- Đúng vậy a, đã chuẩn bị mọi sự, đợi đến khi Phong bạo phủ xuống, ha ha, đúng rồi, ngày mai ta đi xem ngư Dương, nhìn xem tình huống chỗ đó đến cùng như thế nào!
- Ngươi đi Ngư Dương? Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng bảy lộ binh mã Nam viện thật sự động?
- Bảy lộ binh mã Nam viện sẽ không động thật sự, bất quá, có tiện nghi mà không chiếm thì là đồ ngốc, bọn hắn đã dám phái kỵ binh trinh thám tới, như vậy ta phải chuẩn bị tốt, chẳng lẽ bọn hắn cho ta là một quả hồng mềm, muốn nắn ra sao thì nắn ư?
- Thôi đi, ngươi chẳng qua muốn giết người mà thôi, cần gì phải lý do chó má này nọ! Mắt Mã phu nhân trắng dã, như không còn chút máu.
- Đi thì đi thôi, bất quá nhớ kỹ, sát nghiệt này, ít đi bao nhiêu tốt bấy nhiêu, dù sao nhiễm khí quyết quá nhiều, tương lai sẽ bất lợi!
- Ta hiểu mà! Mã Thiên Trường cười cười, vuốt gương mặt của thê tử.
- Ta cũng không phải đồ ngốc, vì nhất thời mà trêu chọc chúng, gây phiền toái.
- Đi sớm về sớm!
- Thế nào. Đám gia hỏa kia đều tỉnh dậy sao?
Trong quận thành, Giang tâm đảo, mới sáng sớm Tiểu Báo Tử đã đứng tại bờ sông, nhìn bóng mặt trời mọc trong dòng nước, hơi nước còn nồng đậm trong không khí, chớp động giữa tầng không.
- Đi lên! Giang Hiểu cố nén cười, nói.
- Nguyên một đám đều vội vàng tìm quần áo.
- Ha ha, cái này cũng không có quan hệ gì, hôm qua nơi này kiến thành, tài nguyên của chúng ta đến cuồn cuộn, điểm náo nhiệt của tất cả mọi người cũng không tệ a! Tiểu Báo Tử cười nói.
- Đại nhân yêu thương cấp dưới như thế, thật sự là phúc của thủy quân Giang Thành chúng ta a! Giang hiểu cười nói.
Đêm qua, bởi vì nơi này kiến thành và Tiểu Báo Tử xuất quan, toàn bộ đại doanh thuỷ quân đều ăn mừng trắng trợn một phen, cung ứng cơm canh tửu thủy vô hạn lượng, đến cuối cùng, chỉ có Tiểu Báo Tử và mấy người Giang Hiểu là tỉnh táo, lúc ấy Tiểu Báo Tử cũng uống nhiều quá, tâm huyết hưng phấn, gọi Giang hiểu đến chỗ mấy tên gia hỏa đang say quắc cần câu, đút mươi lạng bạc vào quần áo từng tên rồi ném ra bên ngoài, sáng sớm, khi những tửu quỷ này tỉnh lại, liền không thấy quần áo rồi, lập tức như gà bay chó chạy hết lên, đợi tìm được y phục của mình, thấy bên trong nhiều hơn mười lượng bạc, nguyên một đám lại kêu to lên vui vẻ.
Bạc thật nhiều a!
Phải biết rằng, dù sau khi Tiểu Báo Tử lên đài, gia tăng quân thưởng trên diện rộng, nhưng mười lạng bạc này, cũng tương đương với thưởng ngân một năm rưỡi của bọn hắn, bọn hắn như thế nào không vui cho được.
Lúc này, chúng thuỷ quân đối với Tiểu Báo Tử càng thêm cảm kích, xa xa truyền đến trận trận thanh âm hoan hô, có thể cảm thấy bọn hắn vui như thế nào
Mà Giang Hiểu đứng ở một bên, nhìn vẻ mặt vui vẻ của Tiểu Báo Tử, trên mặt cũng hiện ra một tia bất đắc dĩ, hắn thật sự nhìn không ra, gã thống lĩnh niên kỷ nhỏ này, vừa đến đã mở một trận cuồng hoan, lại ban thưởng, có thể nói là thu toàn bộ quân tâm vào trong tay, phối hợp với thực lực kinh khủng của hắn, căn bản không cần lo lắng binh sĩ phía dưới sinh ra chuyện bịp bợp gì, hiện tại uy vọng Tiểu Báo Tử bên trong thuỷ quân có thể nói như mặt trời giữa trưa, thập phần kiên cố.
- Đại nhân, đại nhân, không tốt rồi!
Liền ở thời điểm này, chỉ thấy một người vội vã từ đằng xa lao đến, không ngừng kêu gào, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Uông Đại Đồng, quan tiếp liệu thủy quân Giang thành, chỉ thấy vẻ mặt hắn lo lắng, hướng bên này chạy tới, miệng kêu gào liên tục khiến Tiểu Báo Tử cảm thấy vô cùng xui xẻo.
