Thỏa Chí Tiêu Dao

Chương 8

Nhạc Dương không cách Trường Sa bao xa, thúc ngựa tung vó, hoàng hôn hôm đó chúng ta đã vào đến quận Trường Sa.

Thành này từ xưa nằm trên con đường kinh mạch liên thông cả nước, trước nay phi thường náo nhiệt. Mấy tháng không đặt chân đến đây, bây giờ trở lại chốn cũ, đương nhiên là phải thăm thú cho thỏa rồi.

Qua một canh giờ đi lòng vòng mà hãy còn hưng phấn cao độ, ta mở to mắt nhìn thấy phía trước có một cửa tiệm khá lớn, bên trong thấp thoáng bày biện vô số chế phẩm thủ công tinh xảo. Đúng là nơi xưa nay ta thích xem nhất, không khỏi tung hê một tiếng. Đang dợm bước chạy vào tiệm, Hàn Huyền từ phía sau bỗng nhiên tóm chặt lấy cánh tay ta, kéo vào một ngõ nhỏ gần đó. Tay y rất to, ta bị y lôi đi xềnh xệch, xong đẩy vào bức tường đỏ chót trong ngõ.

Nhìn y mặt mày xám xịt, ta không khỏi cảm thấy oan ức. Hôm nay từ lúc vào thành tới giờ, nửa câu ta cũng không nói, làm gì mà đắc tội y?

Ta nén nước mắt, nức nở nói: “Tướng công, thiếp lại làm gì không phải rồi? Xin tướng công cho thiếp biết…”

Đầu ngõ vốn có mấy người tụ tập thò thụt xem náo nhiệt, nghe xong câu này cư nhiên biến sạch.

Thế đạo kiểu gì a!

Chờ đến khi đám người đi hết, Hàn Huyền quay đầu lại, sắc mặt sa sầm: “Ngươi hôm nay đi bát phố sung sướng nhỉ! Cái gì cũng không mua, vậy mà đi được hết thành Đông sang đến thành Nam! Nếu ta không giữ ngươi lại, có phải ngươi định ghé vào toàn bộ quán xá ở đây hay không?”

Ta lập tức giật mình, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn y, đoạn cúi đầu nỉ non: “Thì ra tướng công sốt ruột ư? Nhưng thiếp hiếm khi có dịp dạo chơi phố phường…”

Sắc mặt Hàn Huyền lại khó coi thêm ba phần, trừng mắt với ta nửa ngày mới gằn giọng qua kẽ răng: “Trầm Nghi, ngươi diễn kịch đủ chưa!”

Úy, phản ứng gay gắt như vậy làm chi?

Ta tiện tay lau nước mắt, mặt giãn ra tươi cười. “Hàn đại đương gia, ta cải trang thành thế này là để giả làm phu nhân của ngươi, không diễn kịch chẳng lẽ ngươi muốn ta làm thật a?”

Hàn Huyền bị ta tung cho một câu, mặt không biến sắc, chỉ hừ một tiếng rồi ngửa đầu nhìn trời. “Ngươi lang thang một canh giờ đủ rồi. Đã không còn sớm, còn không mau đi tìm khách *** nghỉ chân?”

Nếu là ta, tất nhiên sẽ chọn một khách *** không lớn cũng không nhỏ mà trọ, càng không thu hút sự chú ý càng tốt. Bình thường đã rắc rối trăm bề rồi, phô trương thái quá chẳng phải tự rước thêm phiền? Ngược lại, Hàn Huyền xuất thân là đại thiếu gia của Lạc Hà sơn trang, bởi vậy y không chút do dự chọn Viễn Hoa khách *** to nhất, nổi nhất và đương nhiên đắt nhất cả thành, sau đó thảnh thảnh thơi thơi đi vào.

Ta thở hắt ra một hơi, chỉ còn biết kéo kéo nếp váy, ra chiều e thẹn ngượng ngùng, cúi đầu đi theo y.

Tiểu nhị từ đằng xa lăng xăng chạy tới nghênh tiếp, chỉ nhìn lướt qua phục sức của hai người chúng ta liền khom người, cung kính cười: “Hai vị khách quan tới thật đúng lúc, tiểu *** hiện còn một phòng hảo hạng cho hai vị nghỉ ngơi.”

