Thông Điệp Cuối Cùng

Chương 8: Mắt xích

Đang mơ màng trong giấc ngủ bổng tôi thấy có tiếng đập cửa bên ngoài.

- Anh Sơn, về nhanh đi, gia đình có chuyện gấp. –Tiếng đập cửa vang lên làm Sơn thức dậy.

Tôi mơ màng thấy Sơn đứng dậy mở cửa, ánh sáng bên ngoài chiếu vào cùng với cơn buồn ngủ làm tôi không thể thấy được gì nữa. Tôi nghe qua loáng thoáng là giọng của một người con gái, có lẽ là em gái của Sơn.

- Chú gặp tai nạn rồi, anh mau về nhà đi. –An vừa khóc vừa trả lời.

- Cảm giác của mình đêm qua. –Sơn vừa lẩm bẩm vừa ngồi phịch xuống giường.

- Chuyện gì vậy. –Tiếng Thành vọng lên ở đầu giường, tôi cũng bắt đầu ngồi dậy.

Tôi từ từ mở mắt, ánh sáng từ cửa chiếu vào làm mắt tôi nheo lại. Tôi thấy Sơn với lấy cái áo khoác trên tường rồi lao vụt ra ngoài, em gái của Sơn cũng chạy theo cậu ấy. Thành nói từ ngoài cửa vọng vào.

- Anh à, hình như có chuyện rồi.

- Biết chuyện gì không. –Vừa nói tôi vừa đứng dậy tìm cái áo khoác của mình.

- Là chú anh Sơn. Anh thay đồ đi, em về phòng thay đồ rồi qua ngay.

Vừa nói Thành vừa chạy về phòng còn tôi loay hoay mặc cái áo với cái quần dài vào. Tiếng nói của thằng Thành còn vọng sang bên phòng tôi.

- Dậy hết đi, có chuyện rồi.

- Gì vậy.

- Tai nạng hay án mạng đây. –Nhàn nói với giọng ngái ngủ.

- Dậy hết đi, hình như người nhà anh Sơn, qua đó xem thế nào.

Tôi tới trước nhà xả cái vòi nước đã hoen rỉ, hắt vội từng ngụm nước mát vào mặt rồi phóng như bay về phía nhà Sơn. Mấy người còn lại cũng chạy theo sau lưng tôi. Chưa tới căn biệt thự đồ sộ của Sơn trên đồi tôi đã thấy Sơn quỳ bệt xuống bên cạnh một cái xác bê bết máu. Ở đây cách căn biệt thự khoảng 60 đến 70 mét là cùng nhưng nằm hơi lệch về phía cánh đồng. Một vài người ăn mặc giống như người nấu bếp và làm vườn còn đứng đó. Bố Sơn mặt trắng bệt và nhợt nhạt. Ông cũng quỳ xuống bên cạnh Sơn.

- Thành, liên lạc với cơ quan công an gần đây nhất. Báo cho họ tình hình. –Tôi nói.

- Nhưng em không có số công an ở đây.

Tôi quay lại nhìn nó cáu gắt.

- Gọi về cơ quan hỏi thăm số của công an tỉnh, rồi báo lại công an huyện hoặc số riêng của đồng chí nào đó. –Tôi nói như ra lệnh.

- Rõ.

- Tất cả bảo vệ hiện trường, không để ai được lại gần. –Tôi ra lệnh cho đồng đội của mình.

Nhã, Nhàn và Nam đang ra sức đẩy mọi người ra xa còn Thành thì gọi điện thoại trong khi tôi đang xem xét hiện trường vụ án. Vì cũng hiểu rõ bản chất công việc nên Sơn cũng kéo bố cậu ta ra xa để cho mọi người làm nhiệm vụ.

- Anh Liêm, họ nói sẽ tới ngay.

- Được rồi.

Vừa trả lời Thành thì ngay lập tức tôi cảm thấy một cảm giác lạnh người chạy dọc sóng lưng. Một cảm giác quen thuộc. Cách tay nạn nhân chừng 1 mét là một con dao ngắn, cán khắc nhiều hoa văn và quan trọng là hình mũi tên chỉ ra bốn hướng. Con dao này hình dạng rất giống con dao đã giết chết vợ của tôi. Tôi tiến về phía con dao, vì không có dấu túi đựng vật chứng nên tôi lấy cái khăn tay của mình ra và cầm nó lên.

