Thoại Hồ

Chương 41: Tiên vật

Thời tiết từ từ ấm lại, gió xuân phất vào mặt, mấy vạn thí sinh tụ tập ở kinh thành rốt cục cũng nghênh đón ngày thi Hội, thi Hội tổng cộng có ba lần, mỗi lần ba ngày, tất cả những người tham gia thi Hội cần phải vượt qua chín ngày đêm trong căn hào xá nhỏ hẹp mà trường thi an bài.

Du Thanh biết Bạch Lê nhất định sẽ trộm đi theo, dù sao thì mình tạm thời cũng không thể chiếu cố hắn, nhưng tóm lại vẫn là không yên lòng, vẫn như cũ mà tinh tế dặn dò hắn thật lâu. Bạch Lê cũng đang tính toán trộm theo bên cạnh hắn, đã quen với việc hằng đêm ngủ trong ***g ngực hắn, nay bỗng nhiên lại rời đi lâu như vậy, thật sự thấy không nỡ, sáng sớm đứng lên liền dán dính lấy hắn một thời gian rất lâu mới bằng lòng buông tay.

Một ngày này thời tiết rất tốt, hai người cùng với những thí sinh khác đi đến trước cửa trường thi, số lượng người tham gia quả thật là nhiều đến làm cho người ta líu lưỡi, trong lúc nhất thời đem mấy phố kề bên vây chặt như nêm cối, trở thành một đạo phong cảnh độc đáo của kinh thành.

Canh giờ đến, đại môn từ từ mở ra, Du Thanh cũng không vội mà đi vào, vẫn luôn chờ đến cuối cùng, thấy người còn lại cũng không nhiều lắm, lúc này mới nắn nắn tay Bạch Lê, thấp giọng dặn dò hắn vài câu rồi mới hướng cửa đi tới.

Trước cửa không những có những tên lính đang đứng làm nhiệm vụ mà còn có giám khảo Lễ bộ đã an bài, tiểu quan phụ trách kiểm tra thân thể kiểm tra chung quanh người Du Thanh một phen, hỏi danh tính rồi lật lật giấy tờ, sau khi kiểm tra chính xác thân phận liền báo cho hắn đi vào hào xá thứ nhất của dãy nào, cuối cùng phất phất tay cho hắn đi vào.

Du Thanh biết Bạch Lê vẫn luôn đứng ở bên ngoài nhìn hắn, khi bước qua cánh cửa thì cũng chưa đi vội vã, mà là xoay người cười cười ôn nhu với hắn, ý bảo hắn an tâm, lúc này mới bước vào phía trong.

Bạch Lê vẫn luôn chờ đến khi cuộc thi bắt đầu, lúc này mới xoay người rời đi, tuy rằng hắn đang đứng chung với những thư đồng khác nhưng cũng chưa chú ý tới bọn họ nói những gì, mà hãy còn nghĩ về tâm sự của mình, chờ sau khi trở lại Tiết phủ thì liền đánh một cái ngáp, nói rằng mình phải sớm đi về ngủ bù, đi vào phòng nhanh chóng đóng chặt cửa lại. Nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài, lúc này mới bắt đầu gọi về bốn vị trưởng lão Hồ tộc đã chờ lâu ngày.

Khi nhìn tuổi của những trưởng lão này thì liền biết linh lực bọn họ cũng không thấp đi nơi nào, sau khi được phân phó chưa bao lâu liền chạy tới kinh thành, bọn hắn đã nằm ngủ đông tại ngọn núi phía sau nơi này nhiều ngày, vậy nên thấy nhàm chán đến nỗi hận toàn thân không thể mọc cỏ, lúc này vừa nghe hắn gọi liền vội vàng hưng phấn mà vọt vào, đi lại mạnh mẽ, hành động nhanh nhẹn, không có nửa điểm bộ dáng của người già.

Bạch Lê hướng bọn họ vẫy vẫy tay:” Mau tới đây, ta có thứ muốn cho các ngươi nhìn!” Nói xong liền làm trận pháp, đợi sau khi bọn hắn đi vào kết giới liền cúi đầu bắt đầu cởi áo.


Bốn trưởng lão ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cùng lúc quỳ xuống đất, than thở khóc lóc:” Vương a! Đã nói ngài bao nhiêu lần, làm Vương thì phải có uy nghiêm của Vương, ngài như thế nào mà vẫn không nghe khuyên bảo như vậy a!”.