Hàn Huyền nhíu mày, hỏi: “Không còn phòng nào nữa sao?”


Tiểu nhị đáp: “Không dám nói dối vị đại gia đây, canh giờ đã trễ, tiểu *** hiện chỉ còn lại một phòng hảo hạng thôi.” Nhìn nhìn chúng ta, hắn ngần ngừ một chút mới hỏi: “Khách quan thứ cho tiểu nhân mắt kém… chẳng lẽ hai vị không phải phu thê sao?”

Hàn Huyền khựng lại, cười nhẹ: “Chúng ta đương nhiên là phu thê. Một phòng cũng được, dẫn đường đi.”

Thấy hai người bọn họ đường hoàng tự nhiên đi vào trong, ta lại thở hắt ra hơi nữa, bất đắc dĩ nối gót theo sau.

Không hổ là đệ nhất khách *** Trường Sa, căn phòng hết sức rộng rãi, bài trí cũng thật trang nhã. Chẳng qua phòng này dù có hoa lệ thế nào, rốt cuộc vẫn có một vấn đề lớn.

Bên trong chỉ có độc một cái giường.

Chết hơn nữa chính là, sau một ngày dài rong ruổi trên lưng ngựa, ta lẫn Hàn Huyền đều rất vừa ý cái giường to tướng mềm mại kia.

Ta lấy ra mồi lửa, cẩn thận châm bốn cây nến trên giá đèn. Căn phòng tối mù mờ chốc lát sáng lên. Hài lòng nhìn tứ phía, ta gỡ xuống mặt nạ da người, duỗi lưng vươn vai hết cỡ, lẩm bẩm: “Hôm nay mệt mỏi quá a.” Vừa nói vừa âm thầm liếc ra phía sau.

Hàn Huyền tựa như không nghe gì, cầm lấy khăn vắt trên cái chậu trổ hoa, sau đó nhúng vào nước nóng tiểu nhị vừa đưa vào, từ tốn lau mặt.

Y không phản ứng thì ta đây cũng không khách khí.

Vì thế ta nhích từ từ đến bên giường, sau đó thư sướng ngả người nằm xuống.

Trời đã tối, bốn bề u tĩnh, nhưng ta lại ngủ không được, nằm trên giường buồn chán muốn chết.

“Bức mỹ nhân đồ trên tường kia là mô phỏng theo họa tác của Ngô Đạo Tử*, đáng tiếc mỹ nhân trong tranh hình giống thần không giống, hoàn toàn không có thần thái linh động của ‘Ngô đái đương phong’* chân chính.”

“…”

“Con ve thanh ngọc trên bác cổ* kia chạm trổ cũng tinh tế, có điều ngọc sắc pha tạp, là thứ phẩm trong thứ phẩm.”

“…”

“Lư hương đồng nho nhỏ trong góc tường kia thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng là phỏng theo Xuân Thu thái tử đỉnh* mà chế thành, giá trị cũng coi như xa xỉ.”

“…”

Bất luận ta lải nhải thế nào cũng không ai tiếp lời. Tự hỏi tự đáp một hồi, chính mình cũng mệt.

Trong phòng trầm mặc, đột nhiên nghe Hàn Huyền hỏi: “Sao không nói nữa?”

“Độc xướng độc diễn rất vô vị, chi bằng làm chuyện khác.”

“Vậy ngươi đang làm gì?”

“Đang làm gì a…” Ta thở dài. “Cho dù mấy thứ ta vừa nói ngươi có thể biết, nhưng thứ này ngươi nhất định không biết.”

“Ô?” Hàn Huyền tựa hồ rốt cuộc bị gợi lên hứng thú nói chuyện, truy tiếp: “Không ngại nói ra thử.”


Ta nhìn chằm chằm đỉnh trướng màu xanh trên đầu, mở miệng hỏi: “Vậy ngươi có biết tấm trướng trên đỉnh giường tổng cộng có bao nhiêu tua không?”

“…”

“Năm mươi tám đó, đều là dùng tơ lụa xanh từ phường thêu Tô Châu mà bện thành. Mới nãy ta đếm tới đếm lui mười hai lần cho nên con số này tuyệt đối không sai đâu.”

