- Rơi vào trong tay các ngươi, sớm muộn gì cũng phải chết, vừa rồi đã có thêm người chôn cùng, cho dù ta có chết cũng đáng!
Tang Côn đã đem chuyện ở nơi này nói ra, trên mặt lộ ra nụ cười giải thoát, nhắm mắt đợi chết!
- Ngươi là đồ hỗn đản!
Thiên Không Dực cũng không nhịn được nữa, nổi giận gầm lên một tiếng, xông lên, lúc này dùng tay đấm cước đá vào Tang Côn.
Tiểu Báo Tử cũng không ngăn cản, thậm chí không thèm liếc nhìn, chỉ vẫy tay, gọi Ôn Đô tới đây.
- Ôn Đô, ngươi là người trong thảo nguyên, mặc dù không có đi tới Hắc Vĩ Nguyên này, nhưng chắc cũng có nghe nói, hiện tại chúng ta cũng không tiến vào chỗ sâu trong Hắc Vĩ Nguyên, ngươi có thể dẫn chúng ta ra ngoài không?
- Ta sẽ cố hết sức, cố hết sức!
Ôn Đô gật đầu liên tục.
- Cố hết sức thì không được, không thể dẫn chúng ta ra ngoài, ngươi chỉ có con đường chết.
Tiểu Báo Tử cười lạnh một tiếng.
- Nếu như có thể dẫn chúng ta ra ngoài, ngươi sẽ lập đại công, sau này ta sẽ không bạc đãi ngươi.
- Đại nhân yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ dẫn các vị đại nhân ra khỏi Hắc Vĩ Nguyên.
Nghe Tiểu Báo Tử hứa hẹn, Ôn Đô đại hỉ, hắn biết rõ Tiểu Báo Tử là cường giả, cho nên không dễ dàng hứa hẹn, nhưng một khi hắn hứa hẹn, nhất định sẽ thực hiện, Tiểu Báo Tử sẽ không bạc đãi mình, chỉ cần lúc này mình mang bọn họ đi ra thảo nguyên, nói không chừng, hắn có thể thoát khỏi thân phận đầy tớ, thậm chí còn được một thân phận.
- Ngươi là phản đồ, hỗn đản!
Dưới cơn mưa đòn của Thiết Không Dực, Tang Côn vẫn nghe được đoạn đối thoại của Ôn Đô với Tiểu Báo Tử, quả thực đã làm Tiểu Báo Tử giật mình, xem ra Thiết Không Dực không hạ tử thủ với hắn, cũng không phải không dám, mà để phòng ngừa đến lúc đó bọn họ không đi ra khỏi Hắc Vĩ Nguyên.
- Thiết huynh, giết hắn đi, giữ người này lại cuối cùng chỉ là mối họa!
Tiểu Báo Tử than nhẹ một tiếng, nhưng hắn nhanh chóng tin tưởng, mâu thuẫn khó giải quyết nhất chính là mâu thuẫn dân tộc, mà tên Tang Côn này là người theo đi theo chủ nghĩ dân tộc cực đoan, muốn xúi giục là không thể nào, muốn sử dụng cũng không được, đối với người như vậy không nên đặt quá nhiều hi vọng.
Thiết Không Dực nghe Tiểu Báo Tử nói thế, do dự một chút. Một cước đá trúng cổ Tang Côn, đá gãy cổ của hắn, quay người nói.
- Chu đại nhân, xảy ra chuyện này, thật sự là...
- Không cần giữ lại, nếu không người chết là chúng ta!
Tiểu Báo Tử khoát khoát tay nói ra.
- Ta thấy chúng ta nên sớm rời khỏi nơi quỷ quái này, tuy vừa rồi ta đánh Hắc Ma Tra Mã bỏ chạy, nhưng nó đúng như lời Tang Côn nói, nó có thể thao túng bùn đất trong Hắc Vĩ Nguyên, nếu vạn nhất nó điên cuồng tìm chúng ta, ta thì không có chuyện, nhưng các ngươi sẽ gặp phiền toái.
- Đúng, đúng...
Thiết Không Dực gật đầu nói ra, không dám có chút làm trái.
Trên đường đi, tên Ôn Đô rất cẩn thận dẫn đội, Ôn Đô cẩn thận như vậy, phải trải qua ba ngày bôn ba, cả đoàn người mới rời khỏi Hắc Vĩ Nguyên, bước vào trên đất bằng cứng rắn.
