Những người này, cũng đều tập trung ánh mắt lên người Vương Xà, đương nhiên, cũng có một vài ánh mắt khác thường nhìn về phía Trưởng lão Thiên Long đạo.
- Nhan huynh, chuyện này là thế nào?
Phó Viện trưởng Minh Nghĩa Kinh Viện vẻ mặt ôn hòa, nhẹ nhàng hỏi.
- Cái này.. Sắc mặt vị trưởng lão họ Nhan này đỏ bừng, trong thời gian ngắn cũng không rõ ràng đây là chuyện gì, Lôi Hư và Mã Linh Lung có chút gút mắc, chuyện này hắn biết, nhưng sao Vương Xà lại có liên quan?
Tựa hồ như sợ Lôi Hư đến quấy rồi, cho nên Thiên Long đạo mới gây áp lực lên Lôi gia, khiến Lôi gia cầm chân Lôi Hư, nhưng không thể tưởng tượng được, Lôi Hư không tới, mà Vương Xà lại chạy tới, chuyện này là chuyện gì?
Sự tình đã đến mức này, phụ thân phụ mẫu của Kỷ Trung Đường cũng lên tiếng.
- Vương thủ tọa, ngươi làm vậy là ý gì?
Vương xà nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Nga, đây không phải là Nhan trưởng lão sao? Sao ngươi lại tới đây?
- Vương thủ tọa, việc này ngươi còn không rõ sao? Không cần ra vẻ hồ đồ, mau mau rời đi, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn khơi mào thù hận giữa Thiên Long đạo và Minh Nghĩa Kinh Viện.
- Vậy thì sao? Sắc mặt Vương xà lạnh lùng, đáp.
- Ta là muốn khơi màu ân oán giữa Thiên Long đạo và Minh Nghĩa Kinh viện đấy, ngươi làm khó dễ được ta sao?
- Ngươi! Nhan trưởng lão vỗ mạnh trên măt bàn, làm nước canh trên bàn văng tung tóe, chỉ vào Vương xà, quát.
- Ngươi dám làm càn!
- Ta không phí lời với ngươi, nếu ngươi thức thời, thì yên lặng ngồi đây mà xem màn kịch hay, chuyện này không quan hệ với ngươi, nếu ngươi cứng rắn, muốn xuất đầu, ta cũng không khách khí với ngươi, đương nhiên, hôm nay ta muốn cho các ngươi thấy chiến tích của Thiên Long đạo.
- Ngươi! Nhan trưởng lão tức giận, hừ một tiếng, thiếu chút ngã quỵ trên bàn rượu.
- Tốt, tốt lắm, Vương thủ tọa, rất tốt! Lão đầu này chỉ vào Vương Xà, run rẩy nói, bộ dáng thẹn quá hóa giận, bất quá, đối mặt với Vương Xà cường hãn thế này, hắn cũng không có cách nào đối phó.
- Thôi, thôi! Chỉ thấy hắn thở dài một tiếng, buông cánh tay xuống một cách suy sụp, vẻ mặt xấu hổ hướng về Kỷ Trung Đường và phó Viện Trưởng Minh Nghĩa Kinh Viện, ôm quyền, nói:
- Kỷ đại hiệp, Lý phó Viện trưởng, Nhan mỗ hổ thẹn!
Nói xong, phất tay áo rời tiệc, nghênh ngang mà đi, không cho kẻ nào có cơ hội lên tiếng.
- Con cáo già này!
Mọi người thầm mắng trong lòng.
Nhan trưởng lão vừa đi, ánh mắt mọi người tự nhiên tập trung lên người phụ thân phụ mẫu tân lang.
Chỉ thấy Vương xà vẻ mặt bình tĩnh, cây quạt trên tay hắn nhẹ lay động, quát mắng Kỷ Trung Đường đang mắt điếc tai ngơ.
- Thiếu Du huynh, Thiên nhai không có cây cỏ a, Hoa nhi làm gì có ở đây.
- Đừng nhiều lời, chiến a! Sắc mặt Lục Thiếu Du trầm xuống, trên người hắn phát ra kiếm ý lạnh thấu xương, bình tĩnh nói.
- Không chết không ngừng!
Lục Thiếu Du đã phẫn nộ lắm rồi, bất kỳ ai cũng vậy, hôn lễ của mình bị quấy rối, không thể không tức giận.
Không chết không ngừng!
Chỉ bốn chữ đã nói lên sát ý của hắn.
Bất quá, Vương Xà lại không cho là vậy.
- Lục huynh, ngươi sai lầm rồi, ta như thế nào lại giết ngươi, ta chỉ đến đây cướp tân nương mà thôi, không cần nghiêm trọng vậy đâu, bất quá..
Nói tới đây, kiếm khí cũng đã phá không về phía hắn, kiếm quang màu xanh như tia chớp.
- Thật lợi hại! Thật lợi hại a!
