẽ vài tiếng, né tránh vấn đề này.

Trầm Hi cười lạnh quét mắt nhìn Trầm Dung một cái, sau đó giống như tùy ý nhìn về phía Trầm phụ: “Phụ thân, tôi nghe nói phòng bệnh mới có một y tá mới, sao chưa thấy mặt lần nào?”

Vấn đề Trầm Hi đặt ra làm Trầm Dung chú ý, trong lòng Trầm Dung biết rõ Trầm Hi sẽ không vô duyên vô cớ tìm hiểu một y tá làm gì, chẳng lẽ lại nhắm vào mình? Trầm Dung cảnh giác nhìn về phía Trầm Hi, đập vào mắt chính là ánh mắt cười nhạo của Trầm Hi.

Trầm Dung thầm căng thẳng, theo bản năng lén nhìn vẻ mặt phụ thân, mẫn cảm phát hiện biểu tình trên mặt Trầm phụ khi nghe Trầm Hi nhắc tới y tá kia hình như có chút biến hóa. Trầm Dung im lặng cụp mi mắt, trong lòng thầm phỏng đoán lai lịch y tá kia.

Cửa phòng bệnh lúc này bị đẩy ra, âm thanh ngọt ngào truyền tới: “Trầm tiên sinh, tới giờ uống thuốc rồi.”

Trầm Dung theo bản năng nhìn qua hướng phát ra âm thanh, lúc nhìn thấy người tới thì sững sờ tại chỗ, vẻ mặt hệt như bị sét đánh.

Sở Thiến Thiên bưng khay thuốc xuất hiện ở cửa, chú ý tới trong phòng còn có người khác, ngượng ngùng nhìn về phía Trầm phụ: “Thật xin lỗi đã quấy rầy Trầm tiên sinh, tôi không biết ông đang có khách.”

Trầm phụ từ lúc Sở Thiến Thiến nhắc tới giờ uống thuốc liền thay bằng biểu tình hòa ái, lúc này nghe vậy lại mỉm cười: “Không có gì, tới giờ uống thuốc rồi, Tiểu Sở em cứ làm việc của mình là được.”

Sở Thiến Thiến mỉm cười với mọi người trong phòng, tầm mắt lúc đảo qua vẻ mặt ngoài ý muốn của Trầm Dung. Trầm Dung sững sỡ nhìn nữ y tá vừa xuất hiện, không biết chính mình lúc này nên lộ ra biểu tình gì.

Sở Thiến Thiến rất nhanh dời tầm mắt khỏi Trầm Dung, cẩn thận bưng khay thuốc đặt bên người Trầm phụ.

Nhìn Sở Thiến Thiến thuần thục giúp Trầm phụ rót nước pha thuốc, Trầm Dung cứng ngắc đứng lên, nhường vị trí của mình.

Trầm Dung không biết bản thân làm thế nào ra khỏi phòng bệnh, hanh lang vắng tênh không một tiếng động, vệ sĩ im lặng canh giữ ở cuối hành lang.

Phía sau truyền tới tiếng bước chân, Trầm Dung trong nháy mắt lấy lại tinh thần, bổ nhào về phía Trầm Hi theo sát phía sau mình rời khỏi phòng bệnh, thấp giọng nói: “Là mày, là mày đúng không? Nữ nhân kia là mày tìm tới đúng không?”

Trầm Hi nhướng mi, vẻ mặt vô tội: “Cậu nói cái gì?”

Biểu tình Trầm Dung vặn vẹo: “Tao nói cái gì mày nghe không hiểu à? Mày biết phụ thân thích mẫu thân tao, cố ý tìm một nữ nhân có dung mạo tương tự tới đúng không?”

Trầm Hi giễu cợt nhìn Trầm Dung: “Trong lòng mày thật sự nghĩ như vậy?”

Ánh mắt Trầm Dung co rút mạnh mẽ, lập tức trừng trở lại.

Trầm Hi khẽ mỉm cười, tiến tới sát bên tai Trầm Dung dùng ngữ khí thương hại gằn từng tiếng nói: “Kì thật trong lòng mày hiểu rất rõ đúng không? Mặc kệ là mày hay Chu Minh Mị bất quá đều là thế thân cho một kẻ đã chết mà thôi. Mày nghĩ phụ thân thích tụi mày à? Phụ thân bất quá chỉ muốn tìm kiếm hình bóng nữ nhân kia trên người tụi mày mà thôi. Nhìn xem gương mặt của mày, phụ thân khẳng định vô số lần tiếc nuối vì sao mẹ ruột của mày là Chu Minh Mị mà không phải nữ nhân trong lòng ông? Phụ thân có phải thích nhất là nhìn gương mặt tươi cười của mày? Mày cho là vì cái gì? Tình cảm cha con sao? Bất quá chỉ là lúc mày cười lên giống nữ nhân kia nhất mà thôi. Hiện giờ một người càng trẻ tuổi hơn càng giống nữ nhân kia hơn đã xuất hiện, mày cảm thấy sự tồn tại của tụi mày còn giá trị gì?”