- Giống y hệt. –Tôi thầm nghĩ. –Có lẽ là cùng một loại với con dao giết chết vợ mình. Phải chăng đây là lí do cô ấy dẫn dắt mình tới đây.

Nạn nhân đang nằm ngửa, mặt bê bết máu, cổ họng bị xé toạt ra. Trên người nạn nhân có rất nhiều vết cào xước, máu thấm đỏ cả cái áo sơ mi trắng mà ông ta đang mặc. Chiếc áo rách tả tơi, qua vết rách tôi nhìn thấy một vệt mực màu xanh trên ngực ông ta. Tôi vội vàng đặt con dao lại vị trí cũ rồi chạy nhào tới cái áo, quên hẳn nhiệm vụ vủa một người cảnh sát tôi vội vàng xé banh cái áo sơ mi của ông ta ra và trên bộ ngực rắn chắc ấy là một hình xâm, hình xâm dấu mũi tên chỉ ra bốn phương giống như y trên ngực của vợ tôi hiện ra.

- Thêm một mắt xích mới, cảm ơn em Mai Thi. –Tôi nói nhỏ.

Bản năng của một cảnh sát cho anh biết rằng vụ án này ắt hẳn liên quan đến vụ của vợ tôi, một mắt xích vô cùng quan trọng. Giờ thì tôi đã hiểu ra vì sao vợ tôi lại dẫn dắt tôi về đây rồi.

- Mấy giờ rồi? –Tôi hỏi và nhìn về phía Thành.

- Mới 5 giờ sáng thôi anh ạ. Lúc này là gần thay ca hơn nữa lại rất sớm, em nghĩ cảnh sát địa phương sẽ tới hơi muộn đấy. Chưa kể pháp y của tỉnh ở cách mấy chục cây số nữa.

Tôi đang đắn đo suy nghĩ không biết có nên tự ý điều tra trước khi cơ quan chức năng đến không thì Sơn nói vọng lên từ đằng sau.

- Liêm!

Tôi quay phắt người lại. Sơn nhìn thẳng vào mắt tôi rồi lên tiếng.

- Tôi muốn kiểm tra xác chết, tôi muốn giám định sơ bộ và chính tay giải phẫu xác chết.

Làm sao tôi có thể để Sơn làm việc này được nhưng làm sao tôi có thể từ chối cậu ta. Tôi im lặng không nói, Sơn vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi không thể cố tình né tránh ánh mắt của cậu ta mãi được. Vốn dĩ cậu ta có chứng cứ ngoại phạm vì cả đêm nay đã ở cạnh tôi. Nhận thấy khó khăn của đồng nghiệp, Thành cất tiếng.

- Theo nguyên tắc thì anh là người nhà nạn nhân anh không thể giám định xác chết được.

- Hôm qua tới giờ tôi ngủ cùng mọi người. Tôi có chứng cứ ngoại phạm khá rõ ràng.

- Nhưng anh không thể. Nguyên tắc là thế.

- Để cậu ta vào đi. –Tôi nói. –Nhưng cậu chỉ được giám định sơ bộ thôi còn giải phẫu thì tôi không có đủ thẩm quyền cho phép cậu làm việc đó và phải làm việc dưới sự giám sát của tôi.

- Tôi đồng ý. –Sơn nói sau một hồi suy nghĩ.

- Được rồi, Nam và Thành lấy lời khai mọi người đi, Nhàn lại đây giúp anh nào.

Tiếng thằng Nhàn từ xa vọng lại. –Rõ. Trong những lúc quan trọng như thế này thì tính đùa dai của thằng Nhàn cũng biến mất thay vào đó là bộ mặt sắc lạnh của một cảnh sát hình sự đầy sắc lạnh.

Sơn tiến lại gần xác chết, cậu ngồi xuống bên cái xác, không để lộ ra sắc mặt đau buồn của mình. Tôi nhìn về hướng Nhàn, ra hiệu cho nó tốc kí lại những gì liên quan. Sơn nâng tay nạn nhân lên.

