Thỏ Thích Ăn Lang

Chương 10: Thỏ dạy viết chữ

Một cây bút, một tờ giấy, màu mực nhàn nhạt, từ từ tỏa hương.

Thỏ khẽ thấm mực, chấp bút từ từ viết lên giấy hai chữ, khóe miệng mang theo nụ cười nhợt nhạt. Lang Vương gần như không nhìn động tác của thỏ, chỉ là nhàn nhạt ngồi ở ghế, nhìn bụi hoa lắc lư theo gió ngoài cửa sổ. Ngẩng đầu nhìn ánh mắt hờ hững của Lang Vương, thỏ cúi đầu cười, nhẹ nhàng cầm tờ giấy lên, giơ lên trước mặt Lang Vương. Phía trên là tên hai người còn chưa khô mực, đầu bút lông trầm ổn êm dịu.

Lang Vương hơi nghi ngờ đảo mắt liếc nhìn thỏ, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ. Thỏ giơ tay nắm cằm Lang Vương, để cho Lang Vương nhìn mình, híp mắt mỉm cười.

“Hoa Phàm, tên của ngươi.”

Lang Vương ngẩng đầu nhìn thỏ, sau đó cúi đầu, giống như trong mắt không có gì. Thỏ thuận thế xoa nhẹ cằm Lang Vương, động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, đi vòng qua phía sau Lang Vương, hai tay vòng qua cổ Lang Vương, vô cùng thân thiết hôn lên thái dương Lang Vương một cái. Cảm nhận được cơ thể Lang Vương có một chút dao động, thỏ cười càng sâu xa.


Giơ tay cầm lấy tay phải Lang Vương, cẩn thận dạy cho Lang Vương tư thế cầm bút, đôi mắt thỏ toát ra ánh sáng dịu dàng. Tay vịn tay cầm bút của Lang Vương, lấy giấy ra, từng nét từng nét, phía trên viết xuống hai chữ.

Hoa, Phàm.

Viết một lần rồi lại một lần. Từng chút từng chút, thỏ nhẹ nhàng thầm thì bên tai Lang Vương.

Tóc dài của thỏ nhẹ nhàng chảy xuống vai, đảo qua cổ Lang Vương. Hoa hồng ngoài cửa sổ lay động, mỹ nhân như hoa, phong cảnh như tranh vẽ.

Thẳng đến khi trên giấy viết đầy hai chữ Hoa Phàm, thỏ mới buông tay Lang Vương ra, lại lấy ra một tờ, để Lang Vương tự mình viết cho hắn xem. Lang Vương thoáng ngừng, nhưng mà cũng không nói gì thêm, rất không quen cầm bút, nỗ lực theo những gì thỏ vừa mới dạy, xiêu xiêu vẹo vẹo viết xuống hai chữ.

Nhìn chữ trên giấy tuy nghiêng lệch, nhưng hoàn toàn có thể nhận rõ hai chữ, khóe miệng thỏ cong lên một nụ cười hài lòng. Giơ tay vuốt mái tóc dài của Lang Vương, “Phải nhớ kỹ tên của ngươi, ngươi tên là Hoa Phàm.”

Hoa Phàm… Hoa, Phàm… Lang Vương thầm đọc ở trong lòng.


Hoa Phàm, Hoa Phàm… Hoa Phàm… Phồn hoa.

Đi tới Trường An là vào buổi sáng ngày thứ bảy, một trận mưa lớn, làm gãy cây hoa đinh hương ngoài cửa sổ.

“Mạnh Chương huynh biệt lai vô dạng?” Chậm rãi lắc lắc chén trà trong tay, thỏ nhìn lá trà chìm nổi trong ly trà, không yên lòng cười nói.

Nam tử ngồi ở chủ khách đội kim quan, đai ngọc cẩm bào, trầm lãnh cười.”Lời này nên do ta tới hỏi ngươi.”

“Hỏi ta? Ta rất tốt nha?” Thỏ ngẩng đầu, chớp mắt cười phong tình vạn chủng.

Nam tử hơi khinh bỉ nhướng mi, khóe miệng cười châm biếm, “Ngươi vẫn không đổi được thói quen của kỹ nữ.”


Thỏ ra vẻ tỉnh ngộ, mở cây quạt che miệng híp mắt cười, “Như vậy như vậy, cảm tạ khích lệ.”

Khóe miệng nam tử hơi co rút, nhìn thỏ vẫn cười híp hai mắt như trước. Hồi lâu, nam tử thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Hoa Thố, mau rời khỏi Trường An. Nếu như cần, ta có thể trợ giúp ngươi một tay.”

“Ta từ chối.”