Biểu tình Trầm Dung vô dùng dữ tợn nghe Trầm Hi nói hết thảy, ánh mắt hệt như sắp phun ra lửa, nhưng ngoài miệng lại không thể nói tiếng nào.

Trầm Hi hài lòng đứng thẳng lại, khóe môi cong lên một nụ cười mỉa mai: “Tỉnh mộng đi, đừng lừa mình dối người. Cái gì mà phụ thân thích tụi mày chứ, thực buồn cười.”

Những lời này hoàn toàn đánh gãy cọng cơm cuối cùng trong lòng Trầm Dung, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng Trầm Dung rốt cuộc không thể ức chế, hung hăng đấm một cú về phía Trầm Hi.

Trầm Hi trong lòng thoáng lóe lên một ý nghĩ, nên né tránh hay cố ý nhận một đấm này?

Ý niệm trong đầu bất quá chỉ là một chớp mắt, một trận bước chân dồn dập ập tới, thân ảnh quen thuộc chắn trước mặt Trầm Hi, chặn lại nắm tay đang vung tới.

Biểu tình Trầm Hi cùng Trầm Dung trong nháy mắt đều sửng sốt đến ngây ngốc, Trầm Hi rất nhanh liền phản ứng, thuận thế lui ra sau vài bước.

Trầm Dung ngượng ngùng dừng động tác, Lý Minh Hiên buông lỏng bàn tay đang nắm nắm tay, lạnh lùng nhìn về phía Trầm Dung: “Cậu muốn làm gì?”

Trầm Dung cắn răng liếc mắt nhìn Trầm Hi một cái, quật cường không nói gì.

Lý Minh Hiên hơi nhíu mày, đối với vẻ mặt của Trầm Dung làm như không thấy: “Cữu cữu cần nghỉ ngơi, hai đứa tốt nhất đừng ở trong này xung đột.”

Trầm Dung cúi đầu, thừa dịp Lý Minh Hiên không chú ý hung hăng lườm Trầm Hi, xoay người đi qua hành lang.

Nhóm vệ sĩ vây hai bên thấy tình hình được khống chế thì cũng tản ra.

Lý Minh Hiên thấy bên cạnh đã không còn người khác liền chuyển hướng qua Trầm Hi, đè thấp âm thanh lộ ra một tia hờn giận: “Vừa nãy sao không chịu né tránh?”

Trầm Hi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng Lý Minh Hiên đã tiếp tục chất vấn: “Có phải em nghĩ mình cam chịu bị Trầm Dung đánh thì có thể làm cữu cữu thiên vị cho em không? Em rõ ràng biết…”

Lý Minh Hiên còn chưa nói xong thì lời nói đã khựng lại trước ánh mắt cười cợt của Trầm Hi, Trầm Hi mỉa mai mỉm cười: “Tôi biết cái gì? Biết cho dù tôi chết trước mặt phụ thân, phụ thân cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, lại càng không cần nói tới chuyện tôi bị đứa con riêng mà phụ thân yêu thương đấm mấy cú đúng không?”

Trầm Hi cụp mi mắt: “Anh nghĩ nhiều quá, vừa nãy chỉ vì động tác của Trầm Dung quá nhanh nên tôi không kịp né tránh mà thôi.”

Trầm Hi nói xong những lời này thì quay đầu rời đi, không ngờ Lý Minh Hiên đột nhiên đưa tay kéo cậu lại: “Thật xin lỗi, anh không phải cố ý.”

Âm thanh Lý Minh Hiên lộ ra sự thành khẩn, cơ thể Trầm Hi khựng lại một chút, một lát sau mới chậm rãi xoay người lại, mỉm cười nhìn Lý Minh Hiên: “Không sao cả, tôi biết anh có thiện ý.”

Trầm Hi mỉm cười tinh khiết mà ôn hòa hệt như đêm qua, nhưng Lý Minh Hiên lại cảm nhận được sự xa cách ẩn sâu trong đó.

Hoàn