Mà linh tính thì không giống với thuộc tính.
Điều này là cơ duyên, sự thật, theo như đồn đãi trong giang hồ, cơ duyên là được gọi là Kim Nhạn Bôi.
Đổ rượu hoặc nước vào Kim Nhạn Bôi, ngâm nửa canh giờ, vô luận là rượu hay là nước đều sẽ biến thành màu hổ phách, đợi tửu thủy bên trong biến thành màu kính phách, uống một hơi cạn hết, như vậy tuổi thọ có thể kéo dài đến trăm năm, đồng dạng, nội khí sẽ sinh ra linh tính.
Bất quá, sử dụng Kim Nhạn Bôi cũng có hạn chế.
Trong cả cuộc đời, một người chỉ có thể sử dụng Kim Nhạn Bôi một lần.
Mà mỗi trăm năm, Kim Nhạn Bôi chỉ có thể sản sinh ra ba lần hiệu quả cho tửu thủy, nói cách khác, sau khi sử dụng hết ba lần, phải chờ một trăm năm sau mới có thể tái sử dụng Kim Nhạn Bôi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tại sao phải nói Kim Nhạn Bôi xuất thế quá kinh khủng?
Bởi vì, thứ nhất là công dụng của Kim Nhạn Bôi quá mức nghịch thiên, thứ hai là số lần sử dụng quá ít.
Một trăm năm chỉ có thể sử dụng ba lần, hết ba lần thì như thế nào?
Chỉ có thể thu lại, bài trí, nhưng có thể bài trí sao?
Không thể! Người bình thường không đợi được trăm năm, nhưng người trong chốn võ lâm có thể đợi được a, đặc biệt là cường giả tu luyện võ học đến Dịch Cân giới, tuổi thọ bọn hắn không phải người bình thường có thể so được, cường giả cửu phẩm có thể sống tới ba trăm năm, ít nhất có thể đợi cơ hội sử dụng Kim Nhạn Bôi hai lần.
Trên đời này, có ai mà không muốn sống lâu?
Đặc biệt là cường giả tu luyện đến Dịch Cân giới, nếu bọn hắn có thêm trăm năm, nội khí sẽ tràn đầy linh tính, nói không chừng, trong một trăm năm, có thể có cơ hội tăng tiến tu vi mình lên Thông Huyền Bí Cảnh, nói như vậy, tuổi thọ sẽ tăng lên hai trăm năm, đạt tới năm trăm a!
Chuyện tốt như vậy, chỉ sợ thánh nhân cũng bị hấp dẫn a, huống chi là người trong võ lâm.
Mà ngoại trừ những người trong võ lâm, còn một người rất khát vọng thứ này.
Ai?
Hoàng đế! Nhưng không may, trong lịch sử, không có bất kỳ hoàng đế nào may mắn sử dụng qua một lần Kim Nhạn Bôi này, một người cũng không có.
Bởi vì muốn tranh đoạt Kim Nhạn Bôi này, chỉ có thể dựa vào võ công, mà phần lớn hoàng đế không biết võ công, coi như biết thì cũng không cao, chỉ có thể mượn lực lượng thủ hạ, nhưng trên đời này, mấy người có thể ngăn cản sự hấp dẫn của Kim Nhạn Bôi này?
Lịch sử chứng minh, một người cũng không có, cho nên, trong những cao thủ đại nội hoàng đế phái đi cướp lấy, hoặc là không công mà lui, hoặc là không biết tung tích, cho tới bây giờ, không có ai chính thức đặt Kim Nhạn Bôi trước mặt hoàng đế.
Mỗi một lần Kim Nhạn Bôi xuất hiện, giang hồ đều nổi lên một phen gió tanh mưa máu, lúc mới bắt đầu, Kim Nhạn Bôi còn xuất hiện rất nhiều lần, nhưng càng về sau, số lần xuất hiện càng ít, bởi vì tất cả mọi người đã có kinh nghiệm, sau khi đoạt được, căn bản không có khả năng tuyên dương trắng trợn, vụng trộm thu lấy, một người cũng không nói ra, cho nên sau khi nhận được chỗ tốt, liền đưa bảo bối này ra ngoài, miễn cho tai nạn đến với người nhà của mình.
Cứ như vậy, tần suất Kim Nhạn Bôi xuất hiện trong võ lâm càng ngày càng ít, bởi vì mỗi người, trong cả đời chỉ có thể sử dụng Kim Nhạn Bôi một lần, cũng không phải mỗi người đều chia sẻ Kim Nhạn Bôi cho người khác, người như vậy không nhiều, hơn nữa, sau khi dùng xong, Kim Nhạn Bôi sẽ như một củ khoai lang nóng bỏng tay, hận không thể ném nó đi thật xa, miễn rước họa vào thân, cho nên, nhiều lúc Kim Nhạn Bôi xuất thế, chỉ có thể sử dụng một hoặc hai lần.
