- Đúng vậy, chiếc thuyền này là của Lý Tam Bảo, gọi là Hắc Toàn Phong.
- Hắc Trân Phong? Tên Lý Tam Bảo này đúng là không biết thưởng thức a!
Tiểu Báo Tử thấp giọng nói ra.
- Sau này, chiếc thuyền này gọi là Hắc Trân Châu!
- Hắc Trân Châu?
Vương Thành, Giang Hiểu hai người nhìn nhau, thật sự nhìn không ra chiếc thuyền này là trân châu nha?
Nhưng mà Tiểu Báo Tử đã gọi nó là Hắc Trân Châu, vậy thì cứ gọi là Hắc Trân Châu, vừa rồi nhìn thấy một người một sói tại Đoạn Long Than giơ tay nhấc chân là có thể diệt Lý Tam Bảo và tinh nhuệ, hai người này, không dám sinh ra tâm tính ngỗ ngược, dù sao, trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế của bọn họ không đủ nhìn, dùng không được.
- Đại nhân, đại nhân, tìm được, chúng ta tìm được!
Vào lúc này, vẻ mặt hưng phấn của Chu sẹo từ đằng xa chạy tới, trong miệng kêu to:
- Đại nhân, chúng ta tìm được, chúng ta... Chúng ta...
Tiểu Báo Tử và tiểu Độc đi lên đảo, dẫn theo đám thủy quân đằng sau tiêu diệt toàn bộ đám tàn quân còn sót lão ở trên đảo, nói là còn sót lại, số lượng cũng không ít. Nhưng mà, Lý Tam Bảo và thuộc hạ tinh nhuệ dưới tay đều đã chết hết, cho nên dù đám thủy phỉ còn lại tuy nhiều, nhưng cũng không còn tâm tình tái chiến, hơn nữa có tiểu Độc đi theo, không mất đến nửa canh giờ, trừ số một số ít vận khí tốt, nhảy xuống sông bỏ trốn, còn lại bị giết, bị bắt, cuối cùng không sai biệt lắm đã trói gô hơn trăm tên thủy phỉ trên Đoạn Long Than.
Tiểu Báo Tử không có có tâm tư nhìn bọn chúng, tâm tư của hắn đang đặt lên đống chiến lợi phẩm.
Hắn và Vương Thành, Giang Hiểu đều đi tới bến cảng trước, mà Chu sẹo thì dẫn theo một đám người đi tìm tài sản còn lưu lại của Lý Tam Bảo.
Đây là một đám thủy phỉ lớn nhất trên Lạc giang, cho nên Tiểu Báo Tử tin chắc tài sản của Lý Tam Bảo rất xa xỉ, trên thực tế, đại đa số thủy quân đều cho là như vậy.
Bởi vì bọn họ bắt một ít tù binh, nhưng bên trong đó không có tâm phúc chân chính của Lý Tam Bảo, nhưng muốn tìm vị trí bảo tàn của Lý Tam Bảo, vẫn rất nhẹ nhàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lúc Tiểu Báo Tử đi theo Chu sẹo tới bảo khố của Lý Tam Bảo, con mắt lập tức bị vàng bạc châu báo và tài bảo trong đó làm hoa mắt, trách không được mỗi người đều nghĩ cách đi làm thủy phỉ, đây chẳng phải là một chuyện ngồi không hưởng lợi nhuận sao?
Cái khác không nói, chỉ là vàng bạc cộng lại, tối thiểu có hơn hai mươi vạn lượng, chồng chất trong đó có trang sức, châu báu, ngọc thạch, trân châu cũng không ít, nếu tính toán, thì giá trị ít nhất cũng gấp hai lần.
Trừ những thứ này ra, còn chồng chất rất nhiều áo giáp và binh khí, những này binh khí áo giáp này ở trong mắt Tiểu Báo Tử không là gì, nhưng đám người Vương Thành lại rất quen thuộc, những binh khí áo giáp này, còn mạnh hơn so với binh khí áp giáp chính thức của thủy quân Giang Thành, tuy nhiên số lượng không đủ võ trang cho toàn bộ thủy quân, nhưng cũng đủ trang bị cho tinh nhuệ của thủy quân tận răng, chỉ những thứ này, đã làm cho chiến lực thủy quân tăng thêm năm thành.
- Đại nhân, người xem tại đây!
Trong lúc Tiểu Báo Tử đang hoa mắt, thì nghe được tiếng gọi, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Chu sẹo không biết tìm kiếm thế nào mà phát hiện cơ quan, mở ra một cánh cửa trong tàng bảo khố, phía sau cánh cửa là một thông đạo, nhưng thông đạo này không dài, vừa nhìn là đã thấy đáy, thì ra đây là một tảng báo khố trống rỗng, đương nhiên là hiện giờ trống rỗng, dù trống rỗng thì nó cũng không nhỏ, có phương viên vài chục trượng, bên trong khí lạnh bức người, tiến sát để xem xét, lại phát hiện, thì ra bên trong không phải trống rỗng, mà có rất nhiều ngăn tủ lớn, bên trong tủ trong phòng có chứa nhiều dược liệu, giống như tiệm thuốc.
Chu sẹo, Vương Thành và Giang Hiểu đều theo sau lưng Tiểu Báo Tử.
Động tác Chu sẹo nhanh nhất, lách mình đi vào thông đạo, mở một tủ ra, bên trong truyền ra mùi thuốc, trên mặt lộ ra nụ cười kinh hỉ, nói:
- Đại nhân, những thứ này là...
- Biết rồi, đây đều là dược liệu luyện thể!
Tiểu Báo Tử cắt ngang lời hắn nói, sau đó mở ra xem, cầm một dược liệu đã khô lên mũi ngửi, nói:
- Thế nào, ngươi có hứng thú?
- Những thứ này, ta không có chút hứng thú!
Chu sẹo vội vàng nói ra, tròng mắt chớp động quang mang, nói:
- Ta chỉ cảm thấy hứng thú với những thứ ở bên ngoài mà thôi!
Mấy người ở đây đều là người thông minh, đều biết rõ, những dược liệu này, chúng vô duyên với bọn họ. Trong ba người ở đây, cho dù tuổi của Giang Hiểu là nhỏ nhất, năm nay cũng đã ba mươi tuổi, tu vi chỉ dừng lại ở Tam phẩm, tu luyện môn công pháp bất nhập lưu, cho dù có bày Luyện Thể Thang trước mặt bọn họ, trợ giúp cũng không lớn, cho dù là những thứ dược liệu này nằm trong tay bọn họ, cuối cùng bọn họ cũng lựa chọn đem bán mà thôi, cũng không lấy ra luyện thể, hiện tại Tiểu Báo Tử ở đây, đương nhiên bọn họ phải tỏ rõ thái độ của mình trước.
- Đồ vật bên ngoài à!
Bọn họ muốn đi ra ngoài với đống vàng bạc châu báu, Tiểu Báo Tử cười cười, nói:
- Hôm nay các huynh đệ vất vả rồi, cũng nên ban thưởng, đợi lát nữa bảo Uông Đại Đồng đến, đem những thứ bên ngoài chia hết, về phần chia thế nào, các ngươi cứ làm chủ!
- Tạ đại nhân!
Ba người vội vàng cảm ơn, đặc biệt là tên Chu sẹo, trên mặt đã cười đến mức nở hoa, cười toe toét miệng rộng, lộ một hàm răng vàng khè ra ngoài, lộ ra một mùi hôi, như muốn lao đến hôn Tiểu Báo Tử.
- Đại nhân, người xem, hiện tại có nên đem những thứ này trở về đại doanh hay không?
Vương Thành hỏi.
- Trở về đại doanh?
Lông mày Tiểu Báo Tử nhíu lại, hình như nghĩ đến cái gì đó, nói:
- Vương phó thống lĩnh, ngươi không biết là, đại doanh thủy quân chúng ta thật sự quá nhỏ sao?
- Quá nhỏ?
Vương Thành đang sững sờ, chợt hiểu ra, nói:
- Ý đại nhân là...
- Cái đảo giữa sông này không tệ, sau này, chúng ta thiết lập đại doanh ở đây, Vương phó thống lĩnh, ngươi là lão binh, chắc không có vấn đề gì chứ?
- Vấn đề cũng không lớn!
Vương Thành ngẫm lại, nói:
- Dù quy định về đại doanh là chết, nhưng chúng ta có thể dùng chỗ này để làm võ đài luyện binh, dù sao từ trước tới nay, nơi này do Lý Tam Bảo quản lý, Giang Thành chưa từng quản qua, hiện tại bị chúng ta chiếm được, không nắm trong tay thì đúng là đáng tiếc, nhưng mà, muốn chiếm được nó, cần phải đả thông mới được.
Nói đến đây, sắc mặt Vương Thành lộ ra chút chần chờ.
- Chuyện này ta giao cho ngươi, không cần ngại hao tiền, chỉ cần xử lý xong là được, sau này chúng ta sẽ có rất nhiều tiền!