“… Ngươi quả nhiên vô vị.”

Ta đảo mắt, khinh thường ra mặt. Rõ ràng bên cạnh có một người sống sờ sờ, lại không nói năng chi, ta không đếm tua trướng thì còn biết làm gì?

Nghĩ đến đây, ta nghiêng đầu, vô hạn ai oán trừng mắt nhìn sang. Không ngờ chỉ liếc thoáng qua, nhất thời tinh thần đại chấn.

Hàn Huyền đã sớm rửa mặt xong, hiện đang cởi áo, chà lau thân mình. Từ góc độ của ta, vừa vặn nhìn thấy rõ ràng tấm lưng trần của y.

Không ngờ thân hình y khá như vậy nha!

Hàn Huyền cao hơn ta nửa cái đầu, hơn nữa trời đã vào đông, y phục đều là áo khoác dày cộm, bởi vậy ta cứ đinh ninh hình thể của y là kiểu mẫu cao to vạm vỡ điển hình của người phương Bắc. Không ngờ hôm nay cởi áo ra mới thấy, vóc dáng tuy chưa gọi là tinh tế, nhưng lại thon dài cân đối, thoạt nhìn đích thực thưởng tâm duyệt mục*.

Chán chường trong lòng lập tức bị quẳng ra sau đầu, ta lật mình nằm sấp, hai mắt trợn tròn, tỉ mỉ thưởng thức.

Không hổ là người quanh năm luyện võ, thân thể dẻo dai kiện mỹ, hiển nhiên đã được gắt gao trui rèn. Toàn thân cao thấp lại không thấy một vết sẹo, trên làn da đậm đà vừa lau rửa hãy còn đọng lại một lớp nước mỏng manh, dưới ánh nến lóe lên hào quang bóng loáng như ngọc.

Ta nhìn không chớp mắt từng đường cong hoàn mỹ. Thân thể như vậy, cho dù dùng nhãn quang kén chọn soi mói của Trầm gia mà đánh giá, cũng phải thừa nhận là cực phẩm a…

“Ngươi nhìn cái gì!”

Bên trong gian phòng bỗng nhiên vang lên thanh âm băng hàn, khiến ta từ trong ảo tưởng mỹ lệ bị chấn tỉnh lại.

Ai, thân hình như vậy là mẫu ta thích nhất, vì sao lại cố tình gắn vào đầu Hàn Huyền? Thật là phí của trời!

Bắt gặp ánh mắt giận dữ của Hàn Huyền bắn về phía mình, ta thành thành thật thật đáp: “Không có gì, nãy giờ vẫn đang nhìn thân thể của ngươi.”

Sắc mặt của y nháy mắt tối sầm lại. Rất kỳ quái a, chẳng lẽ thật thà lại sai sao?

Vô duyên vô cớ đắc tội với người cũng không tốt, cho nên ta nhanh chóng bổ sung một câu: “Vóc dáng da dẻ từ trên xuống dưới đều rất được, ta rất thích.”

Câu này nói ra, độ ấm trong phòng dường như sụt xuống không ít, ta nhất thời cảm thấy trên người có điểm phát run.

Ta chớp mắt mấy cái, vô tội nhìn Hàn Huyền. Mặt y lúc này sao trông đen sì sì như cục sắt vậy? Chẳng lẽ ta lại nói sai rồi?

Đúng rồi, có lẽ là y không quen được người khác tán thưởng. Nhớ rõ lúc trước, lần đầu nói thích Hàn Húc, hắn cũng quả thật bối rối không biết làm sao. Ây da, xem ra người mang tư tưởng lệch lạc trong Hàn gia không chỉ có mỗi Hàn Húc, mà ngay cả Hàn Huyền cũng cần tiếp nhận giáo dục của Trầm gia ta.

Hàn Huyền lạnh lùng trừng mắt, cầm lên áo khoác treo bên cạnh, nhanh chóng mặc vào. Thân hình tuyệt hảo như vậy, nhất thời bị y phục rộng thùng thình che kín.