Trong ba ngày qua, có năm sáu người rơi vào trong đầm lầy, bởi vì giải cứu kịp thời, cũng không tạo thành tổn thất gì, mà trong ba ngày qua, linh giác của Tiểu Báo Tử không dám buông lỏng chút nào, cái con quái vật gọi là Hắc Ma Tra Mã cũng không phải là yêu thú bình thường, nó có thể thao túng bùn đất dưới chân, nếu như trong lòng nó không cam lòng, trực tiếp xông tới, lợi dụng bùn đất dưới chân tiến hành công kích đoàn người, hắn và tiểu Độc thì không có việc gì, nhưng người mà hắn dẫn theo sẽ chết toàn bộ.
Về phần đám người Thiết Không Dực, thì càng không cần nói tới.
Trên thực tế, trong ba ngày này, hắn cũng cảm giác được sự tồn tại của Hắc Ma Tra Mã ở xung quanh, hắn cũng cảm nhận được thần niệm của nó, nhưng nó vẫn bảo trì khoảng cách ngoài ba dặm với đoàn người, trong khoảng cách ngắn như vậy, chỉ cần nó phát động công kích, hắn sẽ bảo vệ đám người của mình.
Nhưng rõ ràng, nó là một con quái vật cẩn thận, sau khi nó cảm nhận được khí tức quen thuộc của Tiểu Báo Tử, nó đã lựa chọn nhượng bộ lui binh.
Xu lợi tránh hại, chính là bản năng của sinh vật.
Bởi vậy, dọc theo con đường này, có thể nói bọn người Tiểu Báo Tử hữu kinh vô hiểm. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vn
Sau khi xác định đã rời khỏi Hắc Vĩ Nguyên, mọi người hoàn toàn buông lỏng một hơi, mà Tiểu Báo Tử, hiển nhiên hắn không có cảm giác hào khí như vậy.
Tâm tư của hắn đều đặt trên người của Hắc Ma Tra Mã.
Với thủ đoạn của hắn, hắn có lòng tin dẫn dụ Hắc Ma Tra Mã xuất hiện, sau đó giết chết, nhưng hắn không muốn làm như vậy, hắn muốn thu Hắc Ma Tra Mã cho mình dùng.
Từ khi Tiểu Báo Tử phát hiện mình có thể nhờ vào ý niệm khống chế sinh vật cho mình dùng, hắn sẽ biến chúng thành khôi lỗi, cho nên hắn càng chú ý tới những sinh linh cường đại.
Con Hắc Ma Tra Mã này cho hắn một ấn tượng rất sâu, mà làm cho hắn cảm thấy hứng thú nhất, nếu như hắn có thể biến nó thành khôi lỗi, như vậy, đối với lãnh địa tương lại, có chỗ tốt rất lớn.
Mà cái Hắc Vĩ Nguyên này, chính là một cái bình chướng tự nhiên hiện nay, cách lãnh địa của hắn không xa, nếu như hắn có thể thu đầu Tra Mã này cho mình dùng, như vậy, hắn có thể vô tình khuếch trương lãnh đại của mình ra.
Đợi đã nào!
Hình như hắn nghĩ tới cái gì đó, mở bản đồ Bắc Nguyên ra đất phong của mình, thần sắc của hắn trở nên cổ quái.
Bởi vì, ở trên bản đồ này, Hắc Vĩ Nguyên bị chia cắt thành sáu khối, phân biệt phân cho sáu người khác nhau, mà trong đó có một người giáp giới với lãnh địa của hắn, nói cách khác, nếu như hắn có thể khống chế được con Tra Mã này. Như vậy, thì hắn có thể hô phong hoán vũ trên lãnh địa của người khác, không cho người ta được an bình, cuối cùng không thể không rời khỏi đất phong.
Khi cách nghĩ thiếu đạo đức này lóe lên trong đầu của hắn, sau đó, khóe miệng của hắn xuất hiện nụ cười càng ngày càng rạng rỡ.
- Đúng là trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta a!
Nhưng muốn bắt và hàng phục Tra Mã không phải là chuyện dễ dàng, nó là một đầu yêu thú lâu năm, trong ba ngày nay, Tiểu Báo Tử đều cảm nhận được sự tồn tại thần niệm của nó, nói cách khác, cho dù Tiểu Báo Tử có vận dụng lực lượng của Hỏa Hồng Tình, cũng không có khả năng nhiếp hồn phách của nó ra.
Công dụng của Hỏa Hồng Tình vô cùng thần diệu, nhưng cũng có một cực hạn, hắn có thể đem một ít sinh linh bình thường, đem linh trí và hồn phách nguyên vẹn nhiếp ra, nhưng đối với một ít sinh vật cường đại, không chỉ là yêu thú, cho dù là đám mãnh thú như hổ và sư tử, cũng rất khó nhiếp được hồn phác của chúng ra, mà cho dù nhiếp ra cũng không phải là thần hồn hoàn chỉnh, vẫn còn lưu lại một ít trong người, như vậy, sẽ có xung đột với ý niệm trong đầu của hắn, cho nên hắn không thể thao túng được.