Thông Thiên Đại Thánh

Chương 429: Vương Xà giảng chuyện xưa (2)


Song song đó, do thiên địa nguyên khí dần biến mất, các tu sĩ trung cổ không thể được như thời thượng cổ, hiểu được thiên địa nguyên khí, đốn ngộ thiên địa quy tắc. Các loại thuật pháp thiên băng địa liệt, sử dụng thiên địa chi lực cũng không thể dùng nữa. Do đó, họ bắt đầu nghiên cứu đủ các loại chiêu thức tinh diệu để khắc chế đối thủ, nghiên cứu cách dùng một phần công lực để tạo ra uy lực vô cùng. Và kết quả là đã tạo ra đủ loại võ công tâm pháp và bí kỹ.

- Nói cách khác, cổ bảo cùng dị thuật, là do thượng cổ tu sĩ tạo ra, mà bí kỹ cùng các loại chiêu thức võ học, là do tu sĩ trung cổ sáng tạo!

Tiểu Báo Tử lẳng lặng nghe Vương Xà kể:

- Chẳng qua do thời gian đã quá lâu rồi, cho nên trừ bọn ngươi ra, có rất ít người biết được việc này!

- Có biết cũng không làm gì được!

Vương Xà cười khổ nói:

- Đây cùng lắm cũng chỉ là một vài truyền thuyết lý thú trong giang hồ mà thôi. Dị thuật xuất hiện lúc nào, bí kỹ vì sao lại có, tất cả mấy thứ này đều không có tác dụng gì với việc tu luyện. Nếu không phải Thanh Tịnh Lưu Ly Bình xuất thế, ta cũng sẽ không kể cho ngươi nghe điều này.

- Như vậy thì, những cổ bảo có uy lực cường đại này đã vài vạn năm không xuất hiện sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện?

- Những cổ bảo này trong truyền thuyết vẫn xuất hiện ở thời đầu trung cổ. Chỉ là mỗi khi có một món xuất hiện đều sẽ làm cho các thế lực tranh đoạt, tạo ra một màn tinh phong huyết vũ. Thập đại môn thái thời trung cổ, có bát đại môn phái bị diệt môn chỉ vì cổ bảo. Mà mấy món cổ bảo đó, sau một thời gian dài tranh chấp dần biến mất, có vài món không biết tung tích, có món lại bị một vài người lấy được dấu đi, cũng không đem ra khoe. Sau đó, vài trăm năm cũng chưa có một món cổ bảo xuất hiện.

- Vậy bây giờ cổ bảo xuất thế, sẽ tượng trưng cho điều gì?

- Ngươi quan tâm việc này làm gì, ngươi thân quen với hắn lắm sao? Mã Thiên Trường là một tên đa mưu túc trí, nếu hắn dám lộ ra Thanh Tịnh Lưu Ly Ngọc Tịnh Bình, chứng tỏ hắn đã có chuẩn bị rồi. Cho nên, ngươi không cần quan tâm đến chuyện của hắn!

- Ta cũng không phải quan tâm cho hắn, ta chỉ tò mò thôi!

Tiểu Báo Tử cười nói:

- Một cổ bảo có thể bắt được cả một thông huyền cao thủ, thật làm cho người ta mờ mắt!

- Chẳng lẽ ngươi định đi lấy nó sao?

- Ngươi nghĩ ta có gan làm thế sao?

- Tốt rồi, chuyện cổ bảo coi như xong!


Vương Xà khoát tay, nhìn động tác của hắn vẫn có vẻ chưa hồi sức:

- Người của Tiên Cung có đến tìm ngươi không?

- Tìm, tất nhiên là có tìm, nếu không tìm, ta còn không biết đã bị thủ tọa đại nhân bán đi!

Tiểu Báo Tử cười nói, trong giọng nói lại lộ ra sự giận dữ.

- Ngươi đừng trách ta, Tiên Cung là một chỗ dựa vững chắc cho ngươi. Đối với ta cũng vậy!

Vương Xà nói.

- Chỗ dựa vững chắc?

Tiểu Báo Tử có chút khó hiểu:

- Ngươi còn cần chỗ dựa sao?

- Nói nhỏ thôi, ta cũng không cần lắm, tuy nhiên chỗ dựa thì càng nhiều càng tốt.

Vương Xà nói:

- Đặc biệt là tiểu tử ngươi, Ô gia thật sự là quá nhỏ, ta lại không thể đem ngươi về Thiên Long Đạo. Cho nên, không bằng ngươi gia nhập Tiên Cung, đôi bên cùng có lợi!

- Vì sao ta không thể gia nhập Thiên Long Đạo?