“Hàn đại đương gia.” Ta thở dài ngồi lên, tiện tay phất đi sợi tóc rũ trước mắt, tiếc hận nói: “Ngươi mặc áo chậm một chút được không, ta còn chưa thưởng thức đủ mà…”

Lời còn chưa dứt, Hàn Huyền bỗng nhiên biến mất, chỉ thấy người trước mắt thân ảnh chợt động, tựa như nhành liễu lả lướt phi thân lại đây.

Thân pháp của y thoạt nhìn tiêu sái nhẹ nhàng, tốc độ thế nhưng chớp nhoáng như điện. Khi bóng người hiện lên trước mắt, chưởng lực khí thế sắc bén đã ào ạt đánh tới.

Trước kia ta bồi y luyện kiếm vài lần, nhưng đều là giơ cao đánh khẽ, chưa bao giờ thấy y vận toàn lực. Lần này cư nhiên vừa xuất thủ đã dùng đến mười thành công lực Toái Mộng chưởng, xem ra hôm nay chọc y nổi điên thật rồi.

Ta lại âm thầm kêu khổ.

Nhắc đến thuở thiếu niên thành danh của Hàn Huyền, lại nhớ năm đó y thống lĩnh Kỳ Lân xã xưng bá thiên hạ, không biết đã có bao nhiêu cao thủ bại vong dưới Toái Mộng chưởng của y. Ta tuyệt không dám khinh thường, vội đề khí, tránh xa hai trượng mới né được một chưởng này, thân hình trên không duyên dáng uốn thành vòng cung, hai chân nhẹ nhàng đáp đất.

Ta cười đắc ý, còn chưa kịp tự tán thưởng hảo khinh công của chính mình, dưới chân đột nhiên đạp phải cái gì, nhất thời loạng choạng, ngã ngửa ra sau.

Xiêm y váy áo chết tiệt! Bỗng dưng quên mất hôm nay đang mặc nữ trang!

Phen này không xong.

Hàn Huyền quả nhiên nhạy bén, chớp lấy thời cơ lập tức vươn tay điểm đến. Ta chỉ thấy trên người mấy chỗ tê rần, đại huyệt Khúc Trì, Hoàn Khiêu đồng thời bị phong bế, khí lực toàn thân bay biến, cả người nhũn ra.

Hàn Huyền lúc này đi đến bên cạnh, cố ý đứng khoanh tay, lạnh lùng nhìn ta ngã chỏng chơ dưới đất, không thèm đỡ lấy một chút.

Ai, thôi thì cũng đoán trước là thế rồi.

Hồi lâu sau, y ngồi xổm xuống, quan sát ta từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: “Quả thật là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, phóng nhãn khắp thiên hạ e rằng khó tìm. Chẳng qua…”

Ta bị y nhìn chòng chọc, trong lòng có điểm sợ hãi, nhịn không được hỏi lại: “Chẳng qua cái gì?”

“Chẳng qua kẻ nào đắc tội ta thì đừng hòng có kết cục tốt. Mỹ nhân như ngươi mà cụt một tay hoặc què một chân, thật sự rất đáng tiếc, ngươi nói có đúng không?”

Đúng a, Hàn Huyền mặc dù hứa không giết ta, nhưng quả thật không có hứa sẽ không thương tổn ta. Nghe câu hỏi lạnh sởn da của y, một cỗ hàn khí bỗng đâu từ đáy lòng lan ra khắp châu thân. Ta cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn của mình, ủy khuất vô biên.

“Ta chẳng qua tuân thủ gia huấn Trầm gia chúng ta thôi, vậy mà cũng bị chặt tay chặt chân nữa sao?”

Thần sắc y thâm trầm, hạ giọng hỏi: “Gia huấn Trầm gia các ngươi là gì, nói ta nghe thử.”

Ta không do dự đáp vanh vách: “’Trầm gia gia huấn điều thứ hai: Mỹ nhân trước mặt, thà rằng hốt nhầm, quyết không bỏ sót’. Cha ta từ nhỏ đã dạy như vậy…”

Hàn Huyền ngây người nửa ngày, lắc đầu thở dài: “Không hổ là hái hoa thế gia, gia huấn nhà này đích thực độc đáo hơn người.”