- Bên cạnh cánh tay phải đang duỗi thẳng có ghi hai chữ dưới đất ngang với mông nạn nhân, dù mờ nhạt nhưng vẫn có thể nhận ra hai chữ đó là chữ V lộn ngược và số 7. –Sơn nói.

Tôi ngồi xuống nhìn về phía đó, đúng là vậy. Lúc sáng tôi hơi chú ý tới con dao và hình xâm nên không để ý tới hai chữ cái này. Tôi nhìn về hướng Nhàn như muốn nó ghi vào.

- Lúc sáng tôi để ý ngoài dấu giày của mọi người ở đây ra còn có dấu chân chó, nhưng nó lại mất dạng ở đám cỏ bên kia vì không có đất. –Vừa nói tôi vừa chỉ vào đám cỏ. – từ chiều và những vết máu khô còn sót lại trên số 7 có thể hai chữ này do nạn nhân để lại..

Sơn kéo áo nạn nhân ra để lộ bộ ngực rắn chắc. Anh nói. –Bây giờ tôi sẽ xác định thời điểm tử vong.

- Hay quá, anh có thể dùng phương pháp hiện đại của ông gì Black gì đó cho tụi em chiêm ngưỡng được không.

Sau câu nói quá vô duyên của thằng Nhàn, tôi trừng mắt nhìn nó. Nhàn im bặt. Mắt nhìn vào cuốn sổ tay đang ghi để tránh ánh mắt của tôi.

- Là phương pháp dựa vào đồng vị chì 210 hoặc poloni 210 có thời gian bán rã tương ứng là 22 năm và 138 ngày của Stuart Black nhưng chúng ta không có đủ điều kiện để áp dụng nó hơn nữa nó chỉ áp dụng cho những xác chết có thời gian chết lâu ngày. –Sơn nói. –Cách đơn giản nhất lúc này là đo nhiệt độ cơ thể hoặc độ ẩm gan.

- Nhưng chúng ta không có nhiệt kế. Tôi nói.

- Có rồi đây.

Tôi quay lại thấy An từ phía căn biệt thự đang chạy ra, mặt đầy mồ hôi nhễ nhại.

- Là tôi bảo An đi lấy đấy. – Sơn nói và nhìn tôi. Sơn kéo quần nạn nhân xuống sau đó cho nhiệt kế vào hậu môn. Mọi người xung quanh quay mặt đi. Sau vài phút chờ đợi Sơn nói. –Nhiệt độ cơ thể còn 30.5 độ c, có thể thời gian chết của nạn nhân trong khoảng 0 giờ đến 1 giờ 30 phút sáng hôm nay. Trên người nạn nhân có rất nhiều vết cào xước, có thể là do móng vuốt của một loại động vật nào đó gây ra.

- Có thể là chó chăng. –Tôi cắt ngang lời Sơn.

- Cũng có thể.

Sau câu trả lời của Sơn mọi người bỗng rì rầm hẳn lên, bây giờ không chỉ có người nhà Sơn mà còn có nhiều người dân trong làng hiếu kì đến xem. Mọi người xôn xao bàn tán khi nghe thấy được câu trả lời của Sơn. Họ cho rằng đó là do con chó săn trong truyền thuyết gây ra, họ rì rầm vào tai nhau những câu nói, những cái nhìn lén lút về phía Sơn. Tôi loáng thoáng nghe mấy người giúp việc nhà cậu ta đang nhắc tới việc nạn nhân vừa mới bước chân vào cấm địa mấy ngày trước nên mới dính phải lời nguyền, tôi quay sang nhìn Sơn.

- Nạn nhân vừa mới bước chân vào bãi cỏ hoang mấy ngày trước ư.

Sơn ngước lên nhìn tôi gật đầu. Tôi hỏi tiếp. -Tại sao vậy.

-Cái này tôi sẽ nói sau.

Tôi quay sang phía Nhã. Như hiểu ý tôi Nhã tiến về phía cô giúp việc nọ để lấy lời khai về việc nạn nhân đã từng vào bãi cỏ hoang mà gia đình cậu ta gọi là cấm địa ấy.

Bỏ ngoài tai những lời xầm xì đó, Sơn tiếp tục.

- Nguyên nhân tử vong là do động mạch chủ ở cổ bị cắt đứt dẫn đến mất máu quá nhiều làm nạn nhân tử vong. Có dấu hiệu giằng co, ngoài ra trên người nạn nhân không còn vết thương nào khác cho đến thời điểm này.

