Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc

Chương 42: Khuôn mặt ở bên ngoài vòng quay

Bánh xe đu quay lặng lẽ đứng im ở trung tâm khu vui chơi, Tô Nguyệt Lịch tràn đầy phấn khởi lôi kéo Dương Lộc vào ngồi đầu tiên. Cửa sổ thủy tinh trong suốt bên phản chiếu bóng người của bọn họ, trông vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc.

Lâm Kiều nhìn vòng quay, bị Phó Miễn kéo tay, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, dù sao thì em vẫn phải ngồi với anh.”

Lâm Kiều: “Nếu như chết ở trong đó.”

Phó Miễn: “…”

Hắn cười ra tiếng, xoa nhẹ mặt thanh niên một cái, kéo người vào trong vòng quay.

“Không giống như lão đại, hai thằng con trai chúng tôi mà đi vòng đu quay với nhau thì thực sự rất xấu hổ… “

Hà Tiểu Trừng nói, “Hay là Dịch Viện tỷ, chị cùng em —— “

Dịch Viện nhíu mày, kéo Tiếu Kha Ngải đi.

Hà Tiểu Trừng: “???”

Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện phía sau, Lương Tuyết đã cùng Trương Kính Đạo ngồi lên vòng quay, chỉ còn sót lại hắn và Tống Kham.

“…”

Cuối cùng, Hà Tiểu Trừng vẫn phải xấu hổ ngồi trong vòng đu quay cùng một thằng con trai khác.

“Nhanh lên, còn thiếu một người.”

Nhân viên công tác lười biếng giục giã, Tống Kham đi cuối cùng cũng không hề nhận ra phía sau mình còn có một cô gái áo đỏ, cúi đầu, cùng hắn tiến vào vòng trong cabin của vòng đu quay.

Vòng quay này hẳn đã có tuổi thọ khá lâu, khi chuyển động thì vang vọng âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, bên trong cabin cũng tràn ngập mùi rỉ sắt. Lâm Kiều rảnh rỗi buồn chán, khẽ vuốt ve thanh đoản đao của mình.

Phó Miễn nói: “Sắp tới điểm cao nhất của vòng quay rồi.”

Lâm Kiều: “Ừ.”

Phó Miễn: “Đến rồi.”

Lâm Kiều: “Ừ.”

Phó Miễn: “…”

Hắn mở rộng vòng tay, ôm Lâm Kiều đặt lên đùi mình. Sau đó giữ lấy chặt thanh niên đang không ngừng dịch chuyển, hôn lên môi của cậu.

Sau khi hôn xong, Phó Miễn tiện tay nắm chặt lấy cổ tay của Lâm Kiều, ấn lại thanh đoản đao vừa mới được rút ra ba tấc, cười nói: “Đây mới là việc nên làm khi ngồi trên vòng đu quay.”

Lâm Kiều thở nhẹ, khẽ nói: “Anh không sợ xảy ra chuyện gì sao.”

Phó Miễn nói: “Nếu là cùng chết với em, thì cũng coi như là vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”

Hắn nói xong liền hôn nhẹ lên môi Lâm Kiều, nhếch miệng: “Hơn nữa, anh sẽ không để cho em phải chết.”

Hắn vừa dứt lời, toàn bộ vòng quay rung lắc dữ dội.

Lâm Kiều: “Nhìn đi, rõ ràng là lời nói dối.”

Phó Miễn: “…”

Phó Miễn đè lại thanh niên đang muốn thoát khỏi người mình, nói: “Có người xảy ra chuyện rồi.”

“Ai u!”

Kèm theo tiếng lay động, Tống Kham trong cabin nhất thời không ngồi vững, bị ngã sang một bên.

Hắn ngã về phía trước mặt Hà Tiểu Trừng, trong lúc hoảng hoạn vội nắm lấy cánh tay Hà Tiểu Trừng, ổn định cơ thể.

“Anh không sao chứ.”

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, thật ngại quá…”

Tống Kham còn chưa dứt lời, lập tức trở nên sững sờ.

Hà Tiểu Trừng là nam, mà là giọng nói vừa rồi… Rõ ràng là một giọng nữ không có âm điệu.

“…”

Tống Kham trong lòng hồi hộp một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên —— phát hiện trước mặt hắn, không có một bóng người.

“A!”

Hắn hoảng hốt thét lên, lập tức trở về chỗ ngồi của mình, phía sau lưng đụng vào ghế nhựa cứng rắn, hoảng loạn nhìn quanh bốn phía.

Hà Tiểu Trừng vẫn luôn ngồi đối diện đã không thấy đâu nữa, mà hắn rõ ràng nghe thấy giọng nói kia, cũng đã đụng phải “Người” đối diện.

Sống lưng trở nên lạnh cóng, Tống Kham run rẩy, hắn vọt tới cánh cửa, dùng khuỷu tay đập mạnh vào cửa sổ thủy tinh. Nhưng cửa sổ thủy tinh cứng rắn như sắt thép, dù đập thế nào cũng không làm vỡ được.

“Thả tôi ra! Tôi không muốn ở đây!”