Y lại đánh giá ta một phen, ánh mắt dần trở nên đen tối: “Nếu dựa theo gia huấn của Trầm gia, hôm nay có mỹ nhân ngời ngời trước mắt, ta chẳng phải không nên bỏ lỡ ư?”

A a a, đề tài hình như bắt đầu lái sang phương hướng nguy hiểm, phải lôi về lôi về.

Ta cười gượng hai tiếng, nói: “Đa tạ chiếu cố, đáng tiếc ta đã là người của A Húc…”


Hàn Huyền cười nhạt: “Vậy sao? Luận võ công, luận tâm kế, chỉ sợ Húc Nhi vẫn chưa phải đối thủ của ngươi!”

Không xong, tựa hồ càng nói càng trật.

Ta nhắm mắt lại, khi mở ra, trong mắt đã hiện lên một tầng hơi nước nhạt nhòa, thanh âm run khẽ: “Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi vẫn không nhìn ra chân tình giữa ta và A Húc sao?”

“Ta nhìn không ra!” Hàn Huyền trảm đinh chặt sắt đáp ngay.

Ta bi thương nhìn y, mở miệng muốn nói, lại thủy chung không thốt ra lời nào, chỉ lặng lẽ rũ mắt xuống, hàng mi dày không ngừng run rẩy.

Một giọt lệ âm thầm trào ra từ khóe mắt, vô thanh vô tức lăn dài trên má, nhỏ xuống đất.

Rồi lại một giọt.

“Đau thương tới cực hạn, nhất định là u buồn lặng thầm mà khóc. Nhìn thấy mỹ nhân bi ai tuyệt vọng như vậy, bất luận kẻ nào cũng sẽ động tâm.”

Đây là tiểu cô cô năm đó nhân lúc nhàn rỗi dạy cho ta, nghe nói là đúc kết từ kinh nghiệm mười mấy năm hành tẩu giang hồ của nàng, nhờ pháp bảo tối cao này đã công phá vô số trái tim thiếu hiệp. Ta từng tìm một số thiếu niên hợp nhãn thử qua vài lần, quả nhiên lần nào cũng trúng.

Hôm nay không còn cách nào khác, đành phải mang pháp bảo này ra đối phó Hàn Huyền.

Kiên nhẫn chờ đợi.

Thật lâu sau, rốt cuộc có một bàn tay vươn đến, nhẹ nhàng lau đi lệ châu đọng trên khóe mắt của ta.

Hàn Huyền trầm mặc nửa ngày, khẽ thở dài: “Húc Nhi đối với ngươi thật sự là chân tình thành ý, ta vốn không tin ngươi đối với hắn cũng thành tâm giống vậy…”

Ta chớp cặp mắt long lanh sương mù, chờ mong nhìn y.

“Bây giờ xem ra… ta càng không tin!” Hàn Huyền bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, vừa nói vừa ra tay như điện, một chiêu liền điểm đến đại huyệt hai bên vai.

Úy, bị phát hiện dễ dàng vậy, không thú vị chút nào!

Ta lắc mình cấp tốc thối lui, cười nói: “Hàn đại đương gia, thủ pháp điểm huyệt của ngươi thật nhẹ nhàng a, nếu không ta chỉ sợ còn lâu mới giải được huyệt đạo.”

Một chiêu thất bại, Hàn Huyền cũng không đuổi theo, nghe xong chỉ nhướng mày, hờ hững đáp: “Nói rất hay, ta sẽ ghi nhớ.”

Đoạn, y cư nhiên tắt nến, nằm xuống giường.

Ta nhìn nhìn mặt đất lạnh như băng cứng như đá, mím môi oán giận.

“Không lẽ ngươi bắt ta ngủ dưới đất? Người phương Bắc các ngươi chẳng phải không sợ lạnh sao?”

“…”


“Hảo, ngươi ngủ trên giường cũng được đi. Nhưng giường lớn như vậy, hai người nằm vẫn còn rộng mà…”

“…”

“Hảo hảo, cho dù bắt ta ngủ dưới đất, ít nhất phải cho ta cái chăn chứ?”

“…”

Ai, làm người Trầm gia cũng không sung sướng gì đâu, hậu quả của việc tuân thủ gia huấn chính là đắc tội với người ta a.

Xem ra đêm nay phải leo lên bàn mà ngủ rồi.