Thông Thiên Đại Thánh

Chương 97: Tổng đốc Vân Châu (Hạ)


- Xem ra Kỷ mỗ mạo muội rồi!

Nhìn thấy tình hình này, Kỷ Trung Đường ngồi ở bên cạnh cười nói.

- Thật có lỗi thật có lỗi, Mã mỗ thất lễ!

Lau khô nước đọng trên quần áo, Mã Thiên Trường có chút lúng túng, nói:

- Nhưng mà lời này của Kỷ đại hiệp, Mã mỗ có chút không rõ, hôn sự của lệnh điệt, có quan hệ với Mã mỗ sao?

Nhìn bộ dáng kia, phảng phất muốn nói, lão tử là nam a, ngươi xác định ngươi có chất nhi hay chất nữ sao?

- Mã đại nhân nói giỡn!

Kỷ Trung Đường ôm quyền nói:

- Nghe qua thiên kim của Mã đại nhân tài mạo song tuyệt, tuổi tác rất xứng đôi với tiểu chất, cho nên...

- Ngươi nói Linh Lung?

Mã Thiên Trường nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Kỷ Trung Đường, không chút khách khí nói ra:

- Thứ cho ta nói thẳng, tiểu nữ đúng là đã tới tuổi thành hôn, nhưng nếu so sánh với lệnh điệt, tuổi tác giữa hai bên, tựa hồ kém nhai quá lớn a.

- Tuổi tác không phải là vấn đề, huống chi, tuổi của hai người chỉ kém nhau mười sáu tuổi thôi, Thiểu Du vừa mới ba mươi, hoàn toàn xứng đôi với lệnh điệt!


Khi đang nói chuyện, từ trong người móc ra một phong thơ hàm, dùng hai tay dâng lên, đưa tới trước người Mã Thiên Trường.

Phong thư rỗng tuếch, không có một chữ, Mã Thiên Trường nghi hoặc nhìn Kỷ Trung Đường, mở ra nhìn, khi liếc nhìn chữ trong thư, biến sắc, tinh tế nhìn tiếp, thần sắc dần dần trở nên cứng ngắc, sau nửa ngày, Mã Thiên Trường thở dài một hơi, cẩn thận bóp bóp trán, cất vào phong thư, sau đó đem phong thư bỏ vào người, ngẩng đầu lên nói:

- Nếu là chuyện bình thường thì bỏ đi, nhưng việc này có quan hệ trọng đại, Mã mỗ cũng phải tính toán cẩn thận mới được.

- Đây là tự nhiên!

Kỷ Trung Đường nói ra:

-Đây là đại sự, cho nên cần phải bàn bạc kỹ càng, cũng không quấy rầy tổng đốc đại nhân nữa, hiện tại ta ở trong khách sạn Đồng Phúc Nhất Hào Viện, nếu đại nhân là người quyết đoán, kính xin sai người đến thông báo, cáo từ!

- Không tiễn!

Mã Thiên Trường ngồi ngay ngắn, trên mặt đã khôi phục lại nụ cười yếu ót, bưng chén trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, không hề liếc nhìn Kỷ Trung Đường. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lửa giận trong mắt Kỷ Trung Đường lóe lên rồi biến mất, hướng Mã Thiên Trường chắp tay, quay người rời đi.

Mã Thiên Trường lẳng lặng phẩm trà, hào khí trong phòng áp lực mười phần, làm cho thân thể của gã sai vật đứng hầu ở cửa cứng ngắc, mặt vộ ra vẻ sợ hãi, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Sau khi uống xong một chén trà, Mã Thiên Trường từ từ ngẩng đầu, nhìn ra đường đá ngoài cửa phòng, ánh mắt từ từ trở nên băng hàn, tay trái giơ lên, vỗ xuống bàn.

- Muốn làm cái gì? Thăm dò? Lôi kéo ta? Hay là có ý đồ khác? Minh Nghĩa Kinh Viện, bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du, rất mạnh sao?


Cuối cùng, dùng một tiếng cười lạnh chấm dứt suy nghĩ, vươn người đứng dậy, thân hình mang theo một cổ gió lạnh, làm cho gã sai vặt đứng ngoài cửa rùng mình.

Tổng đốc đại nhân, hình như đang tức giận.

- Cái gì? Phủ tổng đốc muốn kết thân với Minh Nghĩa Kinh Viện, Mã Linh Lung tiểu thư, thiên kim của tổng đốc sắp gả cho bạch y Kiếm Thánh Lục Tiểu Du?

Dù là trong thế giới nào, tin tức vỉa hè và lời đồn luôn là thứ có tốc độ truyền bá nhanh nhất.

