Thời Niên Thiếu Tươi Đẹp Ấy

Chương 28

Chuyển ngữ: Loyal Pang

Cậu thiếu niên tên Bắc Dã kia chỉ khẽ lắc đầu, nói: “Cô ấy không giết người.”

“Anh chỉ nói sai một chỗ mà thôi… Cô ấy không giết người.” Cậu nói “Cảnh sát Trịnh, về điều này, tôi rất chắc chắn.”

Làm sao cậu ấy có thể khẳng định như thế, khẳng định từ lúc nào, nhờ ai mà khẳng định?

Trịnh Dịch đột nhiên sửng sốt, nhìn chằm chằm Bắc Dã, cậu cũng đang nhìn anh.

Trịnh Dịch lập tức đứng dậy đóng kín cửa phòng thẩm ván, kéo hết rèm cửa sổ, tắt máy ghi âm và tất cả các dụng cụ có thể truyền tin tức ra bên ngoài.

Anh ngồi trở lại trước mặt cậu: “Phân tích của tôi đều đúng, chỉ sai ở một điểm: Trần Niệm không hề giết người. Lúc cậu chạy ra phía sau núi, Ngụy Lai quả thật đã chết, cậu cho rằng Trần Niệm đã giết cô ta, cho nên mới có những kế hoạch như tôi đã nói ban nãy. Cậu đã chuẩn bị tất cả, nhưng sau đó lại phát hiện kẻ giết Ngụy Lai lại là người khác.”

Bắc Dã không trả lời, vẻ mặt lạnh lùng lại yên lặng, vẫn như những lần thẩm vấn trước.

Anh kịp thời ngăn cản ngay trước khi cậu lại định khép kín nội tâm của chính mình, khẩn cầu: “Bắc Dã, cậu tin tôi một lần đi.”

Thế nhưng ánh mắt của thiếu niên rất xa lạ, khó có thể gọi là tin tưởng. Cũng như Trần Niệm không đến báo án, cậu cũng không đến báo án, sự không tin tưởng này là quả thật bi ai.

“Tôi biết hai người không tin tôi, tôi cũng không cách nào giải thích với cậu về trình tự và pháp luật, nhưng Bắc Dã, bây giờ chỉ có tôi có thể giúp cậu, hơn nữa, tôi cũng rất muốn giúp cậu. Không, là tôi phải giúp cậu mới đúng.”

“Cậu có biết vụ người mặc áo mưa cưỡng hiếp người khắp nơi, thêm hai vụ án mạng của hai người vô tội là Ngụy Lai và Lại Thanh, cậu sẽ phải ngồi tù bao nhiêu năm không? Dù cho thái độ khi nhận tội của cậu có tốt đến mức nào thì ít nhất cũng phải ngồi tù hai mươi ba mươi năm, còn dài hơn khoảng thời gian từ lúc cậu sinh ra cho đến bây giờ! Chưa kể là còn có thể chung thân!”

Bắc Dã lặng thinh.

Trịnh Dịch lại nói: “Còn Trần Niệm thì sao? Đời này cậu có còn muốn nhìn thấy cô ấy không?”

“… Không thấy, cũng không sao cả.” Cậu mở miệng, cả người rất yên tĩnh, nhưng cũng không phải là thờ ơ. Chỉ có khi nhắc đến Trần Niệm cậu mới chịu mở miệng.

“Cậu muốn gặp cô ấy không?” Trịnh Dịch hỏi “Muốn không?”

“Tôi không thể gặp cô ấy nữa.” Cậu nói.

“Tôi chỉ hỏi cậu có muốn không? Cậu có muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhanh chóng trở lại bên cạnh cô ấy không? Cho dù không thể ở bên cạnh cô ấy cũng không sao, có thể đi theo trông chừng cô ấy từ xa cũng được. Bây giờ cô ấy chỉ có một mình, cậu không muốn sớm được bảo vệ cô ấy sao?”

Bắc Dã mím chặt môi.

Trịnh Dịch hỏi: “Cậu đã nói với cô ấy thế nào, nói rằng cậu giết Ngụy Lai, nói cậu đã giết Lại Thanh, dùng cách này để chặn đường lui của cô ấy, khiến cô ấy không thể phản cung à?”

