Thỏa Chí Tiêu Dao

Chương 28

Chờ Hàn Húc tắm mấy canh giờ thiệt chán muốn chết, ánh mắt ta đổi tới đổi lui, cuối cùng nhìn chăm chú lên người Khúc Vân Triết đang nằm trên mặt đất.

Hồi tưởng lại mới vừa rồi Hàn Húc nói một đoạn đặc sắc tao ngộ, ta đột nhiên nổi lên lòng hiếu kỳ, lập tức niếp thủ niếp cước tới gần chỗ hắn, nhẹ nhàng nhấc lên vạt áo Khúc Vân Triết, giựt nội y của hắn ra xem.

Oa... Xanh xanh tím tím một mảnh, hôn ngân hảo đồ sộ...

“Trầm Nghi ngươi đang làm cái gì vậy!!”

Giương mắt nhìn lại, Khúc Vân Triết cư nhiên đã tỉnh dậy, hung hăng trừng mắt nhìn tay ta đang xốc quần áo của hắn lên.

Ta buông lỏng tay ra, ha ha cười nói, “Khúc Vân Triết, Hàn Húc Hàn nhị công tử tựa hồ rất mạnh a~.”

Khúc Vân Triết hừ một tiếng, căm giận nói, “Không nên đề cập đến người này trước mặt ta! Ta sớm muộn cũng sẽ làm thịt hắn!!”

Ta lắc đầu, ánh mắt đột nhiên rơi vào ngân cô (khóa bạc) trên cổ hắn, “Ngươi cái này ngân cô...”

Khúc Vân Triết cắn răng hỏi, “Có phải hay không chính ngươi khoá lên?”

Ta theo phản xạ trả lời ngay, “Không phải!”

“Thật sự không phải ngươi?” Khúc Vân Triết ánh mắt hồ nghi nhìn ta toàn thân trên dưới vòng vo vài lượt, tự nhủ.

“Cũng đúng, ngươi thân mình còn lo chưa xong, như thế nào còn rảnh rỗi cố tình trêu chọc ta... Hừ, nếu làm cho ta biết là người nào hỗn trướng khoá ta, ta nhất định phải làm thịt hắn! Cư nhiên chìa khoá cũng mang đi toàn bộ, làm cho ta phải mang cái thứ nặng trịch này trong người qua lại...”

Ta trong lòng buồn cười vài tiếng, chỉ vào ngân cô hỏi, “Ngân cô này được làm từ thiết liên, chìa khóa lại không có ở đó, cũng không giống bị lợi khí cắt đứt. Ngươi là như thế nào thoát khỏi nó?”

Khúc Vân Triết trảo trảo tóc thở dài nói, “Ta nào có phần năng lực này? Là bị Hàn Húc lấy tay ngạnh niết chặt đứt nó hủy đi.”

Ta lấy làm kinh hãi, quay đầu lại nhìn Hàn Húc đang nhắm mắt ngâm mình ở trong nước suối, “Lấy tay có thể niết đứt thiết liên? Nội lực của hắn chẳng phải là...”

“Các ngươi không phải là đem Cửu tuyết đan cho hắn ăn toàn bộ sao? Nội lực quả thực mạnh đến không phải là người!” Khúc Vân Triết căm giận nói, “Còn có mới vừa rồi cũng vậy, hắn chỉ cần vận khởi cương khí hộ thân, bao nhiêu loạn tiễn bay tới cũng có thể đỡ hết, nhiều nhất cũng chỉ bị trầy ngoài da!”


“Như vậy hả? ” Ta thở dài vỗ vỗ hắn, “Hàn húc võ công đột nhiên tăng mạnh, ngươi muốn chủ trì hắn chắc là không dễ dàng rồi...”

Di, hắn không nói lời nào, nhưng lại trừng mắt nhìn phía sau ta, nhìn cái gì?

Ta mạnh mẽ quay đầu lại, “Hàn húc? Ngươi khi nào thì tắm xong vậy?”

