Đây là ý nghĩ duy nhất của hắn, cũng là ý nghĩ bắt buộc mình phải làm như vậy.
- Ơ, đây không phải Hồ sư gia sao? Muộn như vậy, chạy vội vả như vậy, muốn đi làm cái gì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn gạt thê tử của mình đi thân mật vụng trộm với người khác hay sao?
Sau lưng truyền đến âm thanh làm cho tâm thần của hắn nhảy lên, toàn thân run lên mãnh liệt, thân thể run rẩy, từ từ quay đầu lại, chỉ thấy người nói đầy mùi rượu, ăn mặc một thân giáp nhẹ, vẻ mặt ác ý cười lạnh nhìn hắn.
- Thân vệ của Lý Nguyên!
Loại nhuyễn lân giáp này, trong Trung Hòa quận thành, chỉ có binh sĩ một doanh có tư cách mặc vào, đó chính là Vệ doanh của Lý Nguyên. Huống chi, hiện tại người quản lý Vệ doanh của Lý Nguyên chính là Kỳ Phi, tuy giữa hai người không có giao tình, nhưng cũng đã gặp mặt, mà hai người bên cạnh, trong đó có một người lạ mặt, một gã thiếu niên, hắn cũng nhận ra, đó chính là người lập công trong việc thu hồi Trung Hòa quận thành, gọi là thân vệ Chu Báo.
Nhìn thấy hai người này,tảng đá lớn trong lòng của hắn đã buông ra hơn phân nửa, bỗng nhiên lúc này, linh quang trong đầu của hắn khẽ động, lao nhanh về phía Kỳ Phi.
- Kỳ Doanh Quản, ta muốn ra, ta muốn ra, Vạn quận trưởng cấu kết với phản tắc, ta muốn ra khỏi đây.
...
- Cái gì?
Ba người đều sửng sờ, sắc mặt lộ ra thần sắc cổ quái.
- Ngươi nói cái gì, Vạn quận trưởng muốn làm phản, nói rõ hơn một chút!
Kỳ Phi nhanh chóng lao về phía trước, túm lấy cổ áo Hồ sư gia, xách hắn lên ngang mặt.
- Ngươi tốt nhất nên nói rõ những lời này, nếu có nửa câu nói ngoa, coi chùng lão tử dùng một đao làm thịt ngươi.
- Không dám nói dối, không dám nói dối!
Hồ sư phụ liên tục nói ra.
Đem bao đồ hắn ôm trong ngực cho Kỳ Phi, nói:
- Kỳ Doanh Quản người xem, trong này chính là chứng cớ, trong lúc vô tình, ta phát hiện phong thư này, mới bất đắc dĩ trốn đi, đáng thương cho lão mẫu thê nhi của ta, lúc này, nói không chừng bị độc thủ của phản tặc hại chết rồi.
Nói xong, Hồ sư gia gào thét khóc lớn.
Kỳ Phi mở bao đồ ra, nhìn thấy bên trong trừ một ít vàng bạc châu báu và nữ trang ra, đúng là có một phong thư, đang chuẩn bị mở phong thư ra, bên tai nghe thấy tiếng gào khóc của Hồ sư gia mà phiền, hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Báo Tử.
Tiểu Báo Tử hiểu ý, đánh xuống một đao trúng vào lưng của Hồ sư gia, đánh hắn ngất xỉu, lúc này Kỳ Phi mới yên tâm mở phong thư ra, từ từ xem.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn vào, thần sắc đại biến, trên mặt lộ ra vẻ âm trầm bất định.
- Kỳ đại ca, thế nào?
Tiểu Báo Tử và Đổng Thần đều hiếu kỳ nên lên tiếng hỏi, muốn xem nội dung lá thư này. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Không có gì!
Nhìn thấy hai người ghé đầu qua, Kỳ Phi nhanh chóng thu hồi thư tín, nhét vào phong thư.
- Sự việc trọng đại, ta phải lập tức đi tìm đại soái!
Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn Hồ sư gia đang nằm dưới đất.
- Tiểu Đổng, Tiểu Báo Tử và bọn kia, giết hắn, làm thành một vụ cướp giết, sau đó trở về quán rượu, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, hiểu chưa?
- Hiểu!
Đổng Thần còn muốn nói gì đó, lại bị Tiểu Báo Tử kéo lại, nói:
- Tốt rồi, Kỳ đại ca, ngươi giao việc ở đây cho ta, ngươi đi gặp đại soái đi!
- Ân!