- Cho đến thời điểm này? –Tôi hỏi. –Có nghĩa là sao?

- Có nhiều vết thương sau khi nạn nhân chết nhiều ngày mới lộ ra được, nhưng ở đây nguyên nhân chính là do động mạch chủ ở cổ bị cắt đứt.

- Động mạch chủ bị cắt đứt bởi con dao kia ư. –Tôi chỉ vào con dao.

- Không phải, mà là do móng vuốt của một loài động vật nào đó gây ra.

Một lần nữa, đám đông lại xì xào ầm ĩ, họ đang bàn tán, đang nói về con chó săn trong truyền thuyết.

“Ta đã nhìn thấy, ta đã nhìn thấy, ta đã thấy con chó săn trong truyền thuyết”. Tiếng nói phát ra từ đám đông, mọi người quay lại nhìn về hướng ấy, chỉ thấy bóng dáng một người ăn mặt rách rưới chạy vụt vào đám cỏ đồng ven đường rồi mất dạng.

- Để em đuổi theo. –Thành lên tiếng.

- Không cần đâu. Chỉ là tên điên thôi. –Tôi giơ tay ra cản lại.

Nam cũng định đuổi theo nhưng đã bị tôi ngăn lại. –Ông ta vốn dĩ bị điên lâu nay nên không cần để ý làm gì.

- Tôi nghĩ ông ta không bị điên đâu. –Sơn nói. –Hôm trước khi tôi đi ngang qua nhà cậu có ghé vào đó thì phát hiện thấy ông ta đang theo dõi tôi. Tôi bám theo đến cấm địa thì ông ta nhảy vào đó mất hút.

- Có chuyện này sao, theo tôi biết thì ông ta bị điên cũng phải mấy năm nay rồi.

Sơn ngước mặt lên nhìn tôi nói.

- Tôi nghĩ là giả vờ thôi, vì một nguyên nhân nào đó, nhất định tôi phải tìm ra hắn.

Tôi ngồi xuống lại gần bên Sơn rồi chỉ về phía con dao nọ.

- Tạm thời bỏ qua chuyện này đã. Vậy con dao dính máu này phải chăng là của máu của hung thủ.

- Có lẽ phải kiểm tra lại.

Sơn vừa dứt câu thì một chiếc Roll Royce đời cổ phanh gấp trước đám đông, từng làn đất đỏ bốc lên mù mịt. Một người mặc vét mở cửa xe tiến vào trong đám đông.

- Cháu chào bác. –Người thanh niên chào ông Hoàng với vẻ lịch sự rồi gật đầu với Sơn sau đó tiến về phía An. An ngả người vào cậu người đó rồi khóc.

- Đó là bạn trai của Kim An. –Sơn nói.

Vừa lúc đó công an địa phương cũng đã đến nơi, họ dẹp đám đông đi vào. Tôi gặp họ để trình bày sự việc.

- Làm sao anh có thể để người nhà nạn nhân khám nghiệm tử thi được hả, anh nghĩ đây là thành phố Hồ Chí Minh chắc. Mà nếu có là thành phố đi nữa thì anh cũng không có quyền đó đâu.

Người đàn ông lên tiếng mắng tôi sau khi nghe tôi trình bày mọi việc. Liếc nhìn bảng tên tôi thấy ông ta tên Trà, cấp bậc thiếu tá, cao hơn tôi nên tôi cứ nghiễm nhiên đứng chịu trân. Ông ta là hình sự của huyện nhưng có vẻ có uy thế lắm.

- Tôi xin chịu mọi trách nhiệm ạ.

- Không cậu thì ai vào đây nữa. –Giọng người đó có vẻ dịu lại khi thấy tôi nhận mọi trách nhiệm. –Tiến hành phong tỏa khu vực, bảo vệ hiện trường chờ pháp y đến và lấy lời khai.

- Chắc là có tinh thần làm việc. –Tôi thầm nghĩ.

- Cậu có đảm bảo đã theo dõi kĩ cậu bạn của cậu trong quá trình làm việc không?

Tôi quay sang nhìn ông Trà gật đầu. –Tôi đảm bảo. Hơn nữa cậu ta có chứng cứ ngoại phạm.