“Ngay lúc mới vừa rồi...” Hàn húc toàn thân ẩm ướt lom lom đứng ở phía sau ta vài bước, buông đầu xuống nói, “Khúc Vân Triết, ngươi, ngươi tại sao lại muốn chủ trì ta?”

“Tại sao?” Khúc Vân Triết cười lạnh nói, “Chính ngươi rõ ràng hơn ai hết.”

“Nhưng là ta cũng chỉ bất đắc dĩ... Hơn nữa ta đã nói rồi, ta sẽ chịu khởi trách nhiệm với...”

Khúc Vân Triết tức giận đến xanh mặt, hét lớn, “Ta không cần ngươi phụ trách!”

Hàn húc ủy khuất, nước mắt loạn chuyển trong hốc mắt, nhưng vẫn kiên trì nói, “Không được, đại ca luôn luôn dạy ta, nam tử hán dám làm dám chịu, cái này ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm!!”

Ta thật sự không nhịn được, phốc cười to.

Khúc Vân Triết oán hận trừng mắt nhìn ta, liếc mắt một cái, cắn răng nói, “Trầm Nghi ngươi đừng cười. Nếu Hàn gia hắn vốn là cái truyền thống này, cũng có ngươi phải chịu!”

… Ta lặng lẽ liếc mắt cách đó không xa Hàn Huyền đang trầm tư, đột nhiên cũng hiểu được có điểm đau đầu rồi.

Lại ngồi im lặng một trận, Hàn Huyền đột nhiên hỏi, “Húc nhi, các ngươi ở trong Vô Nhai động đợi đã bao lâu rồi?”

Hàn húc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Tính ra cũng phải được một hai canh giờ rồi.”

“Ngô, thời điểm các ngươi vào có hay không chứng kiến người của Tứ Hải Minh đang ở phụ cận chung quanh lục soát?”

“Hình như có một chút... Bất quá bộ dáng tựa hồ như đang tụ tập lại, người không nhiều, ta nhìn một chút liền đi.”

Hàn Huyền trầm ngâm chỉ chốc lát, lập tức thân đứng lên nói, “Đi đi.”

Ta thuận miệng hỏi, “Đi nơi nào?”

“Đi ra ngoài.”

“Hả?” Ta cùng Hàn húc đồng thời kêu to.

Xem vẻ mặt hắn một bộ thoải mái trấn định, ta đột nhiên nhớ tới vài canh giờ trước hắn tựa hồ có điều gì đó ám chỉ, vì vậy truy vấn.

“Ngươi có phải hay không trước đó an bài cái gì rồi? Cho dù thời điểm chúng ta đi ra ngoài, bên ngoài có rất nhiều người của Tứ Hải Minh cũng không cần lo lắng?”


“Chỉ là chút thủ đoạn dự bị mà thôi, ” Hàn Huyền bình bình thản thản lãnh đạm nói, “Bất quá bây giờ xem ra tựa hồ là không cần phải dùng đến.”

Khúc Vân Triết lạnh lùng hừ nói, “Hàn Đại đương gia, ngươi nếu là muốn dùng ta đến làm con tin thì sai lầm rồi! Ta sẽ không khuất phục đâu!”

“Húc nhi, ngươi mang Khúc công tử, chúng ta cùng nhau đi.”

“Hàn húc, không cho ngươi chạm ta!! Không cho chạm vào... Buông ta ra a ~~~ “

Nhìn Khúc Vân Triết như một bao cát bị Hàn hú vác trên lưng, ta thật sự có điểm đồng tình với hắn...

××××××××××××××××××××××××××××××××××××

Ở trong mê cung Vô Nhai động quẹo trái quẹo phải hơn nửa canh giờ, Hàn húc bất cẩn lại giẫm trúng vô số cơ quan, nhưng nhờ hộ thân cương khí của hắn nên giảm đi rất nhiều, vũ tiễn bắn vào hắn trong vòng ba trượng cũng trở nên không còn uy hiếp, đoạn đường này cũng xem như là hữu kinh vô hiểm.

