Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1073: Tới kỳ hạn cuối cùng

Ngụy Tác từng có kinh nghiệm điều khiển Trấn thiên pháp tướng nên khi sử dụng môn thuật pháp không thành thì cảm giác rõ hơn Nguyên Âm lão tổ.
Gã dám chắc không chỉ tu vi hiện tại của mình như chuồn chuồn lay cột đá, dù đột phá đến Thần huyền ngũ trọng, chân nguyên tăng cường đôi cũng không thể.
Bánh xe này tạo cho gã cảm giác quá chênh lệch, không thể lay động.
"Phu quân cũng không được?" Vu thần nữ đã cảm ngộ cách thi triển môn thuật pháp này, thấy Ngụy Tác thi pháp thất bại thì biết mình không cần thử, Ngụy Tác vốn có cường độ chân nguyên kinh nhân nhất.
"Môn thuật pháp này, đừng nói mỗ mà dù Thần huyền ngũ trọng cũng không thể thi triển." Ngụy Tác lắc đầu, "Ít nhất chân tiên mới có thể thi triển."
"Ít nhất chân tiên mới có thể điều khiển?"
Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh nhìn nhau, niềm hoan hỉ trước đó tan đi quá nửa.
Nếu trong lúc bình thường, phẩm giai thuật pháp càng cao càng tốt. Thuật pháp này nếu cần chân tiên tu vi mới có thể thi triển thì uy năng pháp vực của thần huyền đại năng đương thế không thể so được.
Nhưng trước mặt Ngụy Tác chặn ngang ngọn núi lớn là thiên kiếp, đối thủ liên tục tăng tiến thực lực, không có nhiều thời gian.
"Xem ra hi vọng duy nhất, chỉ còn chỗ đó." Ngụy Tác hít sâu một hơi, bảo Linh Lung Thiên.
Linh Lung Thiên nhìn Ngụy Tác, không nói gì mà lướt đi.
Ai nấy tâm lĩnh thần hội, cùng về thạch thất riêng.
Linh Lung Thiên đã nói rõ, nhờ vào Tị tiên ngọc sơn không ngừng đến động phủ của Đại Thí Thiên còn khi nào vào được động phủ thì phải trông vào uy năng Âm dương hư không ma vực đạt tới ba nghìn dặm.
"Không được, cần đạt ba nghìn dặm... thời gian cần thiết quá dài."
Tiếp đó Ngụy Tác và Vu thần nữ cố gắng tu luyện Âm dương hư không ma vực, nhưng ba ngày sau, thử xong thì gã lại bảo Linh Lung Thiên.
Âm dương hư không ma vực tiến giai khó hơn tưởng tượng, càng lên cao càng khó, ban đầu Ngụy Tác và Vu thần nữ song tu Âm dương hư không ma vực, uy năng đạt gần một nghìn ba trăm dặm, nhưng nhiều qua ngày nay chỉ đạt tới gần một nghìn chín trăm dặm, cả hai nhận ra trừ phi nhục thân và chân nguyên tu vi của họ đề thăng vượt bậc, không thì cự ly truyền tống của Âm dương hư không ma vực ngày càng tăng chậm.
Theo tình hình này, để đạt ba nghìn dặm, ít nhất cần vài tháng, tuy đối với tu sĩ là rất ngắn nhưng đối với Ngụy Tác hiện tại thì quá dài.

"Tiểu Cực giới bị công phá sơn môn." Linh Lung Thiên chưa thể hiện gì, Nguyên Âm lão tổ đã sầm mặt nói.
"Không thể đợi nữa, chúng ta không làm gì, đối phương sẽ đối phó Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên, cả Đăng Tiên tông cũng không thoát được." Ngụy Tác mắt lóe lệ mang, "Đành mạo hiểm vậy!"
"Được!" Linh Lung Thiên gật đầu.
Nguyên Âm lão tổ nhờ vào truyền thừa bí khí cảm ứng được sơn môn Tiểu Cực giới bị công phá, pháp khí đó nằm ở chỗ sâu nhất trong sơn môn, không thể sai sót. Từ khi biết Thiên khung sắp sụp, Tiểu Cực giới cùng Hải Tiên tông gần như rút hết, đại bộ phận tu sĩ Tiểu Cực giới đã đến Thiên Huyền đại lục, không còn kinh văn hay thứ gì trọng yếu để lại cho đối thủ.
Nhưng Tiểu Cực giới mấy nghìn năm tích lũy, nhiều truyền thừa chi địa bị hủy hoại hoặc bị chiếm cứ, đương nhiên trọng thương đến căn cơ.
Tuy chưa biết thế lực nào động thủ, nhưng vô hình trung chứng tỏ rằng cac thế lực này có lòng tin tuyệt đối đấu chính diện với bọn Ngụy Tác.
Có đủ tự tin đối phó Ngụy Tác và Nguyên Âm lão tổ thì các thế lực này không cần lo lắng đến Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên.
Ai cũng biết trong lần này, nếu Ngụy Tác không thể gậy ông đập lưng ông thì các thế lực đó sẽ diệt cả gã và các đại thế lực kết minh!
Linh Lung Thiên hiểu công phá Tiểu Cực giới tương đương với các đại thế lực đưa ra kỳ hạn cuối cùng!
"Đến đó!"
Linh Lung Thiên chỉ vào một phương vị, chúng nhân toàn tốc lao về động phủ Đại Thí Thiên có liên quan đến kết quả trện chiến Bắc Mang sáu, bảy vạn năm trước!
Đêm đen sầm, sao trời lấp lánh, bên dưới là man hoang hoang nguyên cực kỳ hoang vu, sương giăng mờ mịt, núi rừng rít gào.
"Ngao..."
Tị tiên ngọc sơn che kín mọi khí tức, ngay cả yêu thú cũng không cảm tri được có đại năng di chuyển, bốn phương tám hướng vang rền tiếng yêu thú.
"Động phủ của Đại Thí Thiên trong thủy vực đó." Đột nhiên, Linh Lung Thiên chỉ vào một điểm trên Vạn lý sưu ảnh kính, đồng thời vung tay, đưa tinh kim tiểu quyển đến trước mặt Ngụy Tác, "trong này là phương pháp vào động phủ."
"Bên dưới thủy vực? Bé thế hả?" Kể cả Ngụy Tác cũng kinh ngạc, chỗ này cách chỗ Nguyên Âm lão tổ cảm tri được Tiểu Cực giới bị công phá chỉ mấy vạn dặm, hóa ra họ đến sát động phủ của Đại Thí Thiên, hình ảnh mà Vạn lý sưu ảnh kính truyền về thì thủy vực là một mặt hồ nhỏ do các dòng suối tụ lại, chỉ hơn mười dặm.