Cabin của hắn đã chậm rãi leo lên điểm cao nhất, Tống Kham nhìn thấy đoàn người phía dưới khu vui chơi đang đi lại tấp nập như kiến, trong lòng lập tức căng thẳng.

Du khách ở đây vốn chỉ có mười mấy người, đều rải rác bốn phía quanh khu vui này. Mà lúc này, từ cabin nhìn xuống, khu vui chơi trở nên rộn ràng nhộn nhịp, giống như chật kín người…

Trong một khoảng thời gian ngắn, tại sao lại xuất hiện nhiều người trong khu vui chơi như vậy?

Sự ngạc nhiên của Tống Kham dần dần lan rộng. Hắn nhìn xuống dưới thật kỹ, thậm chí không nhận ra rằng buồng cabin của mình đã đạt đến điểm cao nhất.

Những người bên dưới đều mặc quần áo màu trắng, đi tới đi lui trong khu vui chơi, thế nhưng lại không nghe được thanh âm gì. Đột nhiên, Tống Kham nhìn thấy một cô gái váy đỏ, chiếc váy đỏ của cô xen lẫn trong đám người kia thì trở nên vô cùng bắt mắt, hơn nữa còn đứng ở ngay phía dưới vòng đu quay.

Cả khuôn mặt của Tống Kham đều kề sát ở trên mặt kính, hắn thực sự rất muốn nhìn rõ khuôn mặt của cô gái kia, thế nhưng khoảng cách quá xa, làm sao cũng không thấy rõ…

Một giây sau, cô gái áo đỏ ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với Tống Kham.

Tống Kham: “!”

Hắn bị hành động này của cô gái làm cho sợ hết hồn, lập tức trở về chỗ ngồi của mình. Lúc này, bánh xe đu quay đột nhiên ngừng lại, khoang cabin của hắn cũng lẻ loi giữa không trung, không lên nổi, cũng xuống không được.

Tống Kham vốn tinh thần đang vô cùng căng thẳng, bây giờ thì lại càng trở nên hoảng sợ. Hắn đấm mạnh vào ghế ngồi, nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy?!”

Cú đấm này dùng sức quá lớn, chiếc ghế dựa cũng bị hắn đấm thành một cái lỗ nhỏ. Điều kỳ diệu chính là vòng quay rất nhanh lại chuyển động, kéo cabin của hắn từ từ đi xuống.

Tống Kham thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ mình đã an toàn. Nghĩ vậy, hắn liếc mắt ra phía cửa sổ thủy tinh nhìn một cái ——

Má!

Một khuôn mặt người đột nhiên kề sát ở bên ngoài khoang cabin, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh… Nhìn chằm chằm Tống Kham.

——

Khoang cabin bình an hạ xuống mặt đất, Lâm Kiều cùng Phó Miễn từ bên trong đi ra, nhìn thấy Tô Nguyệt Lịch cách đó không xa đã bị dọa đến nước mắt giàn dụa, còn Dương Lộc Chu đang an ủi cô.

“Làm em sợ muốn chết, lúc nãy bánh xe đu quay rung lắc thật là đáng sợ.”

“Đừng sợ đừng sợ, không phải chúng đã an toàn rồi sao?”

“Em không muốn chơi mấy loại trò chơi trên bầu trời nữa… Chúng ta đi chơi thủy thượng phiêu lưu đi.”

Lâm Kiều: “…”

Phía sau bọn họ, Dịch Viện và Tiếu Kha Ngải cũng bình yên vô sự đi ra. Phó Miễn liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói với Dịch Viện: “Tôi còn tưởng cô sẽ đi với Hà Tiểu Trừng.”

Dịch Viện nhún vai nói: “Đi với Hà Tiểu Trừng giống như là dẫn theo con trai vậy. Còn Tiếu Kha Ngải thì không sao, chỉ tính là nửa con trai thôi.”

*Nguyên gốc là: “找何小澄像带了个儿子,肖柯艾还好,算半个儿子”. Bạn nào có thể dịch sát nghĩa giúp mình không T-T

Tiếu Kha Ngải: “???”

Trương Kính Đạo và Lương Tuyết cũng từ bên trong vòng quay đi ra, bọn họ tay nắm chặt tay, cử chỉ thân mật, giống như trong nháy mắt đã trở thành người yêu.

Cuối cùng chỉ còn mình Hà Tiểu Trừng, hắn từ khoang cabin chậm rãi đi ra… Sau đó, một bộ thi thể ngã ở trước thành cửa.

“Đệt!”

Không nói tới những người bên ngoài, Hà Tiểu Trừng bên trong cũng là vẻ mặt khiếp sợ, bởi vì thi thể này chính là Tống Kham ngồi đối diện hắn.

Tay và chân Tống Kham đều bị bẻ mạnh 360 độ, như là bánh quai xoắn vào nhau, xương cốt xuyên qua da, máu tươi giàn giụa. Con mắt của hắn mở to, bên trong tơ máu dày đặc, tràn đầy sợ hãi, hẳn là khi còn sống đã nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kinh khủng.

“Chuyện gì đã xảy ra, “

Phó Miễn tiến lên phía trước nói, “Hắn chết như thế nào?”