Ta cẩn thận trốn tránh vũ tiễn chung quanh bay tới, một bên thì thào  oán giận , ” Trong động này đặt nhiều cơ quan như vậy làm cái gì...”

Khúc Vân Triết ghé vào trên lưng Hàn húc, lạnh lùng tiếp lời nói, “Ngươi thì biết cái gì? Cơ quan này tự nhiên có tác dụng của nó.”

“Nga?” Ta cảm thấy hứng thú hỏi, “Không ngại nói một chút xem.”

Khúc Vân Triết hừ một tiếng.”Đây là bí mật của Tứ Hải Minh, ta như thế nào có thể nói cho ngươi...”

“Cơ quan này chắc là vì bảo vệ hàn băng địa mạch rồi. Bởi vì nước suối của hàn băng địa mạch vốn là thuốc dẫn cần thiết để chế ra Cửu tuyết đan.” Hàn Huyền đột nhiên tiếp lời nói.

“Ngươi, ngươi như thế nào lại biết chuyện thuốc dẫn?” Khúc Vân Triết một bộ giật mình, biểu tình như sắp ngất xỉu, “Đây là tuyệt mật tin tức của Tứ Hải Minh...”

Hàn Huyền thần bí cười cười, thoáng nhìn ta liếc mắt một cái, ta nhất thời tỉnh ngộ.

Này nói vậy cũng là tin tức Cố Phi truyền đến rồi.

Lại nói tiếp cái kia Cố Phi thật đúng là làm được việc, cái cần nói thì không nói, những cái râu ria thì nói một đống.

Lại đi thêm ít lâu, phía trước đột nhiên truyền đến mấy phần ánh sáng.

“Rẽ thêm một khúc nữa chính là đại môn rồi, ” Khúc Vân Triết vẻ mặt  nhìn có chút hả hê, “Các ngươi nhân tiện đi ra ngoài nghênh đón tiệc chiêu đãi nóng bỏng của Tứ Hải Minh đi.”

Chẳng lẽ ta sợ Tứ Hải Minh ngươi sao? Ta hừ một tiếng, thời điểm đang muốn nâng bước đi phía trước, Hàn Huyền đột nhiên kéo cánh tay ta lại.

“Trầm Nghi, nếu ta hôm nay có thể giúp ngươi chạy thoát khỏi nơi đây, ngươi có bằng lòng hay không theo ta về Ô Lĩnh Giác?”

Vấn đề này hắn không phải hỏi qua rồi sao?


Tuy nói Hàn Huyền xác thực là một mỹ nhân khiến ta tâm động, cùng hắn hôn cũng thật không tồi, nhưng giả như hắn cũng theo Hàn gia truyền thống  ”Nam nhân dám làm dám chịu” linh tinh gì đó...

Ta nhợt nhạt cười đối với hắn nói, “Gần đây đã trì hoãn mấy tháng rồi, cho nên bây giờ ta có thể sẽ bận rộn một thời gian, chờ khi nào rảnh rỗi lúc đó ta sẽ đi Ô Lĩnh Giác nhìn ngươi, như vậy có được hay không?”

“…”

“Như vậy là định rồi nhé.” Ta cười dài hướng hắn huy phất tay, “Hàn Huyền, ta sẽ nghĩ tới ngươi.”



Khi mới đi về phía trước hai bước, đột nhiên phía sau có một cỗ kình lực bén nhọn đánh tới!

Ta kinh hãi, vội vàng tránh người sang hướng bên trái... “A!” Chết tiệt, ai đánh lén ta??

Chỉ trong chốc lát, ta không thể tránh thoát luồng kình lực thứ hai, mấy chỗ đại huyệt bên hông nhất thời bị điểm trúng.

Ta phẫn nộ trừng mắt nhìn vẻ mặt vô tội đứng ở bên trái của Hàn Húc, lại chuyển động con ngươi, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Huyền đang túm chặt lấy ta.

