- Ta nên làm như thế nào?
- Theo ta nói mà làm, ngươi tế luyện Thanh Đăng, hiện tại ta và ngươi đã trên cùng một ngựa, do đó ngươi không cần lo lắng cho ta, sẽ làm gì xấu với ngươi.
- Ta không lo lắng ngươi làm chuyện gì xấu đối với ta. Bất quá, ngươi cũng nên đem lai lịch của ngươi nói cho ta biết đi?
- Ta là đại yêu, sinh tồn tại thời đại Thượng Cổ theo như lời ngươi, bất quá tại thời đại của ta, đại yêu rất nhiều. Coi như là nói cho ngươi, ngươi cũng sẽ không biết lai lịch của ta. Hơn nữa, hiện tại ta đã biến thành Thanh Đăng chi linh. Tất cả đối với ta mà nói cũng không có ý nghĩa quá lớn. Ngươi cứ gọi ta là Thanh Linh là được!
- Thanh Linh, ngươi thật đúng là tùy tiện a!
Tiểu Báo Tử mỉm cười nói, bất quá cũng không tiếp tục truy hỏi lai lịch của hắn. Chỉ là y theo thuyết pháp của hắn, cẩn thận đem Đâu Suất Hỏa trên Thanh Đăng gỡ xuống, chậm rãi dung nhập trong Địa Hỏa Kim Tinh.
- Ngươi cần dùng Đâu Suất Hỏa và Thái Cổ Thực Long Thu yêu hỏa tư nhuận Địa Hỏa Kim Tinh, đây là chuyện hết sức công phu, tuyệt không được vội vã, đợi được hỏa hậu kha khá chút. Ta lại nói cho ngươi biết làm thế nào để luyện chế pháp khí!
- Vậy thì đa tạ ngươi!
Tiểu Báo Tử cười, đầu ngón tay hồng sắc bảo thạch chợt lóe, cũng đem Thanh Đăng trực tiếp đưa đến trong không gian thiết cát của mình. Thậm chí ngay cả nói cũng không có để Thanh Linh nói thêm nửa câu.
- Hừ, Thượng Cổ đại yêu, hiện tại cũng biến thành nguyên linh, chịu lão tử khống chế. Cảm giác này thật đúng là sảng khoái.
Trong lòng Tiểu Báo Tử thầm vui vẻ, đứng dậy:
- Trở về xem thế nào đã. Cũng không biết lãnh địa của ta hiện tại thế nào. Ta và người của Vương gia tranh chấp, rời khỏi mấy ngày, chỉ mong người của Vương gia không có ngu ngốc tới trêu chọc bộ hạ của ta. Bất quá nói đi nói lại, cường giả Vương gia tựa hồ đối với Cổ Khư cảm thấy hứng thú hơn đi!
Tiểu Báo Tử nghĩ, phát ra kiếm quang, đi thẳng đến tây bắc.
Bắc Nguyên đại địa, hiện tại là một mảnh khí thế ngất trời!
Từ Đại Tấn triều phân phong nhiều phong địa như vậy. Những chủ nhân phong địa trong mấy ngày này đều lục tục chạy tới lãnh địa của mình.
Người khác nhau có phương pháp khác nhau. Trên đại thảo nguyên, chủ nhân cũ hoàn toàn bị diệt. Những chủ nhân mới tựa như vẽ lên trang giấy trắng, hoàn toàn dựa theo ý chí của bản thân kiến thiết lãnh địa.
Đặc biệt những ruộng đất thu được kia, người trong võ lâm xuất thân Võ Doanh là nhiệt tình nhất, đột nhiên từ một kẻ giang hồ kiếm cơm biến thành chủ nhân một mảnh lãnh địa lớn. Trên mảnh đất này tuy rằng có thể cũng không có ai, nhưng quyền lực của bọn hắn ở đây thậm chí ngang với hoàng đế Đại Tấn triều. Điều này khiến bọn họ làm sao không mừng rỡ cho được?
Thời gian hơn nửa năm, có một bộ phận lớn quản gia di chuyển tới đây. Thương nhân khôn khéo tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này. Vô số thương lộ hầu như đồng thời được đả thông.
Địa bàn vốn thuộc về Bắc Nguyên đã biến thành ba châu của Đại Tấn triều. Mà ba châu này đương nhiên trở thành trung chuyển trạm mậu dịch ở biên cảnh. Địa phương vốn không có bao nhiêu người ở đã thành cảnh tượng phồn hòa vài phần.
Hiện tại phương bắc loại sinh ý nào tốt nhất?
Không thể nghi ngờ là sinh ý nhân khẩu!