- Được, giờ ta tiến hành lấy lời khai người nhà nạn nhân.

Qua xác minh của công an địa phương thì nạn nhân là Dương Thành Văn, 55 tuổi, nghề nghiệp tự do không xác định. Ông ít khi xuất hiện ở nhà, là một con người bí ẩn.

Tôi theo một số đồng nghiệp vào kiểm tra phòng nạn nhân. Trong phòng không có nhiều đồ đạc, chỉ có vài bộ quần áo với một số từ điển tiếng Ý-Việt, những cuốn sách nghiên cứu về văn hóa phục hưng châu Âu, về những tác phẩm hội họa xuất sắc và bức tranh nàng Mona Lisa của tổ tiên để lại. Đây là lần đầu tiên tôi thấy được bức tranh nổi tiếng được tương truyền trong truyền thuyết mà tôi hay được nghe mẹ kể. Tuy lúc trước có sang nhà Sơn nhiều lần nhưng tôi cũng chưa bao giờ thấy bức tranh này. Tuy bức tranh đã cũ, nhiều nét không con thấy được nữa nhưng cái làm tôi chú ý nhất là nụ cười ấy, nụ cười đầy thỏa mãn của nàng Mona Lisa. Phải chăng đó cũng chính là nụ cười đầy ẩn ý của người vẽ nên nó chăng?

Tôi không có thẩm quyền được lấy lời khai mà chỉ đứng ngoài quan sát, cả quá trình đều giao cho công an địa phương. Qua lời khai thì vào lúc xảy ra án mạng tất cả mọi người trong gia đình đều đang ngủ, không ai có chứng cứ ngoại phạm cả chỉ có Sơn là có vì cậu ấy ngủ tại nhà tôi.

Sáng sớm bác làm vườn dậy sớm thấy cánh cổng dẫn ra cánh đồng bị mở toang nên đã báo cho tất cả mọi người dậy xem có mất gì không. Sau khi kiểm tra thấy không mất mát gì thì ông Hoàng để ý không thấy ông Văn nên hô hoán mọi người cùng đi tìm, họ đi ra cánh cổng bị mở toang đó khoảng 100 mét thì thấy ông Văn nằm bệt trên vũng đất người bê bết máu,sau đó An đến tìm Sơn và mọi người đến. Sau khi lấy khẩu cung mọi người xong, thiếu tá Trà căn dặn vụ án đang trong quá trình điều tra nên mọi người không nên rời khỏi nơi cư trú quá lâu và nếu phát hiện điểm gì nghi vấn thì phải báo lại cơ quan điều tra. Sau đó ông tiến hành lấy dấu vân tay và ADN từng người để đối chiếu với mẫu máu trên con dao. Tôi cũng không quên nhờ ông thiếu tá báo cho tôi kết quả khi khám nghiệm tử thi và xét nghiệm con dao khi đã hoàn tất nhưng tôi cũng đảm bảo với ông ta rằng con dao này chỉ thu được dấu vân tay rời rạc hoặc trùng lặp vì cán dao có nhiều họa tiết khắc nổi. Trước khi ra về ông Trà cũng không quên nói với tôi rằng không loại trừ khả năng nạn nhân chết do bị chó hoang tấn công vì chó hoang ở đây rất nhiều và ông còn nói nhỏ về con chó săn trong truyền thuyết.

Sau khi cảnh sát địa phương ra về, mọi người tập trung tại phòng khách. Tôi ngồi trên ghế đặc biệt chú ý đến người yêu của Kim An. Anh ta có dáng người to cao, áo vét đã được cởi ra để lộ bộ ngực rắn chắc bên trong chiếc áo sơ mi đen bó sát thân người, tay áo được xăn lên đến tận khủy tay. Cặp kính cận càng làn tăng lên vẻ tri thức, mái tóc bóng bẩy thì tăng thêm tính lãng tử. Thấy tôi có vẻ chú ý đến người này, Sơn giới thiệu rõ hơn.

-Đây là Liêm, bạn tôi, cảnh sát hình sự thành phố Hồ Chí Minh.

