Thỏ Thích Ăn Lang

Chương 12: Thỏ cứu Lang Vương

“Mang ta đi.” Lang Vương nhìn tô dao, trầm giọng.

Tô Dao hơi sửng sờ, “Cái gì?” Lang Vương nhắc lại lần nữa, quay đầu nhìn ánh lửa xa xa chiếu đỏ bầu trời.”Mang ta đi tìm tên kia.”

“Ngươi muốn đi gặp đuôi ngắn?” Khóe miệng Tô Dao nhếch lên, giống như nghe được một chuyện vô cùng thú vị, tiến đến trước mặt Lang Vương, giơ tay mập mờ sờ cằm Lang Vương “Ngươi quan tâm hắn?”.

Lang Vương hơi cười nhạt, “Ta chỉ là muốn xác nhận hắn chết chưa. Nếu như chưa chết, ta sẽ bổ thêm một đao.”

“Chậc chậc… thú vị, thực sự là thú vị, chẳng trách đuôi ngắn lại thích.” ngón trỏ Tô Dao chạm lên miệng, lè lưỡi khẽ liếm môi, trong mắt tràn đầy hứng thú dạt dào


Khi Lang Vương nhìn thấy thỏ, lập tức sửng sờ. Áo choàng vốn dĩ màu trắng tràn đầy vết đỏ diễm lệ, loang lổ, từng chút từng chút. Thỏ lau đường máu ở khóe môi, trên gương mặt có một vết thương, máu không ngừng chảy ra ngoài.

Liếc nhìn Lang Vương trước mắt, trong mắt thỏ đầu tiên là kinh hãi, sau đó là trầm xuống.

“Dẫn hắn đi!” Thỏ nhìn Tô Dao rống giận, “Ngươi thế mà lại dẫn hắn tới nơi này?!!” Thân thể dựa ở trên cây khô thân hơi nghiêng về phía trước, thỏ lảo đảo một chút, trong miệng phun ra một búng máu tươi, không nhịn được ho. Máu màu đen nhỏ trên cỏ.

Không đếm xỉa tới lời thỏ nói, Lang Vương tiến lên, đấm một đấm lên thân thể lảo đảo muốn ngã, khẽ nhíu mày. Thỏ bị động tác của Lang Vương tác động vết thương, máu trên trên gương mặt cùng khóe miệng chảy ra, nhỏ trên cánh tay Lang Vương, đặc biệt yêu dã.

“Ta thực sự rất muốn bổ lên lưng của ngươi…một đao.” Lang Vương ghé vào bên tai thỏ trầm giọng. Thỏ nghe vậy vừa ho khan vừa cười, giọng nói vẫn trêu đùa như trước, “Tốt… Vậy ngươi bổ một đao, được rồi…” Lang Vương hơi nhướng mi, lần đầu, tươi cười ở trước mặt thỏ, “Thế nhưng… Giết ngươi như vậy, ta không cam lòng.”


Mơn trớn trên vết thương trên gương mặt thỏ, móng tay đâm sâu vào vết thương, Lang Vương trầm giọng cười nhạt, “Giết một con mồi vô lực, có ý nghĩa gì?”

Thỏ khẽ rũ mắt, khóe miệng miễn cưỡng cong lên nụ cười ảm đạm nhưng vẫn phong tình vạn chủng như cũ, “Như vậy, thật đúng là quân tử … Cùng…”

Lời còn chưa dứt, ở phía sau Lang Vương xuất hiện một bóng người, ánh sáng lóe lên, trường kiếm đâm thẳng vào lưng Lang Vương

Một tay kéo Lang Vương ra phía sau, thẳng tắp xông tới phía trước, thỏ hơi nhắm mắt, cắn răng, cười khổ.

Lang Vương giật mình, quay đầu lại, thân kiếm, đã đâm sâu vào ngực trái thỏ. Một ngụm máu tươi, từ miệng thỏ phun ra. Quạt giấy nhoáng lên, người kia đã bị bay đầu.

Cơ thể thỏ hơi lay động, sau đó cũng nhịn không được nữa, như lá rụng, lã chã ngã xuống.