Bạch Lê một bên cởi áo, một bên nghiêm túc nói:” Hiện tại ta thật nghiêm túc, có chỗ nào không uy nghiêm?”

Các trưởng lão có lẽ là đã thật lâu chưa tìm được một chuyện có ý tứ nào, cảm thấy lúc nói lên những lời nói thấm thía thì xác thực quá đã ghiền, nhịn không được lão lệ tung hoành:” Tại sao ngài lại có thể tùy tùy tiện tiện thoát y trước mặt thần tử đâu? Nhanh chóng mặc vào đi! Thật sự là mất thể thống! Mất thể thống a!”

Bạch Lê ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn bọn họ:” Chúng ta từ khi nào thì nói qua thể thống?”

Nét mặt già nua của các trưởng lão đỏ lên, không được tự nhiên mà bắt đầu ho khan, thu lại nước mắt, sôi nổi từ trên mặt đất đứng lên.

Bạch Lê cởi quần áo chỉ còn một tầng cuối cùng, cúi đầu nói thầm mà tiếp tục cởi:” Nếu còn dong dài thì ta sẽ không làm Vương nữa”.

Các trưởng lão vừa nghe, chân còn chưa có đứng thẳng thì lại “Bịch bịch” một tiếng lần thứ hai quỳ xuống đất, khóc ròng nói:” Không được không được a! Ngài chính là cửu vĩ linh hồ, ngài không làm Vương thì còn ai có thể làm chứ!”.

“ Không phải là còn vài cái lão nhân sao….”

“Bọn họ…Khụ…Quy ẩn thì không….”

“ Úc!” Bạch Lê gật gật đầu, lỏa nửa thân mình xoay qua chỗ khác, vén sợi tóc sau lưng lên trước ngực:” Các ngươi mau đến nhìn xem, có từng nhìn thấy ấn ký này chưa?”

Các trưởng lão vội vàng từ trên mặt đất đứng dậy, này vừa thấy thì đồng loạt giật mình, kinh ngạc nói:” Vương, ấn ký của ngài như thế nào lại khắc ở trên xương cốt?”.


Bạch Lê chắp tay ra phía sau sờ sờ, đích thật là tại vị trí chính giữa xương cột sống, nghi hoặc hỏi:” Không phải là trên da thịt sao?”

Một người để chòm râu dài trong đó lắc đầu, cảm thán nói:” Nhìn giống như là xăm trên da thịt nhưng kì thực lại xâm nhập vào cốt tủy, nhưng đây lại không giống là bớt, chắc bởi là bị khắc lên”.

Bạch Lê nghe mà như lọt vào sương mù, nhớ tới Du Thanh mỗi lần chạm vào đều là một bộ dáng đau đớn, lo lắng nói:” Các ngươi mau sờ sờ xem”.

Bốn vị trưởng lão này kỳ thực đã tò mò đến nỗi ngứa ngáy trong lòng, trên mặt lại là thần sắc nơm nớp lo sợ và nóng lòng muốn thử:” Thật sao?”

Bạch Lê gật gật đầu:” Ấn ký này mỗi lần A Thanh chạm tới liền thấy khó chịu, không biết đến tột cùng là vì cái gì”.

Hiện giờ toàn bộ Hồ tộc đều biết Vương của bọn họ cả ngày đuổi theo một chàng thư sinh nghèo, vậy nên dĩ nhiên là bốn trưởng lão đều hiểu được “A Thanh” trong miệng hắn chỉ chính là ai, trong lúc nhất thời cười đến hàm súc lại ái muội, trao đổi ánh mắt lẫn nhau một phen, thập phần ăn ý mà an bài tốt trình tự trước sau.

Đông trưởng lão là người thứ nhất vươn tay, đứng gần nhìn phía sau lưng hắn nghi hoặc mà vuốt vuốt chòm râu, khi áp lòng bàn tay lên thì trong nháy mắt liền khiếp sợ đến nỗi miệng có chút không thể khép lại. Nam trưởng lão thấy thần sắc hắn khác thường, vội vàng đi theo sờ lên, nháy mắt mấy cái cũng là nửa ngày không lấy lại tinh thần được. Tây trưởng lão và Bắc trưởng lão càng thêm tò mò, cũng trước sau nối nhau vội vàng sờ sờ. Cuối cùng bốn người hai mặt nhìn nhau.