Tiến vào Tần Lăng quận thành, chuẩn bị đi đến tổng bộ Ô gia báo cáo, đoàn người của Tiểu Báo Tử liền tiến vào khách sạn Duyệt Lai, là một trong những sản nghiệp của Ô gia, hơn một tháng đi đường, bởi vì Ô gia chân tuyển đại hội, tất cả khách sạn trong Tần Lăng quận thành đều chật ních, khách sạn Duyệt Lai đã sớm đóng cửa không buôn bán kinh doanh và tiếp khách ngoài, chỉ phụ trách tiếp đãi đệ tử Ô gia tham gia chân tuyển đại hội, đây là lệ cũ.

Lúc đi báo cáo ở tổng bộ Ô gia trở về, đoàn người Tiểu Báo Tử đã sớm kiệt sức, ngựa hết hơi, mà thời gian tới chân tuyển đại hội bắt đầu chỉ còn mười ngày, tất cả mọi người đều muốn nghỉ ngơi một phen, nghỉ ngơi dưỡng sức, dùng toàn bộ tinh lực để nghênh đón chân tuyển đại hội.

Nhưng vừa lúc trở về khách sạn, không đợi ăn xong, đã nghe tin tức vỉa hè truyền tới.

Tiểu Báo Tử nghe được tin tức vỉa hè này mà cười cười, Mã tổng đốc cũng tốt, Minh Nghĩa Kinh Viện cùng được, những thứ này đối với một tiểu nhân vật như hắn là quá xa xôi, xa xôi đến nổi hắn cũng lười muốn biết thêm về cái tin tức này.

Nhưng không cần nghi ngờ chuyện này, khi tin tức vỉa hè này truyền ra, đã có sóng to gió lớn, sóng lớn này, không chỉ giữa những người có quan hệ nói với nhau, mà còn lan tới tầng dưới chót của giang hồ, kể cả bọn người Tiểu Báo Tử sẽ ngủ lại ở khách sạn Duyệt Lai.

Tiểu Báo Tử không quan tâm, nhưng hắn không quan tâm không có nghĩa là người khác không quan tâm, người khác quan tâm, nghị luận, một ít tin tức, đương nhiên lọt vào trong tai của Tiểu Báo Tử.

- Thật không nghĩ tới, chúng ta quan tâm chuyện này làm cái gì chứ, nhưng mà, những chuyện này thật sự có ý tứ a, nhưng chỉ là quan hệ thông gia mà thôi, vì sao có tác dụng lớn như vậy?

Tiểu Báo Tử có chút không thông, cho dù Mã gia và Minh Nghĩa Kinh Viện có quan hệ thông gia, dù là thật hay giả, trong chuyện này lộ ra tin tức không đơn giản, khi tin tức thông gia được truyền ra, không ngờ cả đại thế của Đại Tần cũng thay đổi, chuyện này không thể không làm cho người ta suy nghĩ.

Mã Thiên Trường là tổng đốc Vân Châu, chính là tâm phúc ái tướng của đương kim hoàng đế, đây là chuyện không cần hoài nghi, nếu không có tầng quan hệ này, hắn không có khả năng ngồi vững vàng trên cái ghế tổng đốc Vân Châu mục nát ở sát biên giới này, cho dù tài năng của hắn xuất sắc, cũng được thiên hạ công nhận, mười năm ngắn ngủn, biến một Vân Châu cằn cỗi thành một địa phương giàu có trù phú, chống đỡ Bắc Nguyên, khai mở thương lộ, giảm thuế má, tăng nhân khẩu, tất cả những điều này, đều hiện ra thủ đoạn phi phàm của hắn, nhưng cũng chính vì như thế, cũng sinh ra một số vấn đề.

- Người Vân Châu, chỉ biết phủ tổng đốc mà không biết triều đình, chỉ biết Mã tổng đốc, mà không biết có thánh thượng

Những lời này, ba năm trước đây, trong một tấu chương của Đô Sát Ngự Sử giám quan Ngôn Văn Sầu vạch tội Mã Thiên Trường, nhưng tấu chương này thánh thượng lưu lại mà không phát, không biết vì nguyên nhân gì lộ ra ngoài, truyền lưu rất rộng, lúc ấy thiên tử rất giận, bắt Ngôn Văn Sầu đi đày ba ngàn dặm, đẩy tới Lĩnh Bắc làm quan, mà tội trạng cáo buộc Mã Thiên Trường, cũng bị đè xuống, nhưng mà trải qua chuyện này, người sáng suốt cũng nhìn ra được, biểu hiện thì có vẻ như quân thần hòa hợp êm thấm, nhưng đã xuất hiện một vết rạn nứt.

Trên thực tế, người sáng suốt cũng biết, vết nứt này đã sớm tồn tại, Ngôn Văn Sầu chỉ là người xui xẻo phơi bày vết nứt này ra thôi, hoặc có thể nói bản thân hắn chính là một con cờ.