Thỏa Chí Tiêu Dao

Chương 11

Đến khi bị ôm vào Tứ Hải sơn trang, ta đã quyết định được biện pháp đối phó gã Trung Nguyên nhất lang này. Nội dung đối sách lời ít ý nhiều, tổng cộng chỉ có hai chữ: giả chết.

Ta chấp ngươi giở ra thủ đoạn lớn nhỏ, ta đây vẫn cứ kiên trinh giả chết. Chờ đến khi huyệt đạo tự giải, xem ngươi còn làm khó dễ được ta không?

Không ngoài dự liệu của ta, Khúc Vân Triết vòng vo đi qua vô số hành lang, ôm ta trực chỉ đến phòng của gã, cẩn thận đặt xuống giường, đoạn sai người đi thỉnh đại phu.

Một hồi sau, đại phu hối hả tới chẩn mạch, vân vê chòm râu sơn dương, trầm ngâm nói: “Vị cô nương này chỉ nhiễm phong hàn, hẳn là không có gì đáng ngại, nhưng mạch tượng của nàng có chút kỳ dị, nhanh hơn bình thường…”

Vô nghĩa, người nào bị điểm huyệt mạch tượng chẳng kỳ dị. May mắn tên đại phu này không biết võ công, bằng không ta nhất định bị bại lộ tại trận.

Ngồi ngóng đợi một canh giờ, Khúc Vân Triết rốt cuộc kiên nhẫn không nổi nữa, bắt đầu đi tới đi lui trong phòng.

Lại qua một khắc, gã cau mày hỏi: “Hàn thang đã uống, dược đã dùng, tại sao người vẫn hôn mê bất tỉnh?”

Đại phu lau mồ hôi, nhăn nhó đáp: “Cái đó… tiểu nhân thật sự không biết… Có thể là cô nương này bị đông lạnh rất lâu rồi chăng…”

Khúc Vân Triết đi thêm mấy vòng, đột nhiên dừng lại, lớn tiếng gọi: “Người đâu, chuẩn bị một thùng nước ấm tắm rửa, nhanh lên!”

Không lâu sau, một thùng nước tắm nóng hôi hổi được khiêng vào.

Trên trán đại phu toát mồ hôi lạnh, chỉ biết lắp bắp: “Nam nữ thụ thụ bất…” Ngay lập tức, cặp mông tôn quý của lão được ưu ái ăn một cước, mang tư thế nhạn lạc bình sa vô cùng duyên dáng bay ra ngoài cửa sổ.

Ai, uổng công lão sống ngần ấy năm, ngay cả nhìn mặt người ta cũng không biết. Đắc tội kẻ đã cạn sạch lòng kiên nhẫn, chẳng phải tự mình giơ mông ra cho người ta đá sao?


Thôi mặc kệ lão, ta phải lo đối phó phiền toái trước mắt đã.

Khúc Vân Triết sờ soạng trên người ta một chút, nhẹ nhàng khéo léo giải khai nút kết phức tạp trên thắt lưng. Không hổ là chiến lang thân kinh bách chiến, thập phần kinh nghiệm a.

Dựa theo “Hái Hoa bí kíp” gia truyền của Thẩm gia, trên có ghi chép lại những điều tâm đắc của các bậc tiền nhân, “khinh giải la thường” (nhẹ tay cởi áo) là một chiêu vô cùng trọng yếu khi tán tỉnh. Thử nghĩ đi, đương lúc nâng niu ôm ấp mỹ nhân, nếu ngươi loay hoay nửa ngày cũng không mở được nút buộc trên áo nàng, chẳng phải là đại sát hứng thú ư?

Đương nhiên, quần áo không chỉ phải cởi cho mau, mà còn phải cởi cho ưu mỹ, cởi cho phiến tình, bởi vậy mới phân được công lực cao thấp chứ.

Ta nhắm mắt lại, cảm giác ngón tay Khúc Vân Triết tháo ra đai lưng, y phục trên người dưới bàn tay linh hoạt của gã, từng món từng món trôi tuột đi. Kể cũng lạ, phương thức cởi đồ của gã không thua kém thói quen ngày thường khi hái hoa của ta là bao, chẳng lẽ là anh hùng gặp anh hùng (nguyên gốc: tư tưởng lớn gặp nhau xD)? Được a, ngày sau có lẽ nên tìm gã luận bàn trao đổi kinh nghiệm.

Đầu vai chợt lạnh, cuối cùng nút buộc của lý y (nội y) cũng bị giải trừ. Đầu ngón tay hâm hấp nóng của Khúc Vân Triết du di ve vuốt dọc theo cổ xuống vai.

Bên tai truyền đến tiếng gã thở dài: “Đẹp quá…”

Á! Bị gã sờ tới sờ lui, tức thì buồn nôn lạnh người.

Thôi đi thôi đi, tiểu sự không xong sao thành đại sự, phải đặt chữ “nhẫn” lên đầu a!

Ta âm thầm suy đoán: bước tiếp theo, mở ra lý y.

