- Ngoại trừ Thiên Xà Liễm Tức Thuật ra thì sáu bí kỹ còn lại là dạng bí kỹ gì?
Tiểu Báo Tử hiếu kỳ hỏi.
- Cái này ta cũng không rõ ràng. Ta chỉ biết Thiên Xà Liễm Tức Thuật là một trong Thất Bảo Diệu Thuật mà thôi!
Vương Xà nói tiếp:
- Nghe nói, sỡ dĩ bảy cái bí kỹ này được xưng là Thất Bảo Diệu Thuật là bởi vì chúng có thể đồng thời được sử dụng, hơn nữa cũng không nhất định phải có đủ Thất Bảo Diệu Thuật, cho dù chỉ có hai loại trong đó đồng thời sử dụng cũng sẽ phát huy ra công dụng cực kỳ khó tưởng tượng được. Đáng tiếc, nhiều năm như vậy rồi mà ta còn chưa nghe nói qua ai có được hai loại diệu thuật đồng thời.
Nói đến đây, trên mặt Vương Xà không khỏi lộ vẻ tiếc nuối, nhưng trong lòng lại thầm chửi: "Tên chó chết Huyết Vô Nhai kia, không lẽ ngươi thật sự chết rồi hả? Ta nói là sẽ cùng nhau trao đổi Thất Bảo Diệu Thuật của nhau nhưng đã nhiều năm trôi qua mà một điểm tin tức từ ngươi cũng không có. Nếu không phải mấy lão gia hoả kia quản quá chặt thì ta sớm đã chạy tới Huyết Hà Tông tìm ngươi rồi!"
"Hai loại bí kỹ đồng thời sử dụng sẽ phát huy ra công dụng thần kỳ?" Tiểu Báo Tử không chú ý tởi biểu tình của Vương Xà mà trong lòng đang miên man: "Nếu Quái Lực Quyền thực sự là một trong Thất Bảo Diệu Thuật thì khi trở về ta phải hảo hảo nghiên cứu mới được, để xem có thể nghiên cứu ra công hiệu thần kỳ nào không!"
- Tiểu tử, khí tức của ngươi dường như có chút biến hoá a!
Trong lúc Tiểu Báo Tử còn đang suy nghĩ miên man thì thanh âm của Vương Xà truyền đến khiến hắn giật mình ngẩng đầu lên thì thấy Vương Xà đang có chút kinh ngạc nhìn hắn.
- Khí tức của ngươi dường như là khí tức chỉ có người sau khi đã ngưng tụ thành quyền ý mới có được. Tiểu tử, ngươi đã ngưng tụ thành quyền ý?
- Quyền ý?
Trên mặt Tiểu Báo Tử lộ vẻ nghi hoặc:
- Tiên bối nói cái khí thế kỳ quái này sao?
Vừa nói, Tiểu Báo Tử liền vận chùyển nội khí, thần niệm khẽ động, một luồng khí thế cuồng bạo từ trong người hắn phát ra. Không khí xung quanh bị luồn khí thế của hắn ảnh hưởng làm nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng lên mấy chục độ, rồi sau đó lan tràn ra khắp cả khách điếm.
Khách điếm này có thể ở gần sơn môn của Thiên Long Đạo như vậy tất nhiên là có ngàn vạn liên hệ với Thiên Long Đạo, ngươi ở lại nơi này đều là người trong võ lâm. Khi khí thế của Tiểu Báo Tử đột nhiên phát ra đã khiến bọn họ chú ý.
- Đây là cái gì?
- Chùyện gì thế?
- Khí thế thật mạnh mẽ a, ngươi nào lại to gan như vậy, dám ở ngay bên ngoài sơn môn của Thiên Long Đạo gây sự?
Lập tức cả khách điếm liền loạn lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chỉ có tên chưởng quỹ là không chút hoang mang nào, dưới khí thế cực kỳ nóng bức kia, hắn cầm một cái bàn tính chậm rãi thong thả bước ra ngoài cửa, rời khỏi phạm vi bao phủ của cổ quyền ý tới bên một gốc đại thụ ngồi xuống, chậm rãi đánh bàn tính.
Thấy bộ dáng này của chưởng quỹ, những người khác cũng không phải đồ ngốc liền ý thức được người đang phát ra khí thế này chính là người của Thiên Long Đạo, mà còn là nhân vật cao tầng của Thiên Long Đạo, nói không chừng là đang luyện công hay đốn ngộ áo nghĩa võ học gì đó cho nên cả đám đều lập tức nín thin lẳng lặng chờ cổ khí thế này tán đi.
- Nhìn không ra a!