- Chào anh, tôi là Trường Phát. –Cậu ta nhanh nhạy đáp. –Đang công tác tại ban tuyên giáo trung ương thành phố Hồ Chí Minh. Sáng nay tôi đang công tác tại Lâm Đồng thì có nhận được tin buồn của gia đình do An gọi điện báo nên lặp tức lên đây ngay.

- Chào cậu, rất vui được làm quen. –Tôi giơ tay ra bắt tay cậu ta.

Sau đó tôi quay lại nhìn về phía Sơn, nhờ cậu ta giúp đỡ.

- Tôi có một số điều muốn hỏi, không biết cậu và gia đình có tiện giúp gì được không ạ.

- Được, cháu cứ nói nếu ta giúp ích được cho cháu để tìm ra kẻ thủ ác. –Ông Hoàng nhanh nhạy trả lời.

- Đầu tiên mọi người có nghi ngờ ai chưa ạ. –Tôi nói.

- Ta không thấy ai đáng nghi cả, chú ấy rất ít giao tiếp nên không gây thù chuốc oán gì nhiều. –Ông Hoàng nói.

Tôi thoáng thấy Sơn có điều boăn khoăn nên chưa hỏi câu tiếp theo mà chờ Sơn suy nghĩ. Sơn nhìn lên trần nhà trong giây lát rồi trả lời tôi.

- Tôi thấy có ba người khả nghi. Đầu tiên là tên điên đã xuất hiện trong cấm địa nhà tôi lúc chú tôi chạy vào trong đó và là kẻ theo dõi tôi khi tôi vào sân nhà cậu hôm trước. Tiếp theo là người đàn ông ở căn biệt thự số 3 xa nhất, ông ta đã từng vào cấm địa nhà tôi và có vẻ sợ hãi khi tôi muốn vào nhà ông ta. Hơn nữa ông ta có vẻ như có nuôi chó. –Tôi liếc nhìn Nhàn nhắc cậu tốc kí vào sổ. Sơn dừng lại để Nhàn ghi kịp, sau đó tiếp lời. – Chắc cậu cũng biết bi kịch của gia đình chúng tôi.

- Cũng có nghe sơ qua lúc mẹ tôi còn sống có lần đã nhắc đến. –Anh nói.

- Ông sơ nhà tôi có vẽ lại một bức tranh của Da Vinci là nàng Mona Lisa và theo truyền thuyết thì ông ấy có để lại một gia tài mà mật mã của nó ẩn chứa trong bức tranh này. Tại căn biệt thự thứ hai gần đây ông chủ của căn biệt thự đó là một nhà nghiên cứu đồ cổ. Ông ta nghiên cứu rất nhiều về tranh của Da Vincy.

- Vậy là cậu có ý nghi ngờ chủ nhân của ba căn biệt thự đó. – Tôi nói.

- Đúng vậy. –Sơn trả lời.

Lúc này Nhã đứng phía sau khom xuống nói nhỏ vài tai tôi. –Em tìm hiểu được đúng là mấy ngày trước đây nạn nhân có vào cấm địa, đúng như anh Sơn đã nói.

Tôi gật đầu sau khi nghe Nhã nói. Bổng thằng Nhàn xen vào lời Sơn.

-Anh nói nghi ngờ chủ nhân ba căn biệt thự nhưng ở đây chỉ có hai căn biệt thự và một tên điên thôi mà.

- Tên điên có tên là Bình và là chủ nhân của căn biệt thự đầu tiên. Sau khi ông ta hóa điên không ai rõ tung tích của ông ta nữa. Căn nhà thì bỏ hoang. –Tôi giải thích cho Nhàn và tiếp tục. –Vậy ở đây có ai sở hữu loài động vật nào có móng vuốt như sói hay báo có khả năng giết người như vậy không.

- Không hề. –Ông Hoàng đáp. Nhưng chó hoang thì rất nhiều.

- Về những vật thu được tại phòng ông Văn mọi người có biết là từ điển tiếng Ý, Sách về văn hóa phục hưng châu âu, sách về các tác phẩm nghệ thuật, vâng vâng, không biết là ông ấy đang nghiên cứu về vấn đề gì và đang làm một nghành nghề gì không, một chút manh mối cũng được.

Ông Hoàng suy nghĩ đôi chút rồi lên tiếng. –Bác chỉ biết là chú ấy đang làm thư kí cho một người bạn tại công ti xuất khẩu gì đó thôi.

