Thông Thiên Đại Thánh

Chương 269: Tu luyện Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm (Hạ)


Tiểu Báo Tử nghe thế liền đổ mồ hôi lạnh, đúng là quá sức tưởng tượng, giang hồ đồn đãi đúng là không hợp thói thường a, ngay cả Vương Xà và Mã đại tiểu thư có gian tình cũng dám nói ra được.

- Không khoa trương như vậy đâu, Vương Xà là cường giả Cửu phẩm, Lục Thiểu Du và Minh Nghĩa Kinh Viện cũng không phải đồ ngốc, nếu dám phóng rắm với cường giả Cửu phẩm, cho dù bị đánh chết, cũng là đáng đời, bọn họ ngu như vậy sao?

- Nói cũng đúng a, bọn họ không ngu như vậy đâu!

Lý Nguyên và những tên thân vệ khác cũng không phải đồ ngu, trước khi bị những tin đồn bát quái làm cho đầu óc u mê, hiện tại nghe Tiểu Báo Tử nhắc nhở, liền tỉnh táo lại.

Đúng thế a, đối mặt với cường giả Cửu phẩm, cưỡng ép ra tay, chẳng khác nào tự tìm cái chết.

Cường giả Cửu phẩm có tôn nghiêm của cường giả Cửu phẩm, giống như một cường giả bình thường đấu với cường giả dịch cân giới, dù là ai, chỉ cần có người dám khiêu khích tôn nghiêm, đều có quyền tiến hành công kích kẻ đã khiêu khích mình, đánh chết ngay tại chỗ cũng không cần phải giảng đạo lý, đây chính là quy tắc ngầm của thế giới này, Lục Thiểu Du là đệ nhất thiên tài mấy trăm năm có một của Minh Nghĩa Kinh Viện, cường giả Bát phẩm, cũng là người gần trăm năm nay, chắc chắc tiến vào Cửu phẩm của Minh Nghĩa Kinh Viện, là bảo bối của Minh Nghĩa Kinh Viện, cũng chỉ vì hắn là bảo bối của Minh Nghĩa Kinh Viện, Minh Nghĩa Kinh Viện sẽ không dám để cho hắn ra tay với Vương Xà, có trời mới biết Vương Xà có mượn cơ hội này, giết chết đệ nhất thiên tài của Minh Nghĩa Kinh Viện hay không?

- Dù nói thế nào, lúc này, Minh Nghĩa Kinh Viện và Lục Thiểu Du đã mất sạch mặt mũi, hắc hắc, lúc này Lục Thiểu Du đã đội mũ xanh trên đầu rồi.

- Cho dù đội mũ xanh cũng không sợ, nữ nhân trong thiên hạ nhiều lắm, cũng đâu phải không có người đẹp hơn Mã đại tiểu thư, chủ yếu nhất là, hắn gặp chuyện lần này, hơn nữa không dám khiêu chiến Vương Xà, chỉ sợ tâm cảnh trong tương lai sẽ bị ảnh hưởng, tu vi có thể tiến lên một bước hay không, còn khó nói.

Nói chuyện là một đội trưởng thân vệ của Lý Nguyên, cao thủ Ngũ phẩm, tu vi đến mức của hắn, nếu muốn tiến thêm một bước, là một chuyện vô cùng gian nan, những điều hắn nói, chính là tình cảnh của mình hiện giờ, đối với việc tăng tâm tính và tu vi lên, cũng có hiểu biết nhất định, cho nên, hắn mới nói như vậy.

Tiểu Báo Tử cũng thập phần đồng ý với thuyết pháp của hắn, cũng có chút hả hê nói ra:

- Ta xem đúng là vậy rồi, hắc hắc, dù nói chỉ là một nữ nhân, nhưng loại chuyện này quan hệ đến thể diện, muốn vượt qua, làm sao mà dễ dàng như vậy chứ!

- Đúng đúng, làm sao mà mà vượt qua dễ dàng chứ!

Mọi người đều phụ họa theo.


Sự thật đúng là như vậy, một nam nhân, ngay vào ngày thành thân lại bị người ta cướp tân nương đi, bởi vì mình kiêng kỵ thực lực của đối phương nên không dám chiến, đối với người tu tập võ nghệ mà nói, sẽ ảnh hưởng cực lớn đến tâm cảnh, đặc biệt Lục Thiểu Du là cường giả Bát phẩm, bị nhiều người cười nhạo như thế, đúng là khó chịu, bị người ta tát một cái mà vẫn phải cười, ý nghĩ này làm sao xua tan khỏi đầu đây?