Bạch Lê thấy sau khi bọn họ sờ xong mà một chút việc gì cũng không có, nhất thời thoải mái lên, cầm quần áo phủ thêm, trừng bọn họ hỏi:” Có tìm ra được cái gì không?”

Vài vị trưởng lão ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trăm miệng một lời nói:” Đây còn là tiên vật a….”

Bạch Lê nghe được sửng sốt:” Cái gì?”

Bốn trưởng lão lại giống như cái gì cũng chưa nghe được hắn nói, trong mắt đều là thần sắc cực kỳ hâm mộ, không nhịn được mà cảm khái thở dài:” Trách không được Vương tuổi còn trẻ mà có thể tu luyện thành cửu vĩ linh hồ, nguyên lai là có tiên vật trên thân, tiên vật này chính là linh lực thượng thừa, pháp lực cao thâm, cho dù tại tiên giới thì chỉ sợ cũng thuộc hàng thượng đẳng”.

Bạch Lê nghe được mà không hiểu ra sao, hiếu kỳ nói:” Đây là tiên vật gì?”


Bốn trưởng lão sôi nổi thẹn thùng:” Khụ…Đồ vật tiên gia này, chúng ta như thế nào lại biết được…”

Bạch Lê nghe được càng nóng nảy:” Vậy nhóm các ngươi kéo nửa ngày thì đến tột cùng là có nhìn ra được cái gì hữu dụng không? A Thanh vừa chạm một cái thì cả người liền khó chịu, vì sao các ngươi chạm vào lại không có việc gì?”

“ Vương phi…Không, là Vương phu…. Hắn là một người phàm tục, chạm vào thấy khó chịu thì cũng không có gì là kỳ quái…”

Bạch Lê hận đến thiếu chút nữa đá bốn tên trưởng lão này lăn cù mèo, cau mày trừng bọn họ:” Vậy thì có biện pháp gì giúp cho A Thanh chạm vào mà không thấy khó chịu không?”

“ Này…” Bốn người trầm ngâm một lúc lâu, đều lắc đầu.

Bạch Lê gấp đến độ hận không thể lăn lộn, đặt mông ngồi trên giường, đầu đặt trên trụ giường mà nghiền nghiền:” Vậy đem khối thịt này móc xuống thì sao?”

Bốn người nghe được mà hết hồn một trận, liên tục xua tay:” Không được không được! Mặc dù ngài ngoan hạ quyết tâm, mặc dù chúng ta không ngăn cản, ngài móc ra cùng với việc không móc ra cũng không quá khác nhau, ngài cũng đừng quên, đây là khắc trên xương cốt!”.

“ Vậy đem khối xương cốt này cắt đi!”

“ Ai u tổ tông!” Bốn người quỳ rạp xuống đất nước mắt giàn giụa:” Cột sống này cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu thiếu hai đoạn nói không chừng ngài liền liệt u! Ngài nhưng ngàn vạn lần phải bình tĩnh a!”

Hốc mắt Bạch Lê có chút phiếm hồng, trừng bọn họ:” Cái gì cũng không được, vậy phải làm thế nào mới tốt?”

Bốn trưởng lão nhìn thấy bộ dáng này của hắn thì nhất thời thấy đau lòng, liên thanh an ủi:” Chúng ta còn phải suy nghĩ, trở về hỏi thăm hỏi thăm, Vương an tâm một chút chớ nóng nảy, nói không chừng qua chút ngày nữa liền có thể tìm được phương pháp giải quyết!”.


“ Vậy các ngươi nhanh nhanh trở về!”

Bốn trưởng lão không nghĩ tới hắn lại nhanh đuổi người như vậy, lau mồ hôi vội vàng nghe lời mà rời đi, trước khi đi còn không quên dặn dò hắn mọi việc đều phải xử sự bình tĩnh.

Sau khi Bạch Lê thúc giục bọn họ rời khỏi thì liền một mình ngồi đó mà khó chịu nửa ngày, lúc này mới nhớ tới Du Thanh còn thi tại trường thi, vội vàng chạy qua, lúc này đây hắn ẩn thân mà đi ra cửa, giảm đi không ít phiền toái, nháy mắt mấy cái công phu liền đi vào đại môn trường thi, ngửi ngửi chung quanh, tìm được gian hào xá kia của Du Thanh.