Tiểu Báo Tử ngạc nhiên hỏi:

- Ta là đệ tử Ô gia, Ô gia lại phụ thuộc vào Thiên Long Đạo. Cho dù ta gia nhập Thiên Long Đạo, Ô gia cũng sẽ không nói gì phải không?

- Ngươi muốn vào Thiên Long Đạo?

- Thuận miệng nên nói thôi?

- Vậy thì thôi, với tu vi và xuất thân của ngươi, muốn gia nhập Thiên Long Đạo là quá dễ. Thế nhưng vào dễ ra khó, Thiên Long Đạo mặc dù là một trong ba đại môn phái của Đại Tấn, thế nhưng trong đó có một số việc cũng không phải đơn giản. Cho dù là ta, nếu không phải vừa tiến cấp cửu phẩm, trong Thiên Long Đạo cũng phải bó tay!


- Hiện tại tiến vào cửu phẩm rồi, ngươi không cần phải cố kỵ nhiều thế chứ?

- Hừ!

Vương Xà cười lạnh, không nói tiếp:

- Chuyện của ta ngươi không cần phải lo, tu vi của ngươi cao như vậy, đã là nhất nhì Ô gia rồi, ngươi có tính toán gì không?

- Tính toán? Tính toán gì?

Tiểu Báo Tử cười nói;

- Ta bây giờ đã là trưởng lão rồi, lại không muốn làm gia chủ Ô gia, cũng đành vậy thôi!

- Thế là tốt nhất, dù sao thực lực của ngươi bây giờ, chỉ cần không cần đi trêu chọc người khác, cũng sẽ không có người đến phá ngươi. Thế nhưng, nếu quả thật có người lại dám đến gây chuyện với ngươi, ngươi cũng không nên khách khí!

- Nếu đồ đệ của ngươi gây chuyện với ta thì sao?

Tiểu Báo Tử cười:

- Loại sư phụ như ngươi không phải là quá không xứng đáng sao? Nhận người ta làm đồ đệ, suốt mấy năm cũng chẳng gặp mặt được mấy lần, đừng nói đến việc dạy võ.

- Ngươi cũng biết nhiều chuyện nhỉ!

- Đừng quên dù sao ta cũng là trưởng lão của Ô gia, tại đây cũng có chút địa vị. Việc của ngươi cũng không có gì là bí mật. Hiện tại ai cũng nói, ngươi nhận nhị thiếu gia của Ô gia làm đồ đệ chỉ là để làm chặt chẽ quan hệ giữa Ô gia và Thiên Long Đạo mà thôi, cho nên mới không dạy võ công cao thâm cho hắn!

- Hỗn đàn, ai bảo ta không dạy hắn võ công cao thâm. Ta đã đưa nguyên bộ Cửu Long Thần Hỏa công cho hắn, còn chỉ điểm rất nhiều chỗ mấu chốt. Ta còn đem chín chín tám mươi mốt đường Loạn Phi Phong Chủy Pháp dạy cho hắn. Hắn không luyện được sao lại trách ta?

- Tuy là như vậy, nhưng người khác cũng không biết sự thật, có chút nghi ngờ cũng không phải khó hiểu.

- Ta quan tâm nhiều đến thế làm gì. Tên phế vật kia, dùng nhiều linh dược như vậy để tẩy luyện thân thể, ta lại dạy cho hắn nhiều tuyệt học như vậy, tu vi lại vẫn chỉ là tam phẩm, ngay cả tam phẩm đại thành còn không được, chẳng lẽ muốn ta truyền công cho hắn? Cho dù có truyền công, thân thể hắn cũng không chịu nổi!

Nhắc tới đồ đệ của mình, Vương Xà lộ ra vẻ khinh thường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Ha ha, cũng phải.

Tiểu Báo Tử cười nói:

- Không nói việc này nữa, ngươi bảo có việc cần nhờ ta, là việc gì?

- Đầu tiên, thương thể của ta ngươi cũng biết, cần thời gian tu dưỡng dài. Ngươi lại đã cùng Tiên Cung tiếp xúc, có thể bớt được rất nhiều công sức, trong mấy ngày ta dưỡng thương, việc của ta ở Tiên Cung liền giao lại cho ngươi!

Vừa nói, Vương Xà liền tháo chiếc nhẫn đen trên người xuống. Chiếc nhẫn này cũng không khác chiếc nhẫn của lão Kim Kê lắm. Điểm khác biệt duy nhất là, mặt nhẫn của lão Kim Kê có khắc hình con gà trống giương cánh muốn bay, còn mặt nhẫn của Vương Xà là một con rắn đang chuẩn bị đớp mồi!