Thông Thiên Đại Thánh

Chương 142: Bình cảnh tu luyện quyền ý thần niệm (Hạ)


- Không có gì nắm chắc cũng phải nắm, đành phải nỗ lực mà thôi, chúng ta chỉ trợ giúp, thành công thì đáng mừng, nhưng nếu thất bại, chẳng phải khác nào một lần kinh nghiệm thôi, cũng không có tổn thất lớn, đi thôi, còn ngươi nữa, không có việc gì thì đừng kéo ta đến nơi này, đi xem một tiểu tử chưa dứt sữa, đúng là lãng phí thời gian.

- Có lãng phí thời gian gì chứ, mang ngươi tới xem một thiêu niên anh tài có gì không tốt sao?

- Thứ anh tài này, cũng không phải một hai câu nói của ngươi là được, còn cần thời gian kiểm chứng a.

...

Trong bầu trời đêm, hai đạo bóng đen đấu võ mồm từ từ rời xa, biến mất trong màn đêm.

- Hô!

Trong phòng Tiểu Báo Tử thở ra một hơi, đem một ngụm trọc khí thở ra, thu quyền xu điều chỉnh tâm lý, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

- Ân, cũng không tệ lắm, gần đây quyền pháp tiến bộ rất nhanh, nhưng vì sao cuối cùng ta có cảm giác bị ngưng trệ? Hiện tại ta triển khai quyền pháp, đã có cảm giác như hành vân lưu thủy, đáng lẽ không có ngưng trệ mới đúng? Kỳ quái a, kỳ quái, chẳng lẽ đây chính là bình cảnh trong truyền thuyết? Cũng không đúng a, ta chưa từng nghe nói Nhị phẩm đã gặp bình cảnh, nội tức của ta vẫn bành trướng, cường độ thân thể đã có thể thừa nhận nội khí Tam phẩm rồi, có lẽ không có vấn đề gì!

Tiểu Báo Tử ngồi xuống mép giường, lẳng lặng suy tư.

Hắn lại không biết, hắn đem Thái Cực Quyền và Đại Hoang Thập Tam Quyền cùng tu luyện, hiệu quả tốt hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều, cho nên cảnh giới quyền pháp của hắn đã đạt tới cực cao, chỉ thiếu chút nữa, là có thể lĩnh ngộ quyền ý thần niệm của bản thân, mà tu vi của hắn quá thấp, chỉ mới Nhị phẩm mà thôi.

Phải biết tuyệt đại đa số tu luyện giả, chỉ có tu luyện tới Lục phẩm, sắp sửa đột phá Thất phẩm, mới có thể lĩnh ngộ bí mật vận dụng thần niệm, cho nên, thời điểm hắn đang luyện quyền, mới có thể cảm giác được một cảm giác ngưng trệ này.


Thời gian nửa năm lại trôi qua, nhanh như nước chảy, chảy ào ào là qua.

Tiểu Báo Tử là đệ tử nội môn hạch tâm của Ô gia, cũng dần dần đứng vững gót chân.

Trên thực tế, từ khi hắn dùng một chiêu đánh bại Thạch Kinh, hắn đã đứng vững gót chân ở vị trí đệ tử nội môn hạch tâm, đương nhiên, cũng vì việc đó mà đã kết thù với Thạch Kinh.

Nhưng Tiểu Báo Tử không sợ, từ một năm trước tu vi của hắn đã đạt tới cảnh giới Nhị phẩm, cho nên càng an ổn ngồi ở vị trí đệ tử nội môn hạch tâm.

Phải biết rằng, cả Ô gia, tu vi đạt tới đoán cốt giới, chỉ có mười bảy người mà thôi, mà mười bảy người này đều là trưởng lão, đám người còn lại đều có tu vi dưới Tứ phẩm.

Mà trong mười bảy người này, thu đồ đệ đệ cũng không nhiều, trừ đại trưởng lão Lữ Nhất Nguyệt và Từ Ung ra, thì chỉ có ba bốn người thu đồ đệ, hơn nữa những trưởng lão này đều thu một ít trực hệ của mình, cho nên đệ tử nội môn hạch tâm cũng chỉ có mười mấy người mà thôi, mà cái trong mười mấy người này, tuổi nhỏ nhất, có bốn năm người còn kém xa Tiểu Báo Tử.

Trong bốn năm người này, Tiểu Báo Tử chỉ trở mặt với một người là Thạch Kinh, tuy hai người trở mặt, nhưng không thể không thừa nhận thiên phú tu luyện của Thạch Kinh rất cao, võ công cũng đột phát Nhất phẩm, tiến vào Nhị phẩm. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vn

Tu vi đúng là khá tốt, đó là vì hắn tư chất tu luyện và ngộ tính của hắn cao, cho nên, Lữ Nhất Nguyệt mới dễ dàng tha thứ cho hắn.