Kiếm quang xuyên qua người hắn, như phân hắn ra làm hai nửa, nhẹ rơi trên mặt đất, lúc này mọi người mới nhìn ra, ở đây mới là người a, lúc nãy chỉ là một kiện áo choàng màu xanh mà thôi.
- Đổi trắng thay đen, hảo thủ đoạn! Lục Thiếu Du tán thán một tiếng, kiếm quang trong tay không ngừng đâm tới.
- Ngươi cũng không sai, hiểu được dương đông kích tây a!
"Soạt, soạt" hai tiếng, bóng người lại phân ra làm hai, thân ảnh Vương Xà và Lục Thiếu Du chợt phân ra, rồi lại va vào nhau, từng đạo kiếm quang như ảo ảnh, chi chít đan xen nhau.
Hai người này là cường giả bát phẩm, tựa hồ cũng không muốn ảnh hưởng đến mọi người chung quanh, bởi vậy, thời điểm giao thủ, không chế kình lực trên tay mình, tất cả kình phong đều bị hạn chế trong một phạm vi hữu hạn, không lan ra bốn phía, xoay quần trong một vòng tròn, đám tân khách trong nội đường nhìn hai người giao thủ, rùng mình một cái, hai người này quá ngoan độc đi.
Thoạt nhìn hai người giao thủ, kình phong đều không có khởi phát ra, nhưng nếu không cẩn thận bị một trong hai người kích trúng, chỉ sợ sẽ tứ phân ngũ liệt, tiêu tán vô tung, nói không chừng kiếp sau cũng không có.
Bất quá, hai người giao thủ, tiết chế tối đa kình phong của mình, thoạt nhìn, kiếm quang của Lục Thiếu Du như bao phủ Vương Xà vào trong, vào lúc này, chỉ thấy bóng trắng chợt lóe, mọi người trong nội đường đều kinh hô lên một trận.
- Người nào, thật to gan!
Phụ thân phụ mẫu quát một tiếng chói tai, ngồi trên ghế chủ vị trong đường, mạnh mẽ đánh tới bóng trắng, nhưng đã chậm.
Đạo bạch ảnh kia, giống như một đạo cuồng phong bình thường, mạnh mẽ xuất hiện tại nội đường, cuốn hồng bào của tân nương lên, sau đó một đạo cuồng phong lại nổi lên, biến mất vô tung, từ lúc xuất hiện đến lúc biến mất chỉ trong nháy mắt, tuy Kỷ Trung Đường đã sớm chú ý đến mọi động tĩnh, nhưng hiển nhiên cũng không ngờ tới, ngoại trừ Vương xà, không ngờ còn có một cường giả bát phẩm ẩn tàng trong bóng tối, Nghĩa BạcVân Thiên Kỷ Trung Đường tuy cũng là một cao thủ, nhưng đối mặt với cường giả bát phẩm Niệm Vô Song đột nhiên xuất thủ như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Niệm Vô Song cướp đại tiểu thư Mã Linh Lung đi, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Lúc này, Lục Thiếu Du vô cùng tức giận, tựa hồ muốn thoát khỏi Vương Xà, nhưng quạt ảnh của Vương Xà càng lúc càng thêm khăng khít, kiếm thuật thông thần của Lục Thiếu Du, trong thời gian ngắn, vô pháp đào tẩu.
- Tốt lắm, mọi việc đã thành công, các vị huynh đệ, các ngươi rút lui trước đi! Trong vòng chiến, Vương Xà hạ lệnh cho ba người Bành Công Lương ngừng chiến với cao thủ đại nội và người của Minh Nghĩa Kinh Viện, thấy Niệm Vô Song đã đắc thủ, bọn người Bành Công Lương ở lại cũng không có ý nghĩa gì, hợn nữa bọn họ tuy cũng là cao thủ, nhưng tu vi chưa tới thất phẩm, vạn nhất bị nhốt bên trong, muốn tiêu dao tự nhiên hư Niệm Vô Song và hắn thì không thể, cho nên ra lệnh cho bọn hắn đi trước.
Ba người Bành Công Lương cũng không phải đồ ngốc, nghe lời Vương Xà, ba người đều xuất ra tuyệt chiêu sở trường của mình, bức lui vòng vây công kích, nhanh như chớp đào tẩu, những cao thủ vây công đuổi theo không kịp, trên thực tế, bọn hắn cũng không truy tung ba người này, ba người này võ nghệ cao cường, tu vi cũng trên ngũ phẩm, liên thủ lại thành trận thế, đối phó thập phần khó khăn, vừa rồi bọn hắn hợp lực lại mới vây khốn ba người lại được, hiện tại đuổi theo, thân pháp bất đồng, tốc độ bất đồng, vạn nhất bị bọn họ hợp lực, tiêu diệt từng bộ phận, vậy thì cái được không bù đủ cái mất.