Thỏ Thích Ăn Lang

Chương 14: Lang Vương và Tô Dao

Có một câu nói rất đúng, người tốt khó làm. Lúc nhẹ dạ, không có chỗ nào tốt.

Những lời này lúc này dùng ở trên người Lang Vương, cũng không quá thích hợp. Nhịn đau từ trên giường ngồi dậy, Lang Vương rất nhanh nắm tay cắn răng. Nếu như lần sau hắn còn tin tưởng đồng tình con thỏ chết tiệt kia, vậy chỉ có thể là vì hắn đã chết.

Nghĩ đến tối hôm qua vẻ mặt dịu ngoan của thỏ lúc đầu thế mà làm cho mình tự dưng có chút động lòng, Lang Vương liền muốn cho mình hai tát tay để tỉnh táo một chút. Đôi mắt đỏ kia ngập nước, cầm tay Lang Vương, nụ cười bên khóe môi lại có một chút quyến rũ.

“Ngươi không đi… Là bởi vì ngươi để ý ta?”

Lang Vương sợ sệt, không rõ sao thỏ lại nói như vậy, lại có một chút hoảng hốt. Nhưng mà thỏ dịu dàng chỉ là bề ngoài, một khắc trước còn vô hại với người lẫn vật, một khắc sau, đã đè Lang Vương trên giường hẹp, trên dưới động tay chân.


Quạt giấy chạm vào cổ Lang Vương, thỏ híp mắt cười vô hại như trước.

“Thực ra ngươi cũng không cần trả lời ta, bởi vì ngươi không thể kháng cự.”

Thực ra Lang Vương vẫn không rõ thỏ muốn làm gì, ba lần bốn lượt làm nhục mình, với hắn, có chỗ nào tốt? Mà biểu hiện hỉ nộ vô thường của thỏ, có khi luôn luôn muốn nói lại thôi, quan sát mọi thứ, có lẽ có ẩn tình khác, có thể, là trời sinh…?

Nỗ lực thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, xem nhẹ sự thật mình đang bị xâm phạm, Lang Vương áo não phát hiện, mình lại nghĩ tới con thỏ

Nếu như chỉ là tìm bạn giường, hà cớ gì, lại chọn ta?

Trong lúc mông lung, hình như có người hôn thái dương Lang Vương, bên tai bạn có người thấp giọng nỉ non.

“Phàm, xin lỗi… Nếu việc này kết thúc, ta còn mạng, liền mặc cho ngươi xử trí…”

Có chất lỏng mát lạnh, rơi trên gương mặt.


“Đến lúc đó, ngươi trừng trị ta thế nào cũng được, chỉ là nhớ kỹ, nghìn vạn lần chớ làm người khác bị thương…”

Yêu tinh, nghìn vạn lần không thể hại người, tuyệt đối không được.

“Cái đuôi ngắn đi chuyến này, chỉ sợ là không về được. Cho nên ngươi tự do, tiểu dã lang.” Dựa ở cạnh cửa không chút nào ngượng ngùng nhìn thân trên của Lang Vương, Tô Dao liếm môi một cái..

Không nhìn tới sự tồn tại của Tô Dao, Lang Vương tự mình mặc quần áo đứng dậy. Trong lúc lơ đảng nhìn thấy vài thứ đặt đầu giường, không khỏi sửng sốt.

Trâm bạc, quạt giấy trắng.


“Tên kia tuy rằng ngày thường thoạt nhìn rất thích đùa bỡn, nhưng có lúc rất nghiêm túc, rất nghiêm túc.” Tô Dao tựa ở cạnh cửa, hơi ngáp một cái, “Thực ra hắn đối với ngươi như vậy, cũng là bất đắc dĩ.”.

Lang Vương cười lạnh một tiếng, không trả lời, vấn tóc, ngang qua Tô Dao ra ngoài. Tô Dao giơ tay kéo vai Lang Vương, đôi môi tiến đến bên tai Lang Vương, cười khẽ.

“Lẽ nào ngươi không muốn thừa dịp hắn không ở, để cho mình trở nên mạnh mẽ sao?”

Ngừng chân, quay đầu lại nhìn về phía Tô Dao, Lang Vương trầm tư một lát.”Có điều kiện gì?”.

Tô Dao mỉm cười, cúi đầu cười thiên kiều bá mị, “Nữ tử độc thân hành tẩu giang hồ, có một bảo tiêu, thực ra cũng rất tốt, ngươi nói có đúng hay không? Tiểu dã lang.”