Đương nhiên, trải qua lần Hỏa Hồng Tình và bị Tiểu Báo Tử giáo huấn, tình cách hung hăng càn quấy của Thạch Kinh đã thu liễm một chút, trừ Tiểu Báo Tử và các đồng môn sư huynh khác, sống chung với những người khác cũng không tệ.

Không chỉ có như thế, bởi vì ra tay hào phóng, địa vị lại cao, cho nên, nhanh chóng kết giao được một đám đệ tử nội môn, nhưng trong lòng hắn, cái bóng mờ mà Tiểu Báo Tử để lại đã phai nhạt theo thời gian, hắn bắt đầu tiến về phía trước.

Về phần Tiểu Báo Tử!

Trong hàng đệ tử nội môn Ô gia, hắn là một nhân vật hơi thần bí, giống như sư phụ Từ Ung của hắn, thường trốn tránh, bình thường rất ít xuất đầu lộ diện, làm người rất ôn hòa, thái độ với đám đệ tử nội môn cũng khá tốt, tu vi cũng không tệ, đã đạt tới Nhị phẩm, so sánh với tất cả đệ tử nội môn, thực lực cũng nổi tiếng, không hơn.


Về phần thực lực chân chính của hắn, đúng là không người nào biết chi tiết.

- Sư phụ gọi đệ tử đến, không biết là có chuyện gì?

Một ngày này, đúng vào lúc Tiểu Báo Tử vừa luyện công trở về, lại bị Từ Ung gọi vào trong phòng.

- Ngươi tới Ô gia đã hai năm rồi?

Từ Ung sờ râu ngắn trên cằm, như có điều suy nghĩ hỏi.

- Vâng, đệ tử tiến vào Ô gia đã hai năm có thừa!

Tiểu Báo Tử nói.

- Ân, hơn hai năm trước, thời điểm ngươi tới, vẫn chỉ là tiểu hài nhi, hiện tại đã có bộ dáng của thiếu niên trưởng thành, tiến độ võ công tu vi tiến nhanh, xem ra, năm đó quyết định của ta là không sai!

Nhìn bộ dáng giống thiếu niên trưởng thành của Tiểu Báo Tử, Từ Ung cười thỏa mãn.

Trong hai năm qua, một tận tâm dạy, một dụng tâm học, chẳng những võ nghệ của Tiểu Báo Tử tiến nhanh, tình cảm với sư phụ tiện nghi này cũng sâu hơn.

Từ Ung ít xuất hiện, khiêm tốn, làm việc ổn trọng, tính cách ngay thẳng, rất hợp khẩu vị của Tiểu Báo Tử. Hơn nữa cũng tận tâm tận lực dạy dỗ Tiểu Báo Tử, dốc túi truyền thụ không giữ lại. Bởi vậy Tiểu Báo Tử cũng cảm kích hắn rất nhiều. Hơn nữa trong hai năm qua, hắn cũng rất rõ tính tình của Từ Ung, biết rõ hôm nay hắn gọi mình tới, nhất định là có việc muốn nói.

Quả nhiên, sau khi cảm khái hai câu, Từ Ung liền ngẩng đầu lên, nói:

- Chu Báo a, ngươi tới nơi này hai năm, thời gian cũng không ngắn, võ nghệ tiến bộ rất lớn, trong hai năm qua, ngươi vẫn luôn ở trong tổng bộ Ô gia, thậm chí rất ít khi đi ra ngoài, cũng chưa từng tiếp nhận nhiệm vụ, làm thế thì võ công tiến bộ rất nhanh, nhưng lịch lãm rèn luyện không đủ, bây giờ tu vi của ngươi đã vững chắc ở hàng Nhị phẩm, là thời điểm đi tiếp nhận một ít nhiệm vụ, ngươi xem thế nào?

Nói đến như vậy thì Tiểu Báo Tử cũng đã hiểu rõ, trong hai năm qua, đúng là hắn trầm mê trong võ công, nếu đổi thành những người khác, nếu tu luyện như hắn sớm đã buồn chán muốn chết, nhưng hắn không giống, trên người hắn có quá nhiều bí mật, có nhiều thứ hắn phải nguyên cứu quá nhiều, hơn nữa bản thân hắn cũng rất hứng thú với võ công, cho nên, trong lúc bất tri bất giác, hắn cũng đã quên, đệ tử nội môn hạch tâm như hắn ở Ô gia đúng là có quá nhiều nhiệm vụ có thể làm.