Kỳ Phi gật đầu một cái, khen ngợi liếc nhìn Tiểu Báo Tử, không dám trì hoãn, triển khai thân pháp, nhanh chóng chạy về phủ tổng đốc.
Thời điểm này, Đổng Thần cũng phục hồi tinh thần lại, có chút xấu hổ cười cười, nói:
- Tiểu Báo Tử, vừa rồi thật sự đa tạ ngươi!
- Cảm tạ cái gì mà cảm tạ, Kỳ đại ca không cho chúng ta xem lá thư này, đương nhiên là có lý do không cho chúng ta xem. Đổng đại ca, nhanh ra tay đi, tránh đêm dài lắm mộng.
- Được!
Đổng Thần gật gật đầu, đưa mắt nhìn xung quanh một lúc, lôi Hồ sư gia đến một nơi hẻo lánh, cần cây gậy thô đi tới, ra tay với Hồ sư gia.
- Hồ sư gia, ngươi không nên trách ta, ai bảo ngươi nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy chứ, nếu không giết ngươi, nói không chừng sẽ liên lụy đến đám huynh đệ chúng ta, cho nên, không có biện pháp, đành phải ủy khuất cho ngươi. Ngươi yên tâm, ta cam đoan ngươi sẽ không cảm thấy bất cứ thống khổ nào.
Sau khi nói chuyện, cây gậy trong tay nện xuống, nện thẳng vào ót của Hồ sư gia, lập tức óc vỡ toang, máu tươi bắn ra bốn phía.
Đáng thương cho Hồ sư gia, ngay cả hừ một tiếng cũng không được, liền khí tuyệt bỏ mình.
- Đi thôi!
Tiểu Báo Tử và Đổng Thần trao đổi ánh mắt, không không quay đầu nhìn lại, từ từ đi ra đường phố, trở lại quán rượu.
Xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên hai người cũng không vô tâm uống rượu, làm bộ uống vài chén, liền dẫn theo đám huynh đệ trở về quân doanh.
Cũng may hôm nay đám thân vệ này uống khống ít rượu, mà đám người bọn họ vừa đi ra ngoài cũng không lâu, chỉ nói là bọn họ đi tiểu tiện, không làm kinh động đến người nào.
Nửa canh giờ sau, bốn đạo nhân ảnh, xuất hiện trong ngõ hẻm Hồ sư gia chết.
- Mau mau, người ở chỗ này, hình như đã xảy ra chuyện!
Tất cả bốn người này đều mặc hắc y, cái khăn đen che cả bộ mặt, cho nên không nhìn thấy tướng mạo. Một tên đi tới đi lui, có được tu vi không tệ, nhìn thấy thi thể Hồ sư gia, mấy người vội vàng lao tới.
- Thế nào, lão Tứ, là hắn sao?
- Chính là hắn, nhưng đã chết rồi!
Người bịt mặt gọi là lão Tứ bất đắc dĩ nói ra:
- Đồ vật kia đã bị cướp, hình như là cướp đường.
- Cướp đường?
Một người trong đó lên tiếng cười lạnh.
- Ai lại đi cướp đường ở một nơi chim không thèm ỉa này, đừng nói là việc trời vừa tối là ở đây không có đến nửa bóng người, cho dù có người, cướp ở chỗ này thì kiếm được chất béo gì chứ?
- Vậy ý ngài là?
- Đồ vật đã bị đoạt đi, nhưng không phải là cướp đường, đi khắp nơi điều tra xem, nhìn xem có thêm manh mối gì hay không. Lão Tam, ngươi mang theo thi thể trở về báo cáo kết quả, nói cho đại nhân, nhất định phải chú ý, cẩn thận đề phòng, rất có thể đồ vật đã rơi vào trong tay Lý Nguyên!
- Lý Nguyên? Làm sao có thể?
Lão Tứ kinh dị nói ra:
- Chẳng lẽ hắn đã phát giác chuyện của chúng ta?
- Không, sẽ không, hẳn là trùng hợp. Đáng chết, thời điểm chúng ta lướt qua bên kia đường, không phải đã nhìn thấy một đám thân vệ của Lý Nguyên đang uống rượu sao? Các ngươi xem lộ tuyến bỏ trốn của tên họ Hồ này, chính là từ nơi đó đi tới, ta đoán chừng, thời điểm hắn vào ngõ hẻm phải đi qua quán rượu, bị thân vệ của Lý Nguyên phát hiện, bị đám thân vệ theo dõi, sau đó động thủ, cướp đồ vật đi, vì tránh cho người khác hoài nghi, cho nên phải làm ra hiện trường là cướp đường.