Trong giây lát, trước ngực hốt nhiên mát rượi, quả nhiên Khúc Vân Triết đã mở ra lý y của ta.

Tốt lắm. Ta đoán tiếp: bước tiếp theo, kinh hô: “Ra là nam nhân!”

Mới nghĩ đến đây, tiếng gã kinh hô truyền vào tai: “Ra là nam nhân!”

Tốt lắm. Bước tiếp theo, nhận ra sự thật, đứng dậy bỏ đi.

Khúc Vân Triết ngồi phỗng ra bên mép giường một hồi, cuối cùng khép lại lý y của ta, đứng dậy ra khỏi phòng.


Quả nhiên là liệu sự như thần. Ta cười đắc ý, thầm tự vỗ vai khích lệ.

Qua một nén hương, chợt nghe kẽo kẹt, Khúc Vân Triết cư nhiên lại đẩy cửa bước vào. Trong phòng vang lên thanh âm lục lọi lung tung.

Gã này quái a, nửa đêm khuya khoắt đi tìm thứ gì mà gấp vậy?

Một lát sau, nghe tiếng gã cười ha ha, vui vẻ nói: “Tìm nửa ngày, hóa ra ngay trong phòng mình!”

Lại thêm một trận lật sách soàn soạt.

“Loại này không tốt… Loại này cũng không… Loại này… vẫn không tốt…”

Tiếng lật sách bỗng nhiên dừng, thay vào đó là thanh âm reo hò khoái trá của gã: “Tư thế này được đây! Đáng hận, sao lại ít đọc sách vậy a, may mắn lúc ấy có mua quyển ‘Long Dương* Thập Bát Thức’ (xuân cung đồ phiên bản nam xD) này…”

Ta nghẹn họng ngay tức khắc, tí nữa thì sặc nước miếng mà chết.

Mép giường khẽ hạ, Khúc Vân Triết ngồi xuống trở lại, cười nói: “Nếu đã tỉnh sao còn không mở mắt?”

Ai, vừa rồi hơi thở loạn một nhịp, quả nhiên bị gã nghe được.

Không gạt được nữa thì có tiếp tục giả vờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Ta mở to hai mắt, cười nhẹ với gã: “Khúc công tử, hạnh ngộ.”

Một tia kinh diễm nhất thời vụt qua mắt gã.

Không hổ là kẻ đã thưởng qua muôn hoa, ngay sau đó Khúc Vân Triết liền khôi phục phong thái, vô cùng thành khẩn nói: “Tuy rằng danh xưng ‘mỹ nhân’ rất hợp với ngươi, thế nhưng ta vẫn muốn biết phương danh của ngươi là gì.”

Ta mỉm cười giả tạo: “Ta đã biết ngươi tên Khúc Vân Triết, khi không cho ngươi biết tên của ta, chẳng phải là ta lỗ sao?”


Khúc Vân Triết ngạc nhiên, liền phá ra cười lớn: “Không sai không sai, đã thế ta không hỏi nữa.”

Dừng một chút, gã chợt nói: “Nằm lâu như vậy cũng không nhúc nhích, ta cứ tưởng ngươi hôn mê bất tỉnh, hóa ra là là bị điểm huyệt.”

Thấy ánh mắt mang ý cười của gã thi thoảng liếc xuống cơ thể của ta, lại nhìn sang quyển “Long Dương Thập Bát Thức” gã vẫn đang phe phẩy trên tay, một cơn gió lạnh bất thần ùa vào ngực. Ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Khúc công tử, chi bằng chúng ta cùng thỏa hiệp. Ngươi giúp ta giải huyệt đạo, ta sẽ cho ngươi biết tên, thế nào?”

Ta vừa nói xong, mắt cười của Khúc Vân Triết trông càng gian. Gã nghĩ ngợi một lát, đoạn cúi người thầm thì bên tai ta: “Ngoài tên ra, ngươi đáp ứng hầu hạ ta một đêm, ta liền giúp ngươi giải huyệt đạo, thế nào?”

Ta hung hăng trừng mắt. Ngươi nằm mơ a! Người của Thẩm gia chỉ có hái hoa, làm gì có chuyện bị người ta hái??

… Mà khoan, gã chỉ đặt điều kiện hầu hạ một đêm, về phần hầu hạ thế nào gã đâu có nói rõ. Có lỗ hổng liền có chỗ chui, chờ gã giải huyệt đạo cho ta xong, xem ta làm sao thu thập gã!

Nghĩ đến đây, ta cười tươi tắn: “Ngươi giải huyệt đạo cho ta trước, đêm nay ta liền hầu hạ ngươi…”

Khúc Vân Triết cười: “Thật tốt quá. Ngươi khai tên trước đã.”

“Hàn…” Một chữ vừa thoát khỏi miệng, ta liền hận không thể tự cắn lưỡi. Tùy tiện mượn tạm họ gì chẳng được, tại sao thuận miệng liền phun ra chữ này a? Hai ngày này nhất định là đã kêu réo Hàn Huyền quá nhiều.

