Thông Thiên Đại Thánh

Chương 454: Thập niên thương mang Ngọc Hư Thông Thiên Kình (3)


Mà bây giờ ở bên trong lều lớn của quân doanh đứng một hồi lâu, thậm chí ngay cả một cái chỗ ngồi cũng không có, Trong lòng hắn vẫn muốn tìm một cái cớ để nói ra, nhưng vừa rồi nhiều người hắn không có cách nào mở miệng, hiện tại mọi người đã đi ra hắn mới dám nói.

Mã Thiên Trường hơi ngẩn ra, chợt cười nói:

- Ồ! Thật là thất lễ Uông đại nhân, là do ta sơ sót. Người đâu, mang cho Uông đại nhân một cái ghế sạch vào đây!

Sau khi nói xong, Mã Thiên Trường quay đầu hướng về chỗ thái giám truyền chỉ hỏi:

- Phí Công Công, có muốn ta cũng lấy cho ngài một cái ghế không!

- Đại soái nói đùa, ở trước mặt ngài nô tài làm sao dám ngồi!

Thái giám họ Phí cười, khuôn mặt nhăn nheo mở ra giống như bông hoa cúc nở rộ, hai mắt híp lại thành một đường nhỏ.

Khi nói chuyện liền có một tên cận vệ mang theo một chiếc ghế bành được lau dọn sạch sẽ, đặt ở phía đối diện cái bàn rồi lui ra ngoài.

- Uông đại nhân, mời!

- Đa tạ đại soái!

Uông hàn ôm quyền, cũng không khách khí, lập tức tiến tới phía trước cái ghế bành ngồi xuống.

Mã Thiên Trường Trường thì không có hành động gì, nhưng mà khóe mắt của tên thái giám họ Phí khẽ giật, trong lòng thầm nghĩ.

- Uông Hàn này không phải là đọc nhiều sách quá nên hồ đồ rồi chứ, hắn dám kênh kiệu trước mặt Mã Thiên Trường!

Nhưng mà trong lòng hắn cũng lập tức rõ ràng. Hắn ở trong nội cung, nên cũng có chút hiểu biết về quan hệ giữa đương kim Thánh Thượng và Mã Thiên Trường, thế nhưng Uông Hàn này chẳng qua chỉ là một quan văn không có thực quyền. tuy rằng Văn danh vang vọng thiên hạ, nhưng nói đến căn cơ, cũng nông cạn vô cùng, như thế nào có thể biết được quan hệ lợi hại trong chuyện này?

- Đại soái, hiện tại Vương Đình Bắc Nguyên đã bị san bằng, các bộ tộc đều bị đánh cho nguyên khí đại thương. Cả thảo nguyên rộng lớn cũng không có người nào có thể ngăn cản binh lực thiết kỵ của Đại Tấn ta, không biết bước tiếp theo đại soái có tính toán gì không!

Sau khi ngồi xuống, Uông Hàn liền ôm quyền hỏi.

- Uông đại nhân lầm rồi, kế tiếp không phải do ta quyết định, mà là thánh thượng có tính toán ra sao. Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi!

Dường như tâm tình của Mã Thiên Trường đã trở nên khá hơn một chút, vuốt râu cười nói:


- Hiện tại Bắc Nguyên đã sắp bị tiêu diệt, còn lại công tác giải quyết hậu quả làm sao cho tốt đó là việc Thánh Thượng và triều đình cần suy tính. Việc duy nhất ta có thể làm bây giờ đó là ổn định năm mươi vạn đại quân này, làm kinh sợ các phần tử xấu của Bắc Nguyên, thực hiện các mệnh lệnh tiếp theo của triều đình mà thôi. Bước tiếp theo làm như thế nào, không phải là chuyện hai người lãnh binh như ta và ngài có thể nói leo!

Uông Hàn gật đầu, bộ dáng biết thân biết phận.

- Ừ! Đại soái nói rất có lý, đúng rồi kẻ trộm lẻn vào trong lều của đại soái hôm qua đã có manh mối gì chưa?

- Chưa có!

Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Mã Thiên Trường tỏ ra cực kì chán nản.

- Thực lực của hai tên trộm quá mạnh mẽ, mặc dù thủ hạ của ta đã dốc toàn lực cũng không thể ngăn cản bọn hắn, nhưng mà tu vi của bọn chúng cao như thế, chắc hẳn là phần tử xấu của Bắc Nguyên, bọn chúng muốn đến ám sát bổn soái, nhưng thật không ngờ nhằm đúng vào lúc bổn soái đi tuần trong quân doanh, xông vào vô ích!