- Đối với Tiểu Báo Tử, tháng này tới phiên ngươi tưực, đến giữa tháng sau sẽ chấm dứt, ta sợ đến lúc đó ngươi trì hoãn, cho nên sắp xếp ngươi vào cuối tháng, bây giờ ngươi trở về, ngựa xe mệt nhọc, ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày đi đã.

- Vậy thì cảm ơn Doanh quản rồi!

- Đều là huynh đệ trong nhà, khách khí làm gì!

Kỳ Phi cười nói:

- Ngươi tuổi còn trẻ, tiền đồ vô lượng, sau này, nói không chừng chúng ta còn phải nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn đấy.

- Có lời này là được rồi!

Tiểu Báo Tử vội hỏi:

- Doanh quản nói thế nào thì cứ thế đó, ta phải tự phạt trước ba chén!

- Đúng đúng đúng, phạt rượu, phạt rượu!

Mấy tên thân vệ bên cạnh ồn ào lên, bữa tiệc lại náo nhiệt hơn.

- Ồ!


Thời điểm một đám thân vệ uống rượu đến đỏ mặt tía tai, có một người ngồi cạnh cửa sổ kêu lên một tiếng kinh dị.

- Đồng Thần, có chuyện gì thế?

Kỳ Phi hỏi.

- Doanh quản, người xem, người nọ không phải là Hồ sư gia của phủ quận trưởng sao? Muộn như vậy, lén lén lút lút đang làm cái gì?

- Hồ sư gia?

Kỳ Phi sững sờ một chút, sau đó quay đầu ra cửa thăm dò.

- Đúng vậy, hắn là Hồ Ti Gia, đang làm cái gì thế?

- Doanh quản, Đổng đại ca, thế nào?

Tiểu Báo Tử cũng tới, miệng đầy mùi rượu hỏi:

- Sư gia phủ quận trưởng, ngươi xem hắn kìa.

Tiểu Báo Tử nhìn theo ngón tay Đổng Thần chỉ, chỉ thấy trên đường phó cách quán rượu không xa, một người hơn năm mươi tuổi, là nam tử bộ dáng thư sinh cao gầy, trong tay ôm một bao vải xanh, vội vàng đi vào ngõ hẻm.

Thời điểm này, sắc trời đã tối, tuy đây là quận thành, nhưng cũng không so được với đô thị hiện đại của kiếp trước, ngọn đèn dầu trong suốt, trên thực tế, trời vừa tối, trong quận thành này, trừ thanh lâu và tửu quán có đèn ra, những nơi khác, đều là cảnh tối lửa tắt đèn, thỉnh thoảng có binh sĩ tuần tra, nhìn thấy người khả nghi sẽ mang về thẩm vấn, dưới tình huống như vậy, người bình thường, đến tối đều không đi ra ngoài, đương nhiên, trừ những khách đi tầm hoan và đi uống rượu như bọn họ chẳng còn cả, hơn nữa, cho dù đi uống rượu tầm hoan, cũng phải tập trung vào một khu vực, mà gia hỏa Hồ sư gia ôm một bao vải xanh lén lút đi vào ngõ hẻm như vậy, nhất định là có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nếu như là người khác, cũng không thèm để ý, đám người này là thân vệ của phủ đô đốc, cũng không quản tới phận sự của quân bảo vệ thành, nhưng thân phận của người này chính là sư gia của quận trưởng, tình huống lại không giống.

Trung Hòa quận thành mất rồi lại được, có một đoạn thời gian rất dài, nằm dưới sự quản lý của Lý Nguyên, sau này triều đình phái tới một quận trưởng, cũng chính là quận trưởng Vạn An hiện giờ.

Vốn chuyện này không có gì đáng nói, bởi dù thế nào, Trung Hòa quận thành chính là nội địa của Đại Tấn, quân tình cũng không có gì cấp bách, đám quân dưới tay của Lý Nguyên cũng không muốn dây dưa với quận trưởng, cho nên, sau khi Vạn An tới tiếp nhận chức quận trưởng, Lý Nguyên thập phần sảng khoái giao cho hắn xử lý, đem cả chính vụ Trung Hòa quận thành toàn bộ giao ra hết.

Nhưng không nghĩ tới, không biết có phải đầu của tên Vạn An này hỏng rồi hay không, tiếp nhận chính vụ thì cũng bỏ đi, nhưng hắn lại muốn nhúng tay vào quân vụ, Lý Nguyên đối với hành vi hớt tay trên này, rất tức giận. Quận trưởng và đô đốc, phân công quản lý và quân chính, vốn là hai việc khác nhau, có đôi khi, địa phương xảy ra chuyện gì, phải người tới bảo quân đội giúp đỡ duy trì trị an thì bỏ đi, nhìn mặt mũi nhau là làm được, nhưng tên Vạn An này, không muốn mặt mũi, còn muốn lót chăn trong áo.