Ta lại không tiện đổi họ, chỉ đành nói bừa: “Hàn Nghi.”

“Hàn Nghi… Hàn Nghi…” Khúc Vân Triết niệm mấy lần, vỗ tay khen: “Tên rất hay.”

Ta nhếch môi xem thường. Biết ngay gã sẽ nói thế.

Còn nhớ trong “Hái Hoa bí kíp” có ghi, lần đầu gặp gỡ mỹ nhân, dù nàng có tên “Lý A Hoa” hay “Vương Biển Đảm” (Vương Đòn Gánh =))), nhìn dung nhan chim sa cá lặn của nàng thì nhất định cũng phải dối lòng mà tán: “Tên rất hay!” “Thật độc đáo!” “Nguyện lấy tục danh của tại hạ đổi lấy phương danh của mỹ nhân!” … Đủ các kiểu a.

Khúc Vân Triết theo sách mà làm, tán dương cái tên bịa đặt này một thôi một hồi, sau cười nói: “Ngươi có thể gọi ta Vân Triết, còn ta gọi ngươi Tiểu Nghi.”

Sắc mặt của ta liền sa sầm. “Tiểu Nghi” chính là nhũ danh mẫu thân gọi ta… Biết vậy đã tự đặt tên là “Hàn A Hoa”, cho gã tha hồ vắt óc ca ngợi…


“Tiểu Nghi…” Khúc Vân Triết giảo hoạt cười, ôn nhu nói: “Ngươi đã đáp ứng cho ta một đêm, vậy chúng ta mau bắt đầu thôi.”

Ngươi nói xằng bậy gì đó! Ta hừ một tiếng. “Chẳng phải ngươi đã đồng ý giải huyệt đạo cho ta sao?”

Khúc Vân Triết cười gian như hồ ly: “Xem thủ pháp thì biết kẻ đã điểm huyệt ngươi võ công rất cao a. Nếu võ công của ngươi cũng ngang ngửa y, đêm xuân của ta chẳng hóa ra tan thành mây khói ư?”

Ta cười gượng hai tiếng, nghiêm túc nói: “Ngươi lầm rồi, võ công của tên kia hơn ta gấp trăm lần, y chỉ là giết gà dùng dao mổ trâu thôi…”

Ta phi! Hàn Huyền đáng chết, hại ta thảm như vậy, ta còn phải thay y nói tốt nữa!

Khúc Vân Triết cười càng gian trá: “Chính thế chính thế! Võ công của y cao hơn ta hai trăm lần, bởi vậy ta có làm gì cũng không giải được huyệt đạo cho ngươi, ai, thật là hết cách!”

… Rốt cuộc ta đã gặp được một kẻ da mặt còn dày hơn ta.

Tuy rằng Khúc Vân Triết bộ dạng không tồi, thậm chí rất tốt, bất quá bản mặt sắc lang thường trực kia thật sự rất tổn hại hình tượng của gã a.

Gã lại lật giở “Long Dương Thập Bát Thức” một lúc, một mình ngồi híp mắt cười *** nửa ngày, tiện tay vứt sách sang một bên. Sau đó gã cúi xuống, càng lúc càng gần, gần đến nỗi ta có thể cảm nhận được hơi thở nóng ẩm của gã. Ta hung hãn trợn mắt với gương mặt đang dần dần phóng đại kia, bàn tay lại không nhúc nhích được một ngón.

Ai, nếu sớm biết mình sẽ lưu lạc đến nông nỗi này, ta chẳng thà nằm thu lu hứng gió nơi góc đường, dù sao Hàn Huyền sớm muộn gì cũng sẽ đến khuân ta về thôi…

Xúc cảm ướt át ngứa ngáy từ trên môi truyền đến.

Khúc Vân Triết dùng đầu lưỡi liếm dọc theo môi xuống dưới, rất kiên nhẫn, rất từ tốn khiêu khích khắp nơi. Ta từ từ nhắm lại hai mắt, nhịn không được khe khẽ thở gấp.

Thực thoải mái a… Trung Nguyên nhất lang quả nhiên không phải hư danh.

Một bàn tay nhẹ nhàng lướt qua vai, trút đi lớp lý y cuối cùng còn sót lại trên người.

Ta cả kinh, giật mình mở mắt. Gương mặt cười tủm tỉm của Khúc Vân Triết kề sát, nhãn quang tràn đầy sắc dục bốc lửa bừng bừng.


Phiền thật rồi.

Ta tựa như dê béo nằm cứng đờ chờ mổ thịt, mặc cho vuốt sói của Khúc Vân Triết mò mẫm linh tinh trên người, làm gì cũng không thể, chỉ biết câm lặng ai oán mà thôi.

Chẳng lẽ một đời anh danh của hái hoa thế gia phải hủy trong tay ta sao? Không cam lòng, ta thật không cam lòng!

Ta do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn cắn răng khấn thầm: “Lão thiên gia, giờ thì ai cũng được, mau mau phái người tới cứu ta!”