Các hào xá đều có quan viên giám thị đi tới đi lui, khi Bạch Lê lướt qua bên người bọn họ thì dĩ nhiên không người có thể phát hiện, lập tức đi đến trước mặt Du Thanh, Du Thanh đang ngồi ở bên trong cầm bút viết chữ, thần sắc trên gương mặt một mảnh ôn nhuận, chữ viết dưới ngòi bút tuấn dật tiêu sái, mặc kệ là nhìn người hay là nhìn chữ thì đều là cảnh đẹp ý vui.

Bạch Lê ngồi xổm trước mặt hắn, thấy bàn tay đang cầm bút của hắn đột nhiên ngưng trệ, giương mắt nhìn qua hướng mình, nhất thời bị dọa một trận hết hồn, còn chưa kịp phản ứng lại liền thấy hắn thu hồi tầm mắt, thần sắc vẫn lạnh nhạt trước sau như một, lúc này mới trộm thở phào một hơi.

Mới vừa rồi trong nháy mắt đó, hắn thiếu chút nữa cho rằng Du Thanh đã thấy được mình, hắn nguyên bản còn muốn tìm cơ hội biến thành hồ ly rồi làm cho hắn kinh hỉ một phen, đương nhiên sẽ không để ý việc mình có bị hắn phát hiện là đang ẩn thân hay không, chẳng qua cho rằng phép thuật của mình bị mất đi hiệu lực, hóa ra là sợ bóng sợ gió một hồi.

Bạch Lê định tâm lại, xuyên qua chiếc bàn gỗ ngồi xuống bên trái hắn, nhìn văn hắn viết mà mình ngay cả đến nửa chữ cũng không biết, vừa xấu hổ vừa tự hào, xấu hổ vì chính mình học mà tiếp thu không xong, rồi lại tự hào vì tài văn chương A Thanh của hắn rất cao, thật sự là thích hắn thích đến muốn chết, nhịn không được trộm hôn lên mặt hắn một cái, cảm thấy mỹ mãn mà tựa vào trên vai hắn.

Lúc trước, khi tiến vào đợi một thời gian rất lâu nhưng Du Thanh cũng không cảm giác được hơi thở của hắn, trong lòng kỳ thật là có chút sốt ruột, tuy rằng biết hắn là yêu nhưng vẫn sợ hắn đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại hắn lại đây, đương nhiên là ngay lúc đầu tiên đã có thể phát hiện được, không nói đến việc hắn đã sớm quen thuộc với khí tức và cảm giác về Bạch Lê, chỉ riêng việc mi tâm bị bỏng càng lúc càng kịch liệt liền có thể kết luận hắn đã muốn ở bên cạnh mình, lúc này mới an tâm.

Một hồi thi là ba ngày, làm văn với hắn mà nói thì cũng không phải là việc gì khó, bởi vậy cuộc thi này hắn thi đến thật sự nhàn nhã, biết Bạch Lê lại đây, liền buông bút chống tay làm bộ như đang suy tư, kỳ thực là đoán Bạch Lê đang làm gì.

Loại cả giác này rất kỳ quái, rõ ràng hắn không thấy được Bạch Lê nhưng hương khí này vẫn luôn quẩn quanh bốn phía, phân không ra chỗ nào nồng chỗ nào nhạt, nhưng hắn luôn có thể tưởng tượng đến hành động của Bạch Lê, tuy rằng chưa bao giờ chứng thực rằng hắn đoán có đúng hay không, nhưng trong lòng lại tổng cảm thấy là mình đã đoán đúng.

Tỷ như mới vừa rồi, hắn nhất định là trộm hôn mình, mà hiện tại, hắn nhất định là đang tựa vào trên vai mình.


Đáy mắt Du Thanh hiện lên ý cười, rất muốn đưa tay sờ sờ gò má hắn, nhưng cũng biết làm vậy là phí công, đành phải cố gắng nhịn xuống, cầm bút viết lên một trang giấy nháp hai chữ “A Lê”.

Bạch Lê thấy hắn viết tên của mình, cảm thấy hắn nhất định là đang nhớ mình, nhất thời trong lòng vui mừng lên, nghiêng qua hôn lên mặt hắn một hơi, một lần nữa tựa vào trên vai hắn, không tiếng động mà cười rộ lên.

Ý cười nơi khóe môi Du Thanh càng thêm sâu sắc, trong mắt từ trong ra ngoài đều là ôn nhu.