Đứng ở đầu thuyền, trên người Ngọc Nam Thiên dâng lên cương khí màu vàng, trong nháy mắt này, thần hồn và toàn bộ Thái Hư Phi Châu liên hợp một chỗ, Thái Hư Phi Châu bắt đầu bay lên, muốn trồi lên trên mặt biển.
- Ha ha ha, muốn trốn, dễ vậy sao? !
Thanh âm trầm thấp của Hồ Bất Quy một lần nữa truyền tới, nước biển mãnh liệt đãng lên, mấy đạo bóng từ chỗ sâu trong nước biển bắn lên, gắt gao cuốn lấy Thái Hư Phi Châu đang bay lên, thẳng đến khi những hắc ảnh này cuốn lấy Thái Hư Phi Châu, bọn người Chu Báo mới thấy rõ ràng những hắc ảnh này dĩ nhiên là một mảnh xúc tu bạch tuộc dài hẹp, tổng cộng có tám đầu, mỗi xúc tu đều to hai ba trượng, trên đó hiện lên những giác hút khiến lòng người run lên, còn có móc câu, tám xúc tu này cuốn lấy Thái Hư Phi Châu, không chút cố kị kim quang phòng hộ mà Thái Hư Phi Châu gây ra cho nó, đánh Thái Hư Phi Châu vào sâu trong hải dương.
- Chết tiệt, phá cho ta!
Đầu thuyền, Ngọc Nam Thiên đang điều khiển Thái Hư Phi Châu rống giận, Thái Hư Phi Châu theo tiếng rống giận dữ của hắn, mãnh liệt đung đưa, ý đồ muốn thoát khỏi dây dưa với tám cái xúc tu này.
Nhưng hiển nhiên những điều này đều phí công, giãy giụa nhiều lần, Thái Hư Phi Châu cũng không giãy dụa nữa, trái lại, loại hành vi này tựa hồ đã chọc giận đầu bạch tuộc cực lớn kia, cạnh tám đầu xúc tu kia bắt đầu sáng ngời, chuyển động, bọn người Chu Báo đứng trên thuyền chỉ cảm thấy một hồi đất rung núi chuyển, mấy người tu vị hơi kém một chút, ví dụ loại như Trương Nguyệt Lộc vậy mà từ khoang thuyền văng ra ngoài, trùng trùng điệp điệp đập lên boong tàu, nếu như không phải kịp thời khởi động cương khí thì hiện giờ chỉ sợ nguyên một đám đều bị trọng thương rồi.
- Ngọc công tử, tiếp tục như vậy cũng không được a, nếu thật sự bị súc sinh kia kéo xuống, nếu muốn chạy trốn tiếp thì không dễ dàng nữa!
Sắc mặt của Đỗ Đại Ma Tướng cũng không dễ nhìn, nếu như hiện giờ đang ở trên mặt biển, hắn khẳng định không cần suy nghĩ, đã sớm thoát ly Thái Hư Phi Châu, rời đi với Trần Đao. Nhưng hiện giờ đang ở sâu trong nước, coi như lấy thực lực của hắn cũng không dám nắm chắc có thể sống sót chạy ra khỏi đáy biển sâu như vậy, chỉ có thể ở trong Thuần Dương pháp khí Thái Hư Phi Châu này. Một khi Thái Hư Phi Châu xong đời, phiền phức của hắn cũng rất lớn. Ở sâu dưới nước này quả thật giống như truyền thuyệt vậy, vô cùng quỉ dị, chẳng qua chỉ là một đầu bạch tuộc hơi lớn một chút lại có thể bỏ qua phòng ngự của một kiện Thuần Dương pháp khí, gắt gáp cuốn lấy Thuần Dương pháp khí. Nếu như đúng lúc này thoát ly Thái Hư Phi Châu, không nói tới chuyện hắn có thể thừa nhận được thủy áp ở sâu dưới này không, nhưng có trời mới biết còn có thể đụng phải các loại quái vật gì nữa không?