- Không tốt rồi, không tốt rồi!
- Ngươi làm gì mà gào như trời sụp tới nơi vậy! Trên mặt Tiểu Báo Tử lộ vẻ bất mãn.
- Dạ dạ phải, là thuộc hạ không đúng không đúng! Uông Đại Đồng thở hổn hển.
- Là như thế này, chuyện lớn, có chuyện lớn rồi!
- Là chuyện lớn gì mà ngươi lại kinh hoảng như vậy? Lông mày Tiểu Báo Tử nhíu lại, hiện lên một tia khó hiểu, Uông Đại Đồng này là một người rất trầm ổn, sao hôm nay lại khẩn cấp như vậy?
- Đại nhân, ta vừa mới nghe nói, Vương tọa Thiên Long đạo, hắn.. hắn...
- Vương Xà? Tiểu Báo Tử nghe hắn nhắc tới Vương Xà, trong lòng khẽ động.
- Hắn như thế nào?
- Hắn đã giết ba con trai Hãn Bắc Nguyên Ngõa Lý Nhĩ rồi!
- Giết ba con trai Hãn Bắc Nguyên Ngõa Lý Nhĩ? Tiểu Báo Tử sững sờ, không kịp phản ứng.
Hãn Bắc Nguyên, hắn biết rõ, Địa Vị tương đương với hoàng đế Đại Tấn bọn hắn, chính là thống lĩnh tất cả tổng bộ Bắc Nguyên, chỉ là đã chết nửa năm trước rồi. Nguồn: https://truyenfull.vn
Cái chết Hãn Bắc Nguyên Ngõa Lý Nhĩ đến rất đột ngột, trước khi chết, cũng chưa xác định ai kế thừa ngôi vị, mà ba con trai hắn là A Lý, Hồ Đồ và Thiết Mộc không phải là đèn sắp cạn dầu, Hãn Bắc Nguyên vừa chết, liền bắt đầu khởi xuất nhân mã của mình, chuẩn bị tương lai đoạt lấy ngôi vị Hãn vương.
Chuyện này nếu xảy ra ở Đại Tấn, chỉ sợ toàn bộ quốc gia sớm đã phân liệt rồi, chỉ là chuyện này xảy ra ở Bắc Nguyên, tình huống đã có chỗ bất đồng.
Bắc Nguyên này, giống như các dân tộc du mục trong lịch sử kiếp trước của Tiểu Báo Tử, trên thực tế, bọn hắn cũng là dân tộc du mục, Bắc Nguyên chỉ là một cách gọi, vô số bộ lạc tồn tại trên đại thảo nguyên ở phương bắc, rất nhiều năm trước, những dân tộc du mục này cũng không thống nhất, tất cả bộ lạc đều chinh chiến chém giết nhau, tranh đoạt đồng cỏ màu mỡ và nguồn nước cùng với dê bò và nhân khẩu, giống như là các dân tộc du mục trong lịch sử Trung Quốc kiếp trước của Tiểu Báo Tử, sau mấy trăm năm, có một bộ lạc cực hưng thịnh, uy lăng thảo nguyên, lập nên Hãn quốc, thống hợp tất cả các bộ lạc, xuôi nam uy hiếp Trung Nguyên, còn ở hiện tại, Bắc Nguyên sản sinh ra một nhân vật tuyệt thế, người này xuất hiện, phá vỡ cục diện cực thịnh luân hồi ở Bắc Nguyên, người này thống nhất đại thảo nguyên, thành lập một hội minh chế độ truyền lưu tại thảo nguyên.
Mỗi trăm năm, Thảo nguyên sẽ cử hành một hội minh long trọng, tuyển cử ra một người lãnh đạo các bộ lạc trên thảo nguyên, gọi là Hãn Vương.
Hội minh liên tịch thảo nguyên giảm thiểu rất nhiều các vấn đề giữa các bộ lạc, dù là bộ lạc hưng thịnh, cũng không có thể tùy ý khi dễ các bộ lạc nhỏ yếu, hình thức này ở Bắc Nguyên, bước đầu giống với các đế quốc.
Bất quá, dù giảm bớt các vấn đề rắc rối giữa các bộ lạc, nhưng lại sinh ra vấn đề khác, đồng dạng với thay đổi hoàng đế tại Trung Nguyên, trong một năm, lúc tranh giành vương vị chủ đạo toàn bộ thảo nguyên đã trở thành một tiêu điểm nóng, nhưng so với chiến tranh giữa các bộ lạc trước kia, thậm chí có cả một bộ lạc bị tiêu diệt, không thể nghi ngờ gì, loại hình tranh đấu này nhu hòa hơn rất nhiều.