Thỏa Chí Tiêu Dao

Chương 3

Xa xa mơ hồ vọng đến tiếng gõ kẻng điểm canh.

Canh ba màn đêm thâm trầm, là thời khắc những người cả ngày lao lực chìm sâu vào mộng đẹp và cũng là thời cơ hành động tốt nhất của dạ hành nhân*.

Ta một thân phục sức dạ hành, nằm im phăng phắc trên mái ngói.

Ô Giác lĩnh* dù được người trong giang hồ mệnh danh là đầm rồng hang hổ, nhưng kiến trúc của Kỳ Lân xã trải dài ra một vùng rộng lớn như vậy, vài ba kẻ thân thủ cao cường nếu muốn trà trộn vào cũng không quá khó khăn. Chẳng qua đám đạo tặc không làm cũng muốn có ăn kia đều bị uy danh của Ô Giác lĩnh dọa sợ mất mật, thà tình nguyện đi trộm ngân khố trong hoàng cung đại nội chứ không có gan bỏ túi đến một hòn sỏi ở Ô Giác lĩnh.

Ta nằm sấp trên nóc nhà, quan sát hộ vệ tuần tra bên dưới.

Đạo tặc thân cô thế cô không dám xông vào đây, ta dám. Kỳ Lân xã nếu sợ bạc nhiều tiêu không hết, ta đây hảo tâm giúp bọn hắn dọn bớt một ít vậy.

Đây là lần đầu tiên trong đời ta đi trèo tường khoét vách* thế này, thật sự thì tình thế cũng chẳng khác lúc đi hái hoa là bao. Ẩn nấp, quan sát địa hình, lẩn tránh hộ vệ, chớp lấy thời cơ lỉnh nhanh vào phòng, chỉ có vậy. Điểm bất đồng duy nhất chính là đích đến lần này không phải khuê phòng của mỹ nhân mà là ngân khố của Kỳ Lân xã.

Ta vốn mang theo vài cái bao bố để nhét ngân lượng, hiện tại xem ra ta thật quá thiển cận rồi.

Trong ngân khố không thấy đĩnh bạc đĩnh vàng đâu, chỉ có ngân phiếu chất thành chồng trùng trùng điệp điệp. Bọn họ có lòng chu đáo lo nghĩ cho đạo tặc như vậy, thử hỏi ta làm sao có thể không cảm động đây?

Cho nên ta nhìn đến đâu liền gom ngân phiếu bỏ bao đến đó. Ước lượng sơ bộ, đại khái trên dưới tám mươi vạn lượng đi.

Ta quét mắt đảo quanh căn phòng loáng cái đã trống rỗng, đột nhiên cảm thấy không hay. Thánh nhân có viết: Lai nhi bất vãng phi lễ dã*. Người Trầm gia làm sao có thể làm ra hành động phi lễ bất nhã như vậy được? Ta nếu đã nhận chân ý của Kỳ Lân xã, tự nhiên cũng nên đáp trả bằng thứ gì đó cho phải đạo.

Cho nên, để trao đổi, ta lưu lại một bức thư nhỏ trong ngân khố, bên trên đề:

“Trầm Nghi đem tài hèn sức mọn một người, nguyện cả đời bảo hộ hoa trong thiên hạ. Tiếc rằng trọng trách hộ hoa chi tiêu quá lớn, vì vậy xin mượn Kỳ Lân xã tám mươi vạn lượng, không hẹn ngày hoàn trả.”


Có cái này ta đã có thể an tâm tiêu sái mà đi.

… Đi hết nửa canh giờ.

Ta nhún mình, thi triển thân pháp, vô thanh vô tức bay vút qua thêm một hành lang nữa.

Ta vòng vo trong trang viện Kỳ Lân xã đã một hồi, vẫn không tìm thấy đường ra. Tuy rằng không muốn thừa nhận, bất quá xem ra đúng là… lạc đường rồi.

Nếu trước mắt ngươi là mấy chục tòa giả sơn lâu các giống nhau như đúc, ngươi có thể phân biệt được đường nào là đường nào sao?

Lúc này ta đã có chút tin tưởng lời đồn đầm rồng hang hổ. Quả nhiên là vào được không ra được. Hồi tưởng lại, ban nãy ngân khố cư nhiên bị ta thuận lợi tìm thấy, thật sự là đại đại may mắn a.