Bắc Dã im lặng. Cậu chỉ nói cho cô biết, cậu mong muốn điều gì, còn cô thì phải cho cậu điều đó. Bất kể sau này một mình cô gặp bao nhiêu khó khăn, cô cũng phải chịu đựng, cho cậu điều mà cậu mong muốn nhất. Cậu biết cô rất cứng cỏi, cô có thể làm được.

“Cậu gánh chịu tất cả, còn cô ấy thì sao? Bắc Dã, hãy gánh chịu những tội lỗi mà cậu đã phạm phải, nhưng xin cậu đừng gánh chịu những tội lỗi mà cậu không hề làm. Đó không phải là yêu, đó không phải là công bằng. Cậu bị nhốt ở đây nên không thể nhìn thấy, nhưng tôi thì thấy, cô ấy đã hoàn toàn thay đổi, cô ấy sẽ đau khổ cả đời, cô ấy sẽ trở thành một người câm, không muốn trò chuyện với bất cứ ai. Cậu trao hết tất cả vì cô ấy, cậu tình nguyện, lòng cậu dễ chịu, nhưng cậu lại ngăn chặn tất cả đường lui của cô ấy, cô ấy không thể mở lời về chân tướng của vụ án này. Cô ấy không tin tôi, không tin cảnh sát, điều cô ấy tin tưởng nhất chỉ có lời nói của mỗi mình cậu.”

Lồng ngực Bắc Dã khẽ phập phồng, vẫn không nói một lời.

“Bắc Dã, nếu Trần Niệm không có giết người, vậy tôi cam đoan cô ấy sẽ không có sao.” Trịnh Dịch biết cậu lo lắng điều gì, nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Cuộc đối thoại của hai chúng ta sẽ không có bất cứ ai biết được, tôi sẽ giúp cậu. Với điều kiện tiên quyết là cô ấy sẽ không sao, cậu để tôi giúp cậu một tay, tôi thề đấy! Bắc Dã, người trên bàn mổ cũng biết cầu sống mà!”

“…”

Trịnh Dịch thở dài một tiếng, tại sao cậu thiếu niên này lại có thể kiên định như một tảng đá vậy? Anh kiệt sức, gần như là từ bỏ, nhưng anh không làm vậy.

“Cậu thích cô ấy đúng không?” Tiếng anh rất khẽ, rốt cuộc nói, “Tôi cũng vậy.”

Cho nên xin cậu tin tưởng tôi, tin tưởng tôi sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ cô ấy.

Ánh mắt anh nhìn cậu giống như anh mới là tội phạm. Tuy nhiên Bắc Dã nhìn anh thật lâu, cuối cùng chỉ lắc đầu: “Cảnh sát Trịnh, cảm ơn, nhưng anh không cứu được chúng tôi.”

Trịnh Dịch sửng sốt: “Tại sao? Lời này của cậu ý là…”

“Tôi muốn gặp luật sư.” Bắc Dã ngắt lời, “Tôi không có gì để nói.”

Cuộc đối thoại dừng lại đột ngột. Trịnh Dịch yên lặng, anh vẫn nhìn cậu, nhưng Bắc Dã không nhìn anh. Sau mười mấy giây im lặng, cửa bị đẩy ra, cậu bị dẫn đi.

Anh chậm rãi đi đến bên cửa, thấy lúc Bắc Dã quay người liếc nhìn phòng thẩm vấn kế bên. Trần Niệm đã không còn ở đó.

Cậu thiếu niên rất yên tĩnh, bị dẫn đi. Trịnh Dịch giống như mới vừa chạy một cuộc đua marathon, chân bủn rủn.

Tiểu Diêu ngẩn người: “Trịch Dịch, sắc mặt anh sao kém vậy?

Trịnh Dịch ra sức vuốt mặt, gượng dậy tinh thần: “Trần Niệm đâu?”

“Ở bên dưới, em không biết lái xe, định tìm anh đưa cô ấy về nhà.”

“Để anh đi.”

Trịnh Dịch rất mệt mỏi, trên đường đưa cô về nhà, chẳng ai nói câu nào. Cô âm u lạnh lẽo tựa như một hồn ma. Anh biết không công phá được hai người họ, nhưng cuối cùng vẫn không từ bỏ ý định: “Trần Niệm, có thể tin tưởng anh một lần không?”

Nhưng cô chỉ nói: “Anh không cứu được bất cứ ai.” Sau đó bước lên thang lầu cũng không ngoảnh lại.