Trong nội đan của Mã Thiên Trường đột nhiên có tinh mang lóe lên.

- Uông đại nhân, Phí công công, thật may là có hai vị, nếu không thì gian kế của kẻ địch đã thực sự thành công rồi, đa tạ, đa tạ!

Nói xong, thật sự đứng lên hướng tới hai người thi lễ.

Hai người luôn miệng nói không dám, cũng không tiếp tục dây dưa ở cái đề tài này nữa, nói chuyện phiếm vài câu rồi cáo từ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sau khi tiễn hai người ra khỏi lều lớn, Mã Thiên Trường xoay người lại, trên mặt lóe lên một tia cười âm lãnh. Một tầng sương trắng bỗng nhiên nổi lên, nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa.

- Xem ra hai người này cũng không biết rõ ràng tình hình cụ thể!

Thanh âm của Tâm Nguyệt Hồ vọng lên từ sâu trong làn sương trắng.

- Nếu không cũng sẽ không ngu xuẩn hỏi đến chuyện này.

- Có lẽ bọn hắn thật sự ngu xuẩn như vậy!

Mã Thiên Trường cười dài nói,

- Uông Hàn là một tên đọc sách nhiều quá đến nỗi não cũng tàn rồi. Lại có gan thăm dò ta!

- Chàng nói Uông Hàn biết chuyện này!

Tâm Nguyệt Hồ có chút kinh ngạc nói.


- Đương nhiên, nếu không, nàng nghĩ rằng vì sao mà vị đệ nhất thánh quân từ trước đến nay của chúng ta lại phái một tên không có đầu óc như hắn tới đây?

- Ai biết được? có lẽ vị đệ nhất thánh quân từ xưa đến nay của ngươi thật sự điên rồ rồi!

- Hắn thật sự điên rồi!

Mã Thiên Trường cười lạnh nói,

- Sự tình đã đến nước này, là thời gian nên nghĩ xem nên kết thúc chuyện này như thế nào. Hắn lại vẫn nghĩ đến bảo bối trong tay của ta, thật sự là ngu xuẩn!

- Nói cũng đúng, tuy rằng chúng ta thắng trận này. Thế nhưng làm sao để kết thúc, cũng là chuyện đại sự?

Trong mắt Tâm Nguyệt Hồ chợt có linh quang chớp động, nhẹ nhàng tiêu sái đi đến bên cạnh Mã Thiên Trường, tựa vào người của hắn trầm lặng nói.

- Thiên Trường à, trước kia chàng cũng đã nói, chỉ cần tiêu diệt được Bắc Nguyên, sẽ cùng với ta quy ẩn núi rừng, sau này sẽ không quan tâm đến chuyện của nhân gian nữa, hiện tại Bắc Nguyên đã không còn đường sống. Thiên Trường, có phải là đã đến lúc chàng nên thực hiện lời hứa năm đó?

- Đương Nhiên!

Mã Thiên Trường nghe xong, gật đầu mỉm cười.

- Đích xác, nơi đây đã không còn việc gì nữa, ta sẽ cùng nàng quy ẩn núi rừng, đương nhiên trước đó ta phải gả chồng cho tiểu nha đầu Linh Lung kia đã!

- Hừ! tiện nghi cho tên tiểu tử Lôi Hư đó!

- Thôi đi, Lôi Hư cũng đã rất không tồi rồi!

Mã Thiên Trường nhẹ nhàng ôm Tâm Nguyệt Hồ vào trong lòng.

- Nữ nhân này của chúng ta, càng lớn càng không làm cho ta bớt lo lắng chút nào, nếu không nhanh gả nàng đi, sau này có lẽ sẽ xảy ra rất nhiều chuyện phiền toái.

- Chuyện phiền toái? Ý của chàng là sao?

- Không phải vừa mới nói rồi sao? Vị đệ nhất thánh quân từ trước đến nay của chúng ta có không ít nhi tử đâu!

- Ngươi nói hắn sẽ có chủ ý với con gái của chúng ta sao?

Tâm Nguyệt Hồ hét lên một tiếng.

- Ta sẽ giết hắn!

- Nàng không giết được hắn!

Mã Thiên Trường vỗ vỗ lưng của Tâm Nguyệt Hồ.

- Tên gia hòa này hiện tại đã không còn bị ràng buộc, cho dù nàng dùng Lưu Ly Ngọc Tịnh Bình cũng không thể thu thập được hắn, ít nhất là hiện tại không thu thập được, cho nên gả nữ nhân đi sớm chừng nào càng an ổn chừng đó.