8 giờ sáng, Choe Socheon đang đứng đợi thang máy, anh bắt đầu hối hận vì mình đã ngủ nướng, tàu điện ngầm buổi sáng kẹt cứng người, cứ như là “bến tàu địa ngục”, anh bắt buộc phải chen chúc trong cái bến tầu địa ngục đó, xem ra quyết định đưa chìa khóa xe cho vợ đi họp lớp là một quyết định sai lầm. Hít một hơi thật sâu, anh bắt đầu lách vào những khe hở. Những tiếng kêu, những khuôn mặt méo mó, những thân người nóng nực vây chặt lấy anh, không thể tin nổi đó lại là khởi đầu của một ngày tốt đẹp. Đó chính là nguyên nhân khiến anh vẫn lái xe đi làm mặc dù giá xăng đã tăng cao ngút trời. Anh chạy vội vào sảnh công ty, lúc này đã là 8 giờ 55 phút, chỉ còn 5 phút nữa là đến giờ làm. Lần nào cũng vậy, tuy đã ra khỏi nhà sớm nhưng lúc đến nơi vẫn sát giờ làm, điều này có lẽ đến nhà triết học Kant cũng không thể giải thích được. Choe Socheon cười trừ, không đến muộn là may rồi. Dây thần kinh của Choe cuối cùng cũng được chùng xuống, anh vừa đợi thang máy vừa chỉnh lại trang phục của mình.
“Ôi chủ nhiệm Choe, hôm nay anh lại đến sớm 5 phút rồi, chúng ta sắp họp mặt những người đến sớm 5 phút thường xuyên gặp nhau trong thang máy được rồi đấy!”
Chủ nhiệm Sim Hyonam cùng bước vào công ty nói đùa, anh ta cũng là gương mặt quen thuộc ở sảnh trong thời điểm này, Choe Socheon cười, những người khác trong thang máy cũng cười.
Sau khi chào hỏi các đồng nghiệp, vừa ngồi vào chỗ là Choe Socheon lập tức mở mạng khớp lệnh HTS, nếu không xem được giá của mấy loại cổ phiếu đang đầu tư thì cả ngày nay chắc anh không thể làm được gì. Thực ra trên đường đi làm lúc nào anh cũng chỉ nghĩ đến cổ phiếu.
Anh nhìn một lượt bảng cổ phiếu, á, chuyện gì thế này? Tất cả cổ phiếu đều đang giảm, chỉ có loại anh đầu tư là vẫn đang tăng mạnh, nếu cứ đà này thì trong sáng nay sẽ tăng kịch trần, gương mặt Choe Socheon lộ rõ vẻ vui mừng, đôi vai anh cũng thả lỏng ra.
“Đúng như mình dự đoán, đầu tư hết 30.000.000 Won quả là một quyết định thông minh, đàn ông làm việc gì cũng phải dứt khoát, khi có cơ hội phải ra tay ngay!”
Sau khi biết tin vui này, Choe Socheon phấn chấn lạ thường, anh huýt sáo đi ra sảnh uống café, đúng lúc đó trưởng phòng Jang đi tới.
“Trưởng phòng Jang, cuối tuần vui vẻ không?”
Choe Socheon hỏi thăm trưởng phòng Jang.
“Chủ nhiệm Choe, hôm nay có chuyện gì mà vui thế, chẳng bù cho tuần trước.”
“Ha ha, vậy sao? Đúng là có chuyện vui… lúc nào rảnh tôi kể cho anh nghe, hôm nay tôi mời anh ăn trưa nhé, à, hay thế này đi, hôm nay tôi mời cả phòng chúng ta ăn trưa.”
“Chủ nhiệm Choe, anh trúng quả đậm à!”
Choe Socheon vừa nói xong, cả phòng xôn xao hẳn lên, mọi người vây lại quanh anh.
“Ha ha, có người mời ăn cơm thì cũng tốt thôi, nhưng anh vui cũng mời ăn cơm, con gái đi học mẫu giáo cũng mời cơm, nếu cứ như vậy thì tiết kiệm được bao nhiêu? Bữa trưa nay cứ coi như anh đã mời rồi, anh đừng lãng phí quá.”
Câu nói của trưởng phòng Jang làm cho mọi người trong văn phòng trầm xuống và quay lại chỗ ngồi của mình.
“Ôi, sao anh lại nói vậy? Tôi tự nguyện mà, anh không thể bảo tôi sống theo cách của anh được, làm vậy mọi người mất vui… Lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiết kiệm, 10 năm mới đổi được cái xe cũ, vậy thì lúc nào mới giàu lên được?”
Choe Socheon nhìn trưởng phòng Jang nói nhỏ.
“Trưởng phòng Jang, chẳng phải anh cũng có không ít tài sản sao? Ngoài nhà và xe, chỉ tính riêng tiền mặt cũng phải hơn 500.000.000 Won.”
Phó phòng Choe ngồi cạnh đó cũng quay ra Choe Socheon nói:
“Đúng vậy, cha mẹ anh ấy đều giàu có, sau này tài sản chẳng phải của anh ấy hết sao, giàu vậy mà không đổi cái xe mới, lại cứ sống khổ sở.”
Lăn lộn nơi công sở hơn 10 năm, Choe Socheon ngày một chán nản, thỉnh thoảng lại nghe chuyện ông A vừa trúng cổ phiếu hay bà B vừa bán đất qua một đêm đã trở thành triệu phú, anh càng bồn chồn không yên, không còn tâm trí đâu mà làm việc. Tháng nào anh cũng bận rộn vì khoản tiền lương 4.000.000 Won. Đối với anh, cuộc sống như vậy là quá bần hàn, nên anh đã lựa chọn đầu tư vào cổ phiếu. Lúc đầu anh còn tuân thủ theo nguyên tắc đầu tