- Chu Huyện Tử xin hãy đứng lên!
Tiểu Báo Tử nghe thấy hắn gọi như vậy, lại nghe thấy ngữ điệu này, trên người nổi đầy da gà.
Hắn đến kinh thành đã được mười ba ngày. Tin tức triều đình sẽ ban đất phong hầu cho các công thần đã lan truyền khắp thiên hạ.
Tin tức này, làm cho cả thiên hạ đều sôi trào.
Ban đất phong hầu?
Có lẽ lúc trước, có một số người thông minh đã nghĩ tới biện pháp này, thế nhưng đến khi triều đình chân chính thực hiện, bọn hắn vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Triều đình lại muốn ban đất phong hầu, chế độ châu quận kéo dài hơn một vạn năm rốt cục đã đến cực hạn của nó. Hiện tại phải thực hiện chế độ từ trước một vạn năm để bù lại loại cực hạn này.
Đại đa số mọi người đang vì có thể có được một mảnh đất hoàn toàn thuộc về mình mà hưng phấn, mà một số người khác thì càng suy nghĩ sâu xa hơn.
Số người được ban đất phong hầu trong lần này rất nhiều. Dù sao diện tích của Bắc Nguyên thật sự là rất lớn, thực hiện chế độ châu quận căn bản là hoàn toàn không thích hợp.
Đại Tấn chỉ lấy một chút đất nằm ở phía nam Bắc Nguyên, thành lập ra ba châu mới. Còn lại nằm ngoài phần đất của ba châu này thì hoàn toàn là đất để ban thưởng phong hầu.
Đến tột cùng vùng đất được ban cho mỗi người có diện tích lớn nhỏ thế nào, ngay cả hoàng đế cũng không rõ ràng lắm, hắn chỉ là nắm giữ một ít địa bàn của các thế gia và đại phái mà thôi.
Tiếp tục đến Lý gia ở Bình Châu, Mạnh gia ở Trữ Châu, Lưu gia ở Dự Châu…
Vân vân.
Mười hai đại thế gia lớn nhất Đại Tấn cũng nhận được phần đất phong nhiều nhất. Cũng là địa phương màu mỡ, có nhiều đồng cỏ và nguồn nước nhất trên thảo nguyên. Nhưng mà địa bàn của bọn họ lại rất gần nhau, mấy nhà cùng chen chúc ở một chỗ, cũng không biết là cố tình hay là vô ý mà biên giới của mấy vùng đất phong này cũng không rõ ràng lắm. Rõ ràng trong chuyện này có mưu mô.
Ô gia cũng nhận được một khối đất phong, giống như của Tiểu Báo Tử, đều sáu trăm dặm. Nhưng mà vùng đất phong của Ô gia lại cách vùng đất phong của Tiểu Báo Tử rất xa. Một cái ở phía đông, một cái ở phía tây, cách nhau chừng mấy nghìn dặm.
Ở trong hoàng cung, một tấm bản đồ bắc nguyên thật lớn bị phân chia thành vô số miếng đậu hủ nho nhỏ khác nhau, đừng có xem thường những miếng đậu hủ nho nhỏ này, nếu ước lượng theo diện tích thực tế thì mỗi một miếng đậu hủ này đều có diện tích tới mấy trăm dặm.
- Hai nghìn ba trăm năm mười hai khối đất phong. Thủ đoạn của hoàng thượng thật cao minh!
Nhìn thấy thảo nguyên phương bắc giống như một khối bánh ngọt thật to bị phân cách thành nhiều mảnh như vậy, một lão đầu tử mặc áo xanh, cười như nở hoa.
- Không nói đến hiện tại trên thảo nguyên đã không có người nào. Cho dù là có người, muốn thống nhất được thảo nguyên, không có thời gian một nghìn năm thì cũng không làm được.
- Đây cũng không phải là thủ đoạn của ta, mà là thủ đoạn của ngươi!
Tấn đế mỉm cười mân mê bộ râu dưới cằm, lộ ra vẻ đắc chí và hài lòng. Trong lịch sử khai quốc mấy trăm năm qua của Đại Tấn, vương triều Trung Nguyên đã trải qua mấy vạn năm, hắn chính là vị vua đầu tiên có thể chinh phục được đại thảo nguyên phương bắc. Chỉ dựa vào cái công lao này, cũng có thể hoàn toàn áp chế tất cả các bậc minh quân hay là thánh quân trước kia.
- Thần chỉ đưa ra một cái đề nghị nho nhỏ mà thôi, nếu không phải là hoàng thượng anh minh, thì tất cả những chuyện này chẳng qua đều là một trò cười mà thôi!
- Tốt! Tốt! Hai người chúng ta cũng không cần phải tiếp tục ở chỗ này mà tâng bốc cho nhau nữa. Mã Thiên Trường muốn từ chức, ngươi đã biết chưa?
- Đã biết rồi!
Nói đến chuyện này, nguyên bản sắc mặt của hai người đang hưng phấn đều trầm xuống.
- Người này, ngươi nói xem, đến tột cùng là hắn muốn làm cái gì?
- Hắn muốn thoát ra!
Nam tử áo xanh thản nhiên nói.
- Hắn không muốn tiếp tục nhúng tay vào vũng nước đục này!
- Nước đục? Đây là nước đục sao? Đây là thiên hạ đại sự? đây là thiên hạ đại cục, là công lao sự nghiệp bất hủ muôn đời, chẳng lẽ ngươi cho rằng đây là nước đục sao?
Thanh âm của Tấn đế trong lúc đó bỗng vang lên. Vẻ bất mãn không cần nói cũng biết.
- Không phải ta cho rằng, mà là hắn cho rằng. Hắn cảm thấy tất cả các công lao sự nghiệp này chỉ là vũng nước đục mà thôi, chúng ta đều rõ ràng, nếu không phải vì báo thù, đương nhiên hắn cũng sẽ không trợ giúp ngài cướp ngôi, cũng sẽ không giúp ngài trấn thủ bắc cương nhiều năm như vậy. Hiện tại Bắc Nguyên đã bị tiêu diệt, nguyện vọng của hắn đã thực hiện được. Hắn muốn rời đi cũng là chuyện bình thường!
- Bình thường ? Hừ chuyện của hắn. Không phải là chuyện của ta sao ?
Tấn đế nộ khí trùng thiên quát to.
- Qua nhiều năm như vậy ta để cho hắn trấn thủ bắc cương, cho hắn quyền hành ngút trời, để cho hắn giúp ta kiềm giữ Bắc Nguyên, hiện tại thì tốt rồi, Bắc Nguyên đã bị tiêu diệt. Hắn lại muốn đi, hắn coi ta là cái gì ?
Nam tử áo xanh cũng không nói gì, trên thực tế, hắn cũng không muốn nói chuyện.
Mã Thiên Trường và hắn đều đã ở bên cạnh Tấn Đế từ rất lâu rồi, sở dĩ Tấn Đế có thể trở thành hoàng thượng, hai người bọn họ cũng có tám phần công lao. Mà sau khi Tấn Đế lên ngôi, hai người lại càng được tối trọng dụng và tín nhiệm, một người là đại tướng ở biên cương Bắc Nguyên, còn một người hành tẩu ở trong nội các. Phẩm chất không cao lắm, nhưng lại có quyền hành to đến kinh người. Gần như là tương đương với Trần lão gia tử Trần Dật Phu. Mà nếu so sánh trọng lượng lời nói trước mặt Tấn Đế, thì vị nam tử áo xanh này còn có quyền hành hơn cả Trần lão gia tử. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cũng bởi vì như vậy nên hắn hiểu rõ hơn tất cả những người khác, vì sao Tấn Đế phải phẫn nộ như vậy, đồng dạng hắn cũng hiểu được trong lúc Tấn Đế rít gào như là oán phụ thì tốt nhất là không nên nói leo vào.
- Ngươi nói, cái đơn xin từ chức này ta có nên phê chuẩn hay không?
Nghe Tấn Đế hỏi, hắn ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.
- Bệ hạ, thứ lỗi thần nói thẳng, cái đơn xin từ chức này, ngài có phê chuẩn hay không, kết quả cũng giống nhau. Nếu như ngài không phê chuẩn, tên vương bát đản này cũng nhất định sẽ đi, chẳng thà phê chuẩn còn hơn!
- Phê chuẩn, chẳng phải là rất tiện nghi cho hắn sao?
Tấn Đế quát.
- Cái này cũng không hẳn, trong lúc tiêu diệt Bắc Nguyên, hắn đã lập được rất nhiều công lao, nói là công lao đệ nhất cũng không sai. Bắc Nguyên này còn có mấy chỗ địa bàn cực lớn chưa phân chia, ngài liền phát một chỗ lớn cho hắn, để cho hắn đi đến phương bắc gây sức ép. Dù sao khi hắn từ chức, hắn cũng cần có một chỗ để ở, ngài ban đất cho hắn, có thể nói là chỗ đặt chân tuyệt hảo cho hắn, hắn không có lý do gì để từ chối cả!