Hà Tiểu Trừng ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể Tống Kham, nói: “Có lẽ là có quỷ… Khi vòng quay bị rung lắc dữ dội, Tống Kham vốn ở trước mặt tôi đột nhiên biến mất.”

“Sau đó thì sao?”

Hà Tiểu Trừng nói: “Tôi nghe thấy giọng nói của một cô gái, tôi không dám trả lời, vội nhắm hai mắt lại… Nào ngờ lúc mở mắt ra, Tống Kham đã chết rồi.”

“Có phải là vì hắn ta đi ở cuối cùng…”

Lương Tuyết run rẩy nói, “Nếu như đi ở cuối cùng, thì cũng sẽ chết…”

“…”

Sau một hồi im lặng, Lâm Kiều nói: “Lúc ngồi trên tàu siêu tốc, phía sau Tô Nguyệt Lịch có một cô gái mặc váy đỏ, các người không thấy sao?”

Tiếu Kha Ngải: “Em ngồi ở hàng cuối cùng, phía trước bị mọi người che hết rồi, không nhìn thấy gì cả.”

Dịch Viện: “Tôi có nhìn thấy, nhưng trước đó cũng không chú ý lắm, tôi chỉ nhìn thấy lúc cô ấy ngã xuống.”

Trương Kính Đạo: “Tôi… Tôi không chú ý phía trước.”

“Các người đang nói gì vậy?”

Tô Nguyệt Lịch đi tới, nói, “Chúng ta qua bên kia chơi bè đi!”

Những người khác: “…”

Thủy thượng phiêu lưu là trò ngồi trên bè đi vào trong hang núi, một chiếc bè chỉ ngồi được hai người. Nhưng Tống Kham vừa mới chết, nói cách khác, có người sẽ phải một mình một bè.

Tô Nguyệt Lịch và Dương Lộc Chu đã ngồi trên chiếc bè đầu tiên rồi đi mất, chỉ còn lại mấy người đứng ở bờ sông, Tiếu Kha Ngải đột nhiên nói: “Để tôi một mình ngồi một bè đi, dù sao trò này cũng rất nhanh sẽ kết thúc.”

Lâm Kiều đang định nói gì đó, thì Tiếu Kha Ngải đã nhảy vào một chiếc bè nhỏ, dòng nước chảy xiết, trong nháy mắt bóng dáng cậu ta đã lao vào trong sơn động cách đó không xa.

Lâm Kiều: “…”

Phó Miễn nói: “Chúng ta đuổi theo đi.”

Lâm Kiều gật đầu, cùng hắn ngồi lên chiếc bè thứ ba. Chiếc bè nhỏ làm bằng gỗ, nhẹ nhàng mà nổi trên mặt nước, bị nước đẩy một cái, lập tức trôi xa mấy mét.

Những vách đá tối màu của hang động che kín bầu trời, tia sáng cũng bị ngăn cách ở bên ngoài. Bốn phía là một mảnh tối tăm, phía trước không nhìn thấy bóng dáng Tiếu Kha Ngải, không biết cậu ta đã đi đâu.

Hang động rất lớn, xung quang chỉ có một vài ánh đèn huỳnh quang và ánh sáng xanh mờ nhạt chiếu sáng mặt nước lấp lánh, vừa vào tới đây, tốc độ chiếc bè cũng dần dần chậm lại.

Tí tách, tí tách.

Lâm Kiều nghe thấy âm thanh giọt nước mưa từ phía trên rơi xuống. Cậu ngẩng đầu lên, dựa vào tia sáng tối tăm nhìn thấy trên đỉnh của hang động đều là tảng thạch nhũ với hình dạng không giống nhau.

Tí tách.

Chiếc bè trôi chậm về phía trước, những giọt nước nhỏ giọt trên mặt Lâm Kiều, cậu tiện tay lau nó đi, nhưng lại ngửi thấy một mùi vị kỳ quái.

Lâm Kiều khẽ cau mày, một vài giọt nước bắn tung tóe lên trên bè, mùi vị đó cũng càng ngày càng nặng.

“Nơi này có vấn đề.”

Lâm Kiều nói, “Đây không phải là nước… Đây là máu.”

Phó Miễn nói: “Chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này.”

Hắn cầm mái chèo lên, thả xuống nước rồi dùng lực khua mái chèo về phía trước. Nhưng mà dòng nước lại đột nhiên trở nên chảy xiết, chiếc bè nhỏ xoay tròn trên mặt nước, chậm chạp không chịu tiến về phía trước.

Chiếc bè nhỏ rung lắc dữ dội, Lâm Kiều nắm chặt vào thành bè, nói: “Có chuyện gì vậy, không đi được sao?”

Phó Miễn: “Dưới nước có thứ gì đó!”

Hắn vừa dứt lời, một bàn tay trắng bệch nhợt nhạt bám vào mép bè, chiếc bè trở nên mất cân bằng mà chao đảo, Phó Miễn lập tức ôm Lâm Kiều vào trong ngực, sau đó ——

“Rầm” một tiếng, ngã vào trong nước!