Mà mỗi một lần tranh đoạt đều thảm thiết cực độ, đồng dạng, thời gian cũng rất ngắn, bởi vì không có người nguyện ý lộ ra tin tức như vậy, thường thường sau khi đắc thủ, sẽ tùy tiện tìm một chỗ, sử dụng cái chén này, sau đó liền đưa nó ra ngoài.
Vì sao lại đưa chén ra ngoài mà không phải trực tiếp ném đi?
Bởi vì sợ người khác hoài nghi a, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, cho dù thật sự không ai biết Kim Nhạn Bôi bị ngươi dùng một lần, nhưng tương lai ngươi hành tẩu giang hồ, vận dụng nội khí, mà khi vận dụng nội khí, không đồng dạng với người khác, tràn đầy linh tính, người khác còn không nhìn ra được sao?
Bởi vậy, người ta không giữ quy tắc cầm Kim Nhạn Bôi trong tay là của ngươi, mà đến lúc đó, ngươi lại cầm không đưa ra, thì tai họa đã đến rồi.
Chẳng nghĩ biện pháp phóng Kim Nhạn Bôi đến chỗ sáng, khiến người Giang triều đi tranh đoạt, cuối cùng, vô luận là ai đoạt được đều không liên quan tới mình.
Lần Kim Nhạn Bôi xuất thế gần đây nhất, cách đây chừng một trăm năm mươi năm.
Kim Nhạn Bôi trên giang hồ, từ lâu đã trở thành một truyền thuyết, đừng nói là Tiểu Báo Tử, dù là chưởng giáo, trưởng lão của đại phái nào đó trên võ lâm cũng chưa từng nghĩ sẽ đoạt chén vào tay, thời gian dần trôi qua, trong chốn võ lâm, sở hữu Kim Nhạn Bôi, đã thành một cơ duyên rồi.
Giống như là câu nói, trời sinh thần vật, người có duyên thế.
Ngươi nếu không có duyên phận với nó, tu vi cao như thế nào cũng không chiếm được, nếu có duyên với nó, thì tu vi thấp, nó cũng sẽ chạy đến tay ngươi.
Vấn đề là, đến tột cùng, cơ duyên giữa ngươi và nó có sâu không mà thôi.
Lý Kiếm Tâm là một người hữu duyên, chỉ là, duyên phận giữa hắn và Kim Nhạn Bôi thật sự không lớn.
Sau khi đạt được Kim Nhạn Bôi, còn chưa cầm nóng tay đã bị người ta phát hiện rồi.
Bị đuổi kịp rồi, làm sao bây giờ?
Chạy a, nhưng mà chạy đi đâu?
Chạy trong núi lớn, chỉ cần có thể cắt đuôi bọn hắn nửa canh giờ, liền đại công cáo thành rồi, lúc ấy, khinh công của hắn thật là đáng giá.
Nhưng lại bị ngăn chặn ở địa phương này.
- Lý Kiếm Tâm, ngươi không muốn chết thì giao ra Kim Nhạn Bôi a!
Thấy Lý Kiếm Tâm giơ giơ bao chứa Kim Nhạn Bôi lên, sắc mặt Hoàng Đức quang lập tức khó coi.
- Ngươi muốn trở thành công địch của cả võ lâm à?
- Con mẹ nó, mệnh số lão tử không lớn, bị các ngươi đuổi theo là chết, làm hỏng chén cũng chết, vậy thì tất cả đều nhất phách lưỡng tán, ta chết rồi, các ngươi cũng không đắc lợi được! Các thớ cơ trên mặt Lý Kiếm Tâm run rẩy, hiện ra quyết tuyệt chi sắc.
- Tốt, Lý Kiếm Tâm, ngươi đừng làm vậy, có gì hãy hảo hảo cân nhắc, chỉ cần ngươi giao Kim Nhạn Bôi ra đây, chúng ta liền cam đoan sẽ không giết ngươi, ngươi thấy thế nào? Lần này là một lão giả nói chuyện, sắc mặt hiền lành, phong tư yểu điệu, rất có phong phạm trưởng lão, chỉ là lúc vị trưởng lão này nói chuyện, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bao phục trên tay Lý Kiếm Tâm, không thể che dấu được vẻ tham lam trong mắt.