Nói không chừng còn chưa bơi lên tới mặt biển đã bị quái thú không biết tên nào đó nuốt mất rồi.
- Ta biết rõ tiếp tục như vậy không được, nhưng vừa rồi để thoát khỏi Hồ Bất Quy, Thái Hư Phi Châu đã hao phí quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể khôi phục lại được nguyên khí!
Ngọc Nam Thiên cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nhưng hiện giờ hắn cũng bất lực, trong lòng thầm hối hận sao lúc nãy mình lại thúc dục Thái Hư Phi Châu chạy nhanh như vậy, nếu không phải vừa rồi hao phí quá lớn thì hiện giờ hắn thêm chút sức nữa, muốn thoát ly khỏi đầu bạch tuộc cực lớn này cũng không phải là không được.
- Không nên sợ, hiện giờ vào lúc này, đầu bạch tuộc này chỉ hơi lớn một chút thôi, hoặc là còn có chút năng lực nào đó, nhưng nói cho cùng cũng không có gì phải sợ, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại sợ một đầu bạch tuộc không ra hồn sao !
Đệ tử Long Lôi Cung Trần Thiên Viên Một mực yên lặng đứng bên phải mạn thuyền cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Chúng ta vẫn nên tích súc Nguyên khí, ứng phó vòng thủ đoạn tiếp theo của Hồ Bất Quy kia a, Ngọc công tử, ngươi tựa hồ biết rõ lai lịch của Hồ Bất Quy này hả, có phải nên nói cho chúng ta một chút không? !
Hắn nhẹ nhàng nói tiếp.
Ngọc Nam Thiên trên mặt nghiêm lại, nói:
- Hồ Bất Quy này là một đại địch của Ngọc gia ta, bất quá đó đã là chuyện của hơn nghìn năm trước, còn tưởng rằng hắn đã sớm chết rồi, không thể tưởng được vậy mà trốn vào trong hải vực, hắc hắc, hải vực này thật là một hơi tốt để ẩn nấu a!
Ngọc Nam Thiên cảm khái, Chu Báo hận không thể đi lên đạp cho hắn một cước để hắn chết quách đi.
Những người khác cũng giống vậy, vừa nghe nói Hồ Bất Quy này là kẻ thù truyền kiếp của Ngọc gia, hơn một nghìn năm không lộ diện, sắc mặt của những người trên thuyền đều không dễ nhìn.
Tuổi thọ của con người có hạn, chỉ khi nào tu vị đến Thông Huyền Bí Cảnh, mới có thể sống quá một ngàn năm. Hồ Bất Quy này vào một ngàn năm đã là đối thủ một mất một còn của Ngọc gia, nói cách khác, thực lực của tên này ít nhất là Thông Huyền Tán tiên rồi.
Ngọc gia là khái niệm gì?
Là một thế gia cường thế nhất trong Linh Tiêu Điện, vài vạn năm qua, điện chủ của Linh Tiêu Điện có chín thành là người của Ngọc gia.
Là hậu duệ chính tông của Ngọc Hoàng đại đế trong truyền thuyết, có thể xưng là kẻ thù truyền kiếp với thế gia như vậy, lại còn còn sống, thực lực của Hồ Bất Quy còn phải nói nữa sao?
Bọn họ đến đây để đuổi giết người khác, không phải bị người khác đuổi giết, nhưng bây giờ, vừa mới xuất phát mới được chút, người cần truy sát ngay cả chút bóng dáng cũng không thấy, lại trở thành con mồi của người khác, đây quả thật quá mức châm chọc rồi.
Tâm tư của Chu Báo đã yên tĩnh trở lại, nhìn thoáng xúc tu cực lớn vòng quanh Thái Hư Phi Châu, Chu Báo tựa hồ đang thăm dò ý nghĩ của đối phương.
Hồ Bất Quy này xem ra muốn dùng những yêu thú và ma thú cấp thấp trên biển này để tiểu hao lực lượng của đối phương.