Vương Xà nhìn cái hoả cầu màu đen sau lưng Tiểu Báo Tử, cơ trên mặt không khỏi rút rút, nói:
- Tiểu tử, ngươi đừng nói với ta cái thứ sau lưng kia của ngươi chính là mặt trời a!
- Mặt trời?
Tiểu Báo Tử gật gật đầu, nói:
- Có thể xem là như vậy!
- Ngươi ngưu! Ngươi quá ngưu!
Nghe Tiểu Báo Tử khẳng dịnh, Vương Xà nở nụ cười tỏ vẻ vô lực:
- Ta cho dù có tự đại, tự cuồng, ngông cuồng tới mức nào cũng không giống được như ngươi a, vậy mà có thể ngưng tụ ra Thái Dương quyền ý, mà còn là hắc sắc thái dương! Tiểu tử, ngươi làm sao làm được?
- Ta cũng không biết!
Tiểu Báo Tử cười khổ nói, sau đó chậm rãi thu quyền ý lại, đồng thời đem việc phát sinh trên người nói rõ chi tiết cho Vương Xà nghe.
- Vương thủ toạ, nói thật thì nếu ngài không nói cho ta biết thì ta cũng không biết nó được gọi là quyền ý a!
- Ngươi đúng là vô tri, nhưng mà nói gì thì nói cũng chỉ có gia hoả vô tri như ngươi mới có thể to gan lớn mật ngạnh sinh cô đọng ra quyền ý như vậy!
- Quyền ý thật sự là cái gì? Ta làm sao lại có thể ngưng luyện được nó?
Tiểu Báo Tử vẻ mặt khiêm tốn thỉnh giáo.
- Cái gọi là quyền ý là một loại khí thể đặc thù, một loại khí thế thực thể hoá!
Vương Xà bảo Tiểu Báo Tử ngồi xuống rồi chậm rãi nói tiếp:
- Ở trong một môn phái chỉ có cao thủ đạt tới Ngũ phẩm Đoán Cốt Giới mới có thể biết đến sự tồn tại của quyền ý, bởi vì chỉ khi đến được cảnh giới đó thì tâm cảnh mới đầy đủ mới có thể cảm giác được thần niệm tồn tại, từ đó mới có thể thử cô đọng quyền ý!
Vương Xà không hề giấu diếm, đem một ít tri thức về quyền ý chậm rãi giảng giải cho Tiểu Báo Tử. Những chỗ Tiểu Báo Tử chưa hiểu hắn cũng cẩn thận giảng giải lại từng cái một thẳng đến lúc mặt trời lặn, trăng sáng treo cao hai người mới phát giác bất tri bất giác đã trôi qua gần cả ngày.
- Ài, ngươi quả thật là một tên đệ tử tốt, ngộ tính cao, tư chất tuyệt hảo, lại có thiên phú huyết mạch, nói ít hiểu nhiều, so với tên đồ đệ đần kia của ta tốt hơn nhiều!
Vương Xà thở dài nói, rồi đứng dậy nhìn Tiểu Báo Tử:
- Hay là ta tới nói với Ô gia một tiếng để ngươi theo ta tới Thiên Long Thần Sơn tu luyện thế nào?
- Hả?
Tiểu Báo Tử thoáng sững sờ một chút, rồi vội vàng nói:
- Thủ toạ nói giỡn, ở Ô gia ta sống rất tốt, sư phụ cũng tốt, tạm thời còn không muốn thay đổi hoàn cảnh!
- Cũng đúng, ở Ô gia vẫn tốt một chút, gần đây ở Thiên Long Đạo mấy thứ thượng vàng hạ cám nhiều quá khiến ta gần đây cũng rất bực bội, lại không có thời gian để chiếu cố ngươi cho chu toàn. Đúng rồi, ngươi nói người từ chỗ Trung Hoà quận thành tới đây, ở đó tình huống thế nào rồi?
Nói đến Trung Hoà quận thành, thần sắc của Tiểu Báo Tử liền buồn bã:
- Rất không ổn, lúc ta đi ra thì Bái Hoả tặc đã chiếm thành, chỉ có một ít người chạy ra được ngoài thành. Đã qua nhiều ngày như vậy ta nghĩ ở đó hẳn là đã bị Bái Hoả tặc hoàn toàn khống chế!
- Ngươi đem tình hình lúc đó nói rõ ràng lại với ta một chút!
Vương Xà dứt lời, rồi đi ra ngoài cửa gọi tiểu nhị chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn:
- Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, ngươi nói lại kỹ càng một chút, ta cảm giác trong chùyện này có gì đó không ổn!