- Ít thông tin quá, một con người bí ẩn. –Nam nói.

- Vậy còn con dao, dấu mũi tên ấy, rốt cuộc là gì? –Tôi hỏi.

- Bác chưa thấy nó bao giờ.

- Tôi cũng vậy. –Sơn và An đồng thanh nói.

- Phải chăng con dao là của hung thủ? –Tôi hỏi tiếp.

Mọi người lắc đầu ngao ngán vì không ai biết được câu trả lời cả. Một giọng nói vang lên.

- Hội Tứ Hải. –Người yêu của An lên tiếng. –Dấu mũi tên chỉ ra bốn hướng có nghĩa bốn bể là nhà, Tứ Hải.

- Cậu nói lại đi. –Tôi nhìn về phía Phát.

- Hội Tứ Hải. Một hội kín, à không, một tổ chức buôn ma túy trá hình dưới lớp vỏ bọc một hội kín.

Tôi cảm giác như đã tìm được manh mối, Tôi giục. –Cậu có thông tin gì về hội này không, tôi muốn biết…

- Trước đây tôi cũng đã từng tìm hiểu về hội này vì cho nó là một tôn giáo nào đó mới du nhập vào Việt Nam. Nhiệm vụ của tôi tại ban tuyên giáo là tìm hiểu những tôn giáo có ảnh hưởng đến nền chính trị của đất nước. Nhưng sau khi xác định được nó không phải là một tôn giáo có ảnh hưởng đến chính trị của quốc gia tôi đã ngừng việc tìm hiểu về nó.Tuy nhiên, tôi vẫn còn tài liệu về tổ chức này. Có lẽ chúng ta sẽ nói rõ hơn về lần gặp mặt tiếp theo.

Như tìm được manh mối khá quan trọng để mở khóa cả hai vụ án tôi trả lời ngay không cần suy nghĩ.

- Được.

- Còn dòng chữ nạn nhân để lại mọi người có biết nó có ý nghĩa gì không ạ. –Vừa nói Thành vừa giơ cái điện thoại chụp ảnh hai chữ cái nạn nhân để lại ra trước mặt cho mọi người xem.

- A7 ư? Phát hỏi.

- Có thể lắm, chữ A viết thiếu nét ngang nên mới thành chữ V ngược. Tôi nói.

- Vậy A7 có ý nghĩa gì? – Sơn nói.

Mọi người đang tập trung suy nghĩ bổng An đưa ra một ý kiến mới.

- A7 ư. Chữ và số kết hợp. Phải chăng đó là vần A trang thứ 7 của từ điển Ý-Việt trong phòng ông chú

- Nhưng trang số 7 có rất nhiều từ bắt đầu bằng chữ A. –Sơn nói.

- Phải chăng đó là từ thứ 7 bắt đầu bằng chữ A theo thứ tự trong cuốn từ điển đó. –Phát nói. Anh ta có vẻ thông minh và nhanh nhạy.

Sau khi nghe Phát nói Sơn chạy nhanh lên phòng ông chú và đem cuốn từ điển xuống. Vốn nó không phải là vật chứng quan trọng nên không được lấy đi.

- Để xem nào. Từ thứ 7 là abbaglio có nghĩa là sự nhầm lẫn.

- Có ý nghĩa gì không. –Tôi nói.

Sơn suy nghĩ hồi lâu rồi nói. – Không có ý nghĩa lắm.

- Cháu muốn đem mấy cuốn sách của chú Văn về đọc xem có giúp ích gì được không ạ? –Phát hỏi.

Ông Hoàng gật đầu đồng ý.

- Anh có thể cho tôi một bản copy của tấm hình này được không. –Phát nhìn tôi và nói.

Tôi gật đầu đồng ý. Sau đó tôi nhìn thẳng về phía trước hỏi thêm câu nữa.

- Còn câu này tôi muốn hỏi. Có vẻ như nạn nhân không định ở đây lâu dì đúng không, quần áo của nạn nhân rất ít.

Sơn quay qua nhìn tôi trả lời. –Đúng vậy, thường môt năm chú tôi chỉ về đây vào mùa hè khoảng một vài tháng sau đó thì ra ngoài làm ăn. Tết chú cõ thể về hoặc không.

Tôi gật đầu đồng ý sau đó sắp xếp cuộc hẹn với Phát về chuyện hội Tứ Hải, tôi và mọi người ra về để cho Sơn và gia đình có thời gian nghỉ ngơi, sắp xếp mọi chuyện.

Mặt trời đã ngã xế chiều, một ngày mệt mỏi trôi qua. Tuy từ sáng tới giờ chưa ăn gì nhưng chả thấy ai kêu ca gì cả, hơn nữa là dân hình sự có khi rình mồi cả đêm không ngủ cũng chả kêu ca một tiếng huống gì là việc ăn uống. Có án là cả đám thấy thêm hấp dẫn hơn chứ không thấy mệt mỏi là bao. Mọi người thu xếp đồ đạc nhanh chóng để về thành phố chuẩn bị cho ca trực đêm nay. Trên ô tô thằng Nhàn hỏi mọi người.

- À, mà mọi người đã thấy bức tranh đó chưa.

- Tranh nào nhỉ. –Nhã hỏi lại.

- Bức tranh nàng Mona Lisa do ông sơ nhà anh Sơn để lại đó.

- Này, mày thấy rồi sao. –Thành đang lái xe nhưng cũng quay qua hỏi Nhàn tỏ vẻ rất quan tâm.

- Đúng vậy, lúc trưa khi khám nghiệm phòng nạn nhân, em và anh Sơn có vào trong đó.

- Mày hay thật đấy nhỉ. –Nam nói.

Thằng Nhàn tỏ vẻ đắc ý nói tiếp.

- Không. Tại hôm trước anh Sơn có nói nên em vào khám nghiệm phòng nạn nhân sẵn tiện xem thử luôn. Bức tranh đúng là một kiệt tác anh Liêm nhỉ.

Tôi không nói chỉ nhìn nó qua kính chiếu hậu trong xe rồi gật đầu ậm ừ cho qua chuyện. Nó tiếp lời.

- Bức tranh quả là một kiệt tác, không thể nào tìm ra điểm khác biệt với bức tranh thật mà chúng ta đã thấy trong sách vở. Đôi mắt ấy, nụ cười ấy như ẩn chứa nhiều điều bí ẩn chờ chúng ta khám phá.

- Mày nói cứ như đùa. –Thành vừa quay vô-lăng cua xe qua ngã ba vừa mắng. –Cái đó chỉ mấy nhà giám định tranh mới phân biệt được thôi chứ mấy thằng như mày mà phân biệt được thì còn gì là tranh giả nữa.

Thằng Nhàn cười khẩy rồi tiếp lời Thành.

- Nhưng em đã phát hiện được đoạn mật mã ẩn dẫn tới kho báu ẩn chứa trong nó rồi đấy, mọi người có muốn biết không nào.

- Mày nói xem. –Tôi quay lại hỏi nó.

- Cái đó chỉ mấy nhà nghiên cứu mới phát hiện được thôi chứ mấy thằng như em sao mà tìm ra được. –Vừa nói nó vừa cười lớn trước ánh mắt hờ hợt của mọi người và cũng như để trả đũa sau khi bị Thành mắng. Sau tràng cười vô duyên đó nó vỗ nhẹ vai hỏi tôi.

- Tại sao anh lại quan tâm đến vụ này thế nhỉ.

Tôi nhìn thẳng vào mắt nó qua gương chiếu hậu và trả lời. –Bời vì chúng ta là cảnh sát, một cảnh sát thì phải làm việc vì nhân dân thôi.

Bầu trời đã sầm tối lại, nhìn xa xa phía trước, mặt trời còn ló những tia sáng đỏ rực cuối cùng của một ngày dài qua những rặng cây. Sức sống của mặt trời thật mãnh liệt, làm việc cả một ngày mệt mỏi mà đến cuối ngày vẫn còn vươn những tia sáng cuối cùng làm đỏ rực cả một vùng. Xa xa đâu đó, tôi nhìn thấy hình ảnh của Mai Thi đang nhoẻn môi cười với mình, nhưng chỉ là gượng cười thôi. Hình ảnh ấy cũng tan biến cùng vỡi những tia sáng cuối ngày của mặt trời.

-Giá như sức sống của em cũng mãnh liệt như mặt trời vậy. – Tôi thầm nghĩ.