Tuy rằng Đại Tấn đối với sinh ý nhân khẩu có nhiều hạn chế, mệnh lệnh rõ ràng cấm buôn bán nhân khẩu. Ngươi muốn buôn bán, cũng chỉ có thể buôn bán những nô lệ Bắc Nguyên kia, còn có một vài nam man tộc cũng được. Thế nhưng nếu như ngươi buôn bán nhân khẩu Đại Tấn triều, dù cho ngươi bán là ác đồ giết người phóng hỏa, cuối cùng cũng phải lên đoạn đầu đài.
Thế nhưng, đồng chí Mã Khắc Tư vĩ đại không phải đã nói sao? Chỉ cần có lợi ích, thương nhân liền dám mạo hiểm mất đầu, hiện tại sinh ý nhân khẩu lợi nhuận lớn nhất, lúc này không làm, còn đợi khi nào?
Hơn nữa, phương bắc Tổng đốc tam châu cũng không phải nhân vật thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn như Mã Thiên Trường. Bọn họ cũng biết thảo nguyên phương bắc nhu cầu cấp bách nhân khẩu, cho nên đối với một số sự tình, cũng là một mắt nhắm, một mắt mở. Thứ nhất đây là khoản thu nhập thêm. Thứ hai cũng sẽ không đắc tội với ai. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vn
Cả phương bắc tam châu sinh ý nhân khẩu liền náo nhiệt.
Đến nỗi khi Báo Tử đến lãnh địa của mình, ngạc nhiên phát hiện, người lại nhiều thêm.
Ban đầu trên lãnh địa của mình, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có một hai trăm người. Thế nhưng hiện tại đã không sai biệt lắm có ba bốn trăm người. Nhân số gia tăng gấp đôi không ngừng, mà tiểu trấn tập cũng đã có hình thức ban đầu. Tại một con đường nhỏ uốn lượn quanh Tích Lôi Sơn, hai bên đường đã dựng hai dãy phòng ốc giản dị. Mà trên thảo nguyên dưới chân núi, mấy trăm đầu ngưu dương ở đó ăn cỏ uống nước, cảnh tượng tốt lành cùng an bình.
Kiếm quang của Tiểu Báo Tử ở trên lãnh địa của mình tuần tra một vòng, tìm một địa phương yên lặng hạ xuống. Thay y phục, mới thi triển Thiên Cầm Cửu Biến thân pháp, trở lại tiếu trấn dưới Tích Lôi Sơn.
Vừa xuất hiện tại trấn tập, người giữ cửa liền nhận ra, nhanh chóng chay đi báo tin. Do đó, còn chưa đi được vài bước, liền thấy đám người Giang Hiểu sắc mặt vui mừng chào đón.
- Đại nhân, người trở lại, thật sự là quá tốt!
- Giang đại nhân, đã nhiều ngày thật sự là khổ cực cho ngươi!
- Không dám nhận đại nhân khích lệ, có thể vì đại nhân làm việc là vinh quang của thuộc hạ!
Giang Hiểu khom người nói.
- Nhìn sắc mặt vui mừng này của ngươi, có phải lại có chuyện tốt gì không?
- Đại nhân anh minh, đã nhiều ngày, chúng ta đang khai thác núi đá, chỉnh sửa phòng ốc, trong lúc vô ý phát hiện một quặng sắt. Chúng ta đã tìm người xem qua, quặng sắt tinh kia là Thượng phẩm, hơn nữa phạm vi rất rộng, từ nay về sau, chúng ta đã có thể không cần lo lắng về tiền tài nữa.
- Tốt, quá tốt!
Dù là Tiểu Báo Tử kiến thức rộng rãi, nghe được tin tức này, cũng nhịn không được mừng rỡ. Hắn xuất thân Ô gia, tự nhiên minh bạch giá trị quặng sắt tinh. Có nó, lãnh địa của hắn có nuôi thêm mấy nghìn người nữa cũng không thành vấn đề a!
- Còn có, đại nhân, gần đây có mấy thương đội tới chỗ chúng ta. Không chỉ có mang đến vật tư cho chúng ta, còn dẫn người tới!
Nói đến đây, Giang Hiểu vô ý thức hướng phía Tiểu Báo Tử tiếp cận:
- Đại nhân, những người này không phải người Bắc Nguyên, cũng không phải người Nam Man, mà là người Đại Tấn. Đều là một ít nông dân phía nam theo Bái Hỏa Huyền Giáo tạo phản, bị quan binh và những kẻ buôn lậu nhân khẩu này cấu kết, đưa đến thảo nguyên.