Bị lạc đường thì phải làm gì? Đương nhiên là tìm người hỏi đường.

Ta cố ý chọn một biệt viện thoạt nhìn thực thanh u. Bình thường, biệt viện như thế này là nơi ở của nội quyến, ít người lui tới, bởi vậy ta ra tay hỏi đường cũng thuận tiện hơn. Hiện tại, giữa hành lang dài trong biệt viện này cư nhiên có một bóng người ngẩn ngơ ngồi một mình, quả thực là diệu không thể diệu hơn.

Ta lặng lẽ lại gần.

Người nọ có lẽ ngồi đây đã lâu, lại tuyệt đối tin tưởng phòng ngự của Kỳ Lân xã, cư nhiên một khắc trước khi bị ta chế trụ huyệt đạo bên hông mới giật mình phát giác, kinh hoàng quay đầu lại. Mặt đối mặt, ta và hắn nhất thời bốn mắt giao nhau trân trối.

Hóa ra là Hàn Húc!

Ta có tài thánh cũng không đoán được, Hàn Húc mà ta mấy ngày nay tưởng nhớ không thôi lại xuất hiện ở nơi cách Trường An mấy trăm dặm này, ngồi ngây người giữa biệt viện Kỳ Lân xã.

Nhận ra vẻ mặt Hàn Húc nhìn ta chằm chằm như thấy quỷ, thần tình kinh ngạc hoang mang, ta bỗng nhiên phụt cười.


Quả nhiên là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ*, bất thị oan gia bất tụ đầu*. Nói vậy Hàn Húc sợ ta đến tìm hắn, mới cố ý trốn đến Kỳ Lân xã của đại ca, không ngờ trời xui đất khiến, cho chúng ta chạm mặt nhau.

Ta càng nghĩ càng buồn cười, cuối cùng tựa luôn vào vai hắn, cười sặc sặc đến run người.

Hàn Húc a Hàn Húc, ngươi cư nhiên hai lần liên tiếp rơi vào tay ta, này chẳng phải thiên ý sao? Ta đã buông tha ngươi một lần, lần này lại thả ngươi đi thì chẳng phải làm chuyện có lỗi với bản thân ư?

Chờ ta ngả ngớn trên vai hắn cười xong, ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Hàn Húc đang hung tợn trừng mắt. Vài ngày không thấy ánh mắt này, thật là nhớ nhung biết mấy.

Chống lại tia nhìn tức giận của hắn, ta cười sáng lạn, ghé vào tai hắn, hạ giọng thì thầm: “Muốn ta sao?” Hỏi xong, ta nhẹ nhàng cắn vào vành tai tinh xảo kia.

Quả nhiên, mặt Hàn Húc tức thì đỏ bừng, cơ hồ có thể toát ra nhiệt khí, ta thiếu chút nữa cười đến té lăn dưới đất.

Thật là một hảo hài tử ngây thơ. Ta càng ngày càng thích hắn a.

Lấy khí lực của ta, bồng lên một người hai người hoàn toàn không thành vấn đề. Chẳng qua từ trước đến nay ta chỉ o bế nữ tử yểu điệu mảnh mai; Hàn Húc tuy rằng diện mạo tú mỹ khả ái, nhưng hình thể của hắn chẳng khác ta là mấy, nên ta đương nhiên sẽ không bồng hắn về phòng.

Ta nắm tay hắn kéo vào phòng, cùng hắn sóng vai ngồi trên giường, đôi mắt nhu tình như nước liếc sang.

Ai, Hàn Húc đáng thương, mặt mày đã tái xanh, cùng ta tương thân tương ái lại đáng sợ như vậy sao?

Tựa như ngày đó ở bên ao sen, ta thấp giọng nói: “Ngươi đáp ứng ta, không tri hô, ta liền giải á huyệt cho ngươi. Đáp ứng thì chớp mắt…”

Lời chưa kịp dứt, mắt phải Hàn Húc chớp lia lịa.


Ây da, cư nhiên tùy tiện cắt ngang lời người khác. Mỹ nhân được Trầm Nghi ta chấm trúng sao lại vô phép vô tắc như vậy a?

Ta ôn nhu nói: “Gấp cái gì, ta còn chưa nói xong mà. Đáp ứng thì chớp mắt trái, không đáp ứng thì chớp mắt phải*.”

Sắc mặt Hàn Húc càng thêm xanh xám, biểu tình tràn ngập khẩn cầu, bất hạnh một nỗi là không nói nên lời.

Ta vờ như không để ý, chậm rãi kéo mở vạt áo của hắn, cởi ra ngoại y. Khi tay giơ lên đến cổ áo, một giọt nước ấm bỗng đâu rơi xuống tay.

Hàn Húc tự dưng khóc.

Ta chau mày, hạ giọng: “Ngươi khóc cái gì? Đi theo ta thực ủy khuất đến vậy sao?”

Hàn Húc nhắm chặt mắt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống như mưa, ngược lại càng khóc dữ hơn nữa.

Ta thở dài, giải hết huyệt đạo cho hắn.

Hàn Húc chậm rãi đứng dậy, thần tình nghi hoặc. “Ngươi… Ngươi làm gì vậy?”

Ta đứng bên cạnh hắn, cúi đầu nói: “Ta biết với xuất thân của ta, bắt ngươi ở cạnh ta thì ủy khuất cho ngươi quá. Chỉ là… Có lẽ ngươi không tin, nhưng ta gặp ngươi ngày ấy, trong lòng đã sớm không còn tơ tưởng đến ai khác…”

Hàn Húc sững ra nửa ngày mới ngần ngừ hỏi lại: “Lời ngươi nói… là thật sao…”

Ta cúi thấp đầu hơn nữa, nhỏ nhẹ đáp: “Nếu không vì ngươi, ta liều mạng lên Ô Giác lĩnh làm gì… Ai, ngươi đã không nguyện ý, coi như ta si tâm vọng tưởng quá rồi… Thôi ta đi đây.”

Ta bước hai bước, còn chưa tới cửa, Hàn Húc từ phía sau bỗng nhiên ôm chầm lấy thắt lưng của ta, khẩn thiết nói: “Đừng đi.”

Cắn câu a.


Ta tựa vào hắn, cười thầm. Xuất đạo đến nay đã ba năm, phàm nhìn trúng mỹ nhân nào, không một ai không cam tâm tình nguyện theo ta. Đóa danh hoa bướng bỉnh Hàn Húc này thoạt nhìn quật cường, cuối cùng chẳng phải cũng luyến tiếc ta đó sao?

Hàn Húc xoay người ta lại, mặt ửng đỏ, tay nâng lên hai gò má của ta. Ta chớp mắt; hai mắt hắn vốn sáng ngời lúc này phủ một màn sương mù mê hoặc.

Hàn Húc ấp úng thú nhận: “Kỳ thật… Kỳ thật lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta cũng đã thích ngươi…”

Ta ngắm gương mặt đỏ hồng trước mắt, nhếch môi cười nhẹ, đoạn kéo hắn nằm xuống giường trở lại, bắt đầu cởi ra nội y của hắn.

Nhìn gần như thế này, làn da của hắn thật trơn láng mịn màng.

Hàn Húc lại thất thần một lúc lâu, lẩm bẩm nói: “Ngươi trước nay luôn trêu hoa ghẹo nguyệt, gặp qua vô số mỹ nữ trong thiên hạ, chính mình lại mỹ như vậy, ta vốn tưởng rằng ngươi chỉ muốn đùa bỡn ta… Thì ra ngươi… ngươi thật tâm với ta sao?”

Hóa ra tâm trí hắn rối loạn nửa ngày là vì vấn đề vớ vẩn này.

Ta cúi người xuống, ôn nhu hôn bờ vai trần mảnh khảnh của hắn, ngữ điệu ẩn tình đưa đẩy vô hạn.

“Đến lúc này ngươi còn chưa rõ ư? Ta đương nhiên là…”

Đang nói giữa chừng, một thanh âm bỗng nhiên từ cửa truyền tới, lạnh lùng cắt ngang.

“Hắn đương nhiên là đùa bỡn đệ.”

Hàn Húc nghe thấy thanh âm nọ, sắc mặt bỗng nhiên trắng toát, thất thanh gọi lớn: “Đại ca!”

Trời ạ!

Ta rên lên một tiếng, ngã vật ra trên người Hàn Húc.

Phen này chết chắc.