"Bên dưới thủy vực có động thiên, sâu dưới trăm trượng, động phủ của Đại Thí Thiên rộng mấy trăm dặm, nước hồ được một đạo cấm chế gánh lấy. Dùng thủy khí phối hợp với một đạo chướng nhãn thuật pháp do thủy hệ nguyên khí cấu thành nên chân tiên cũng không biết ở dưới có động thiên." Linh Lung Thiên bảo bọn Ngụy Tác, ngữ khí hơi run, càng đến gần chỗ tiết lộ kết quả trường kinh thiên đại chiến thì nó càng không thể bình tĩnh.
Nguyên Âm lão tổ dừng Tị tiên ngọc sơn lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghe Linh Lung Thiên và Ngụy Tác tả lại đơn giản, ai cũng biết Hoang tộc và đại năng khi xưa hoàn toàn vượt trên tu đạo giới hiện tại, nên họ đều cực kỳ cẩn thận.
Ngụy Tác một mình đến xem động phủ của Đại Thí Thiên.
Những người khác được Tị tiên ngọc sơn yểm hộ, cách nơi đó một nghìn tám, chín trăm dặm.
Vốn ba nghìn dặm mà Linh Lung Thiên nói là theo phán đoán của nó, ngoài tầm cựy ly này thì với Tị tiên ngọc sơn yểm hộ, dù một chân tiên đại năng cũng khó cảm tri được tung tích, nhưng giờ không còn thời gian, đành mạo hiểm vậy.
Tị tiên ngọc sơn bổ sung xong thì toàn tốc nhắm hướng thủy vực đó.
Cách thủy vực hơn ba nghìn dặm, Ngụy Tác rời ngọc sơn, lao về thủy vực còn Tị tiên ngọc sơn dừng lại một chút, đợi khi gã đi được một nghìn sáu, bảy trăm dặm thì mới bám theo, sau cùng cách thủy vực một nghìn tám trăm dặm.
Vù! Vù!
Ngụy Tác cách thủy vực không đầy sáu trăm dặm thì đột nhiên sững lại, phát ra lưỡng đạo Duy ngã tâm kiếm.
Không có gì phản ứng, nhờ vào cảm tri của Duy ngã tâm kiếm thì thủy vực này thập phần phổ thông, có không ít đê giai yêu thú, cảm tri thấy khí tức của gã thì đều bỏ chạy, Duy ngã tâm kiếm xuyên qua trăm trượng cắm xuống bùn.
Cảm tri cho thấy toàn là cát đá, bùn lầy, nếu không phải biết Linh Lung Thiên tuyệt đối không đùa thì gã thậm chí hoài nghi không hề có cấm chế.
Bùn đất toàn làn thật, gã nhận ra Duy ngã tâm kiếm bắn xuống không biết bao nhiêu dặm rồi uy năng hao tận tan đi.
"Chát!"
Mục quang lóe lên, Ngụy Tác hóa thành lưu quang, lao vào thủy vực.
Thần thức toàn lực rải ra, cẩn thận xuyên qua trăm trượng, gã thậm chí vẫn nhận ra bùn nhuyễn dưới chân là thật.
Trong bùn đất của thủy vực mọc toàn cỏ nước, có một tảng đá trông phổ phổ thông thông thò một nửa lên khỏi bùn.
Nhìn lên tảng đá một chốc đoạn Ngụy Tác hóa ra bàn tay nhấc tảng đá lên.
"Phù!"
Quang hoa như sóng nước lan tỏa.
Thân ảnh Ngụy Tác loáng lên lao vào quang hoa.