“Hàn Huyền, ngươi điểm huyệt đạo của ta làm cái...”

Ô ~~ hắn. tên hỗn đản này, cư nhiên thân thủ điểm á huyệt của ta...

Ta trơ mắt nhìn Hàn Huyền từ trong lòng ta lục lọi ra cái bình ngọc cổ tiểu cô cô cho ta, sau đó phân phó Hàn Húc vài câu, mang theo cái chai kia đi ra ngoài.

Thân ảnh hắn vừa ra đến cửa, bên tai ta lập tức truyền đến tiếng cười lạnh tiếng xé gió của Khúc Thương Hải, dường hai người bọn hắn nói với nhau chuyện gì đó, đáng tiếc khoảng cách tựa hồ có điểm xa, nghe không rõ ràng lắm.

Lại qua một trận, bọn họ hình như hướng Vô Nhai động đến gần không ít, thanh âm đột nhiên rõ rang hẳn lên.

Chỉ nghe thanh âm mang theo vài tia kích động của Khúc Thương Hải, dồn dập nói, “Hàn Đại đương gia, nơi này bốn bề vắng lặng, chúng ta không ngại nói thẳng, tại sao trong tay ngươi lại có ngọc bình của nàng?!”

“Cái này sao, ” chỉ nghe Hàn Huyền thanh âm không nhanh không chậm vang lên, “Tại hạ có một vị cô cô ở xa, suốt cuộc đời yêu thích điều chế các thức đan dược. Mà ngọc bình này, chính là nàng đưa cho tại hạ.”

“Không sai... Không sai... Nàng đích thật là thích loay hoay đủ loại dược vật đủ kiểu dáng...” Khúc Thương Hải thì thào tự nói hồi lâu, rốt cục cắn răng hỏi, “Không biết vị này cô cô của ngươi phương danh là...”

“Nàng họ Quân, Quân Thiền Quyên.”

“Ngươi cũng biết nàng bây giờ ở nơi nào sao?!”

Hàn Huyền thanh âm mang theo vài tia nhu hòa ý cười, “Thân là con cháu của nàng, ta tự nhiên là biết.”

“Như vậy ngươi... ngươi có thể hay không nói cho ta?” Khúc Thương Hải thanh âm run nhè nhẹ , “Thực không dám giâu diếm, dung hết lực lượng của Tứ Hải Minh, đã tìm nàng vài chục năm rồi... Nếu ngươi có thể nói cho ta biết chỗ của nàng, Hàn Đại đương gia, những vướng mắc của chúng ta coi như là xóa bỏ hết, không biết ý của ngươi?”


Hàn Huyền cười nói, “Như thế đương nhiên là điều tốt. Chỉ bất quá trước mắt còn có vài chuyện hơi đau đầu...”

“Không biết là chuyện gì?”

“Chuyện thứ nhất đó là về Cửu tuyết đan trân quý của Tứ Hải Minh. Đủ loại nhân duyên trùng hợp xảy ra sau, xá đệ Hàn Húc vì không cho Trầm Nghi tám khối Cửu tuyết đan, đánh bậy đánh bạ lại đem đan dược ăn mất rồi...”

Khúc Thương Hải lặng im một trận, khẽ thở dài, “Thiên ý, thiên ý! Bởi vì Thiền Quyên yêu thích đan dược, cho nên này vài chục năm nay, hễ chế được Cửu tuyết đan ta vẫn cẩn thận cất giữ, chính là đang đợi nếu có một ngày có thể gặp Thiền Quyên, có thể thân thủ giao cho nàng...”

“Đáng tiếc bị Húc Nhi ăn mất dược của tiểu cô cô.”

“Ôi! Mặc dù không thể đạt thành tâm nguyện, hôm nay cho cháu của nàng coi như là một loại bồi thường, chung quy so với rơi vào tay người bên ngoài còn tốt hơn... Hàn Huyền chất nhi, chỉ cần có thể nhìn thấy lệnh cô, việc này liền thôi đi! Không biết lại còn chuyện gì nữa?”