Trịnh Dịch đứng trên bãi đất trống trong đêm khuya, vừa mệt vừa đau, lại có ý nghĩ nằm xuống đất ngủ. Tiểu Diêu gọi đến: “Trịnh Dịch, ngủ sớm một chút thôi, ngày mai còn họp lần cuối.”

Trịnh Dịch chợt tỉnh táo. Sáng mai họp lần cuối cùng, đội sẽ sửa sang bản án, lời khai và chứng cứ xác định sau đó sẽ giao cho bên viện kiểm sát. Đến khi đó lời khai của Bắc Dã chắc chắn trở thành chứng cứ, dù cậu đổi ý lật lại bản án, lời khai của cậu đều không còn đáng tin nữa.

“Tiểu Diêu.” Trịnh Dịch hô lớn, “Em nhất định phải giúp anh.”



Ba giờ sáng tại phòng họp, Tiểu Diêu buồn ngủ díp cả mắt, tìm lâu như vậy nhưng xem toàn là chứng cứ chứng minh Bắc Dã là tội phạm. Cô có chút nghi ngờ sao mình phải đến làm cái việc vớ vẩn này.

Dưới ánh đèn trắng, Trịnh Dịch còn đang cẩn thận lật xem tài liệu chứng cứ.

Tiểu Diêu chống đầu, nói: “Trịnh Dịch, về nhà nghỉ ngơi thôi.”

Trịnh Dịch hoàn toàn không để ý. Anh nghi ngờ Lại Thanh là tên áo mưa, nhưng sau khi Lại Thanh chết, các đồng nghiệp từng đến nhà hắn ta lục soát hiện trường giết người, lấy được chứng cứ.

Nhưng giờ phút này Trịnh Dịch đang xem tài liệu ngay lúc đó, căn phòng của Lại Thanh không có bất cứ gì khác thường, không thể khiến người ta nghi ngờ hắn là tên áo mưa. Anh nhìn một chiếc bàn trong hình ở hiện trường. Tiểu Diêu đi đến rút trang giấy khỏi tray anh. Trịnh Dịch ngẩng đầu, đôi mắt hằn đầy tia máu.

Tiểu Diêu sửng sốt, bất đắc dĩ thở dài, khuyên: “Trịnh Dịch, anh nghe em nói. Trực giác của người ta có đôi khi không chính xác.”

Ánh mắt mỏi mệt của Trịnh Dịch khẽ run lên, nói: “Vậy sao em còn ở lại tìm tài liệu?”

“Bởi vì gần đây anh cứ như bị điên.” Tiểu Diêu nói xong, quay đầu đi thở dài, tỉnh táo lại, nhìn anh nói. “Lời khai và chứng cứ Bắc Dã nói đã hoàn toàn phù hợp. Còn anh là dựa vào trực giác, anh suy đoán mọi chuyện bằng logic, nói cậu ta không phải tên áo mưa, cũng không giết Ngụy Lai. Cậu ta giết tên áo mưa Lại Thanh.. Nói thật ra, em nghe anh nói, cảm thấy suy luận logic này rất hợp lý, có chút khả năng như vậy. Nhưng chỉ một chút thôi, bởi vì anh chẳng có một chứng cứ nào cả.”

Trịnh Dịch cố gắng nói: “Anh nghi ngờ là Lại Thanh.”

“Nghi ngờ, nghi ngờ, lại là nghi ngờ.” Tiểu Diêu phản bác, “Lại Thanh chết rồi, chết không đối chứng. Bắc Dã hoàn toàn có thể nói là Lại Thanh. Tại sao cậu ta lại không nói? Cái này của anh không hợp logic.”

“Cậu ta không muốn khai sự thật, sợ liên lụy đến Trần Niệm.”

Tiểu Diêu đề cao giọng: “Anh nói kẻ giết người là Lại Thanh, vậy tại sao lại liên lụy đến Trần Niệm?”

Trịnh Dịch chợt nghẹn lời, kìm nén bực bội nói: “Anh đang suy nghĩ.”

Tiểu Diêu nhìn anh trong chốc lát, mệt mỏi lắc đầu: “Trịnh Dịch, em thấy anh mệt mỏi quá rồi, về nghỉ ngơi đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”

Trịnh Dịch đuổi theo, Tiểu Diêu thu dọn giỏ của mình, không nghe anh nói.

“Từ đầu chúng ta nghĩ, sau khi Trần Niệm bị bắt nạt cô ấy đi học như thể không có chuyện gì xảy ra, ám hiệu chuyện vé xem phim, thừa dịp tiết thể dục đi ra phía sau núi. Cô ấy đi hặp Ngụy Lai, chắc hẳn đã làm Ngụy Lai bị thương.”

Tiểu Diêu buông giỏ xuống, nén giận nhìn Trịnh Dịch: “Anh có xem báo cáo pháp y không? Trên người Ngụy Lai chỉ có một vết thương thôi, là vết thương trí mạng.”

“…” Anh á khẩu không trả lời được.

“Hiện tại anh đã hoàn toàn mất lý trí rồi. Em cũng nghi ngờ tại sao em lại nghe lời anh lãng phí cả buổi tối.” Tiểu Diêu đeo giỏ, kéo cửa bỏ đi cũng không ngoảnh lại.

Trịnh Dịch đứng yên tại chỗ như một pho tượng. Đêm khuya trong tòa nhà trống trải, anh cô độc như thể là người tỉnh táo duy nhất trong cõi đời này. Anh chậm rãi quay về, khom người sửa sang lại tài liệu. Bỗng nhiên anh đập mạnh, trang giấy tung tóe trên bàn, bay rải rác khắp nơi. Anh thở hổn hển, chân bị chuột rút vì mệt mỏi.

Anh bất chợt ngã xuống ghế, ngơ ngác nhìn trần nhà. Đúng vậy, trên người Ngụy Lai chỉ có một vết thương. Tại sao có thể là Lại Thanh giết cô ta chứ? Bắc Dã nói Trần Niệm không phải hung thủ, lẽ nào là Bắc Dã sao? Không đúng, khi đó Bắc Dã không phủ nhận những phán đoán khác của anh. Lúc cậu ta đến hẳn Ngụy Lai đã chết rồi.

Đến cùng là chuyện gì đã xảy ra? Ngõ cụt này phải làm sao mới có thể thoát ra được?

Nhân viên tạp vụ mở cửa khiến Trịch Dịch giật mình tỉnh giấc, lại nhìn điện thoại di động, anh đổ mồ hôi lạnh, bảy giờ năm mươi rồi. Cuộc họp cuối cùng vào lúc tám giờ, nhưng anh vẫn chưa tìm ra được một đầu mối nào. Trịnh Dịch chạy đến nhà vệ sinh rửa mặt, chống lên bồn bắt buộc mình tỉnh táo, nhưng chẳng hiểu vì sao tim đập như nổi trống.

Họp thì họp thôi, đã cố hết sức rồi, là lúc phải thừa nhận chứng cứ. Nhưng mẹ kiếp, trực giác vẫn kêu gào trong đầu: Đây là oan khuất. Án này là án oan, án này là án oan.

Anh ôm đầu mình, đầu óc mỏi mệt chậm chạp bị ép buộc cố gắng vận hành cao độ. Anh chăm chăm hồi tưởng lại từng khoảnh khắc mình nói chuyện với Bắc Dã tối qua. Không, trực giác của anh không sai, nhất định chỗ đó có vấn đề. Giết chết Ngụy Lai là người khác. Nhưng vì sao Bắc Dã không thừa nhận?

Cậu chỉ muốn bảo vệ Trần Niệm. Trịnh Dịch đã hứa bảo vệ cô ấy, thậm chí thẳng thắn nói thích cô ấy, nhưng vì sao Bắc Dã vẫn không khai, dù bị phán xử nặng cũng không khai? Tại họ không tin anh chứ?

Trịnh Dịch đột ngột quay người đá mạnh vào cửa. Nhưng trong đầu thấp thoáng hiện lên vẻ mặt cuối cùng của Bắc Dã, nụ cười rất nhạt, nói: Cảnh sát Trịnh, cảm ơn. Nhưng anh không cứu được chúng tôi.

Không, Bắc Dã tin anh! Nhưng nguyên nhân nào đó ngăn cản cậu, khiến cậu bất đắc dĩ chấp nhận số phận.

Trong lòng Trịnh Dịch bỗng quyết tâm, anh chắc chắn phải can thiệp vào chuyện này. Nhưng một nỗi bi ai lập tức tràn về khiến người ta lòng dạ rối bời, tuy trực giác kiên định hơn nhưng chứng cứ vẫn như cũ. Trong nỗi sợ hãi tràn ngập, anh cắn răng cấp tốc đi qua đi lại trong nhà vệ sinh. Đến cùng phải làm gì bây giờ?