Hàn Huyền thản nhiên nói, “Chuyện thứ hai, là về người tên Trầm Nghi. Không biết Khúc lão gia tử cũng biết tại hạ từng hạ lệnh truy nã hắn?”

“Đừng, chuyện này lão phu thật ra cũng có nghe thấy.”

“Lần này tại hạ từ phương bắc tới đây nam bộ, chính là vì muốn tự tay đưa hắn đuổi bắt quay về Ô Lĩnh Giác. Này Trầm Nghi tính tình xảo quyệt khó dò, tại hạ truy tìm hắn có khi cũng rất đau đầu, nếu là trong lúc vô ý mạo phạm đến Tứ Hải Minh, còn thỉnh chuộc tội — mặc dù tại hạ có nghe nói Tứ Hải Minh cũng từng hạ lệnh truy nã hắn, bất quá lần này ta là nhất định phải đưa hắn mang về Ô Lĩnh Giác trị tội. Cho nên...”

“Ha hả, ta tưởng là cái gì đại sự, nguyên lai là chuyện này hả... Không sao không sao, Hàn hiền chất cứ tùy ý đi.”

“Như thế tiểu chất xin đa tạ khúc bá phụ rồi.”





Ta mặc dù bị điểm á huyệt không thể nói chuyện, nhưng lại nghe được thanh thanh sở sở một chữ không kém.

Hàn Huyền người này... Người này... Không chỉ nói dối ngay cả trời, mà nói xong mặt cũng không đổi sắc, thậm chí còn khiến Khúc Thương Hải từ địch hóa hữu, còn dám xưng hô bối phận thúc chất!

Chính lúc ta thiếu chút nữa tức đến hộc máu, hết lần này tới lần khác lại nghe đến Hàn Húc ngữ khí tràn đầy sùng bái thấp giọng nói, “Không đánh mà thắng, đàm tiếu thối địch (chuyện trò đánh lui địch), đại ca thật sự là quá lợi hại rồi.”

“…”

Ngoài động bóng người chớp động, Hàn Huyền cùng Khúc Thương Hải hai người chắp tay vi lễ, lập tức Hàn Huyền xoay người thản nhiên cười quay trở về động.

“Không có việc gì rồi. Húc nhi, ngươi trước đem Khúc Vân Triết trả lại cho Tứ Hải minh, sau đó thông tri cho Chương Duy phân phó Đường chủ bọn họ rút lui ám phục, các huynh đệ của Kỳ Lân Xã đến đây trợ giúp cũng tán đi. Chúng ta cũng nên lên đường trở về phương bắc.”

Hắn tầm mắt vừa chuyển, “Trầm Nghi, hôm nay ngươi là phạm nhân ta mang về rồi. Trước khi quay về Ô Lĩnh Giác ta cũng sẽ không giải huyệt đạo của ngươi, ngươi cố gắng nhẫn nại vài ngày đi.”

“…” Cư nhiên sử dụng loại thủ đoạn hạ lưu này, cái tên hèn hạ…


Ta trơ mắt nhìn hắn tiến gần đến đây, cúi người đem ta ôm vào trong ngực. Bên tai truyền đến thanh âm hắn cúi đầu.

“Ta có hay không nói cho ngươi biết gia huấn của Hàn gia chúng ta?”

“?” Ta dùng ánh mắt hỏi hắn.

“Hàn gia gia huấn không có nhiều như Trầm gia các ngươi, tổng cộng chỉ có tám chữ, ‘đạo nghĩa không nản, có chí thì nên ’.”

“Bởi vậy...” Hàn Huyền con ngươi đen sâu thẳm chăm chú nhìn ta hồi lâu, lập tức mỉm cười, “Tiểu Nghi, một khi đã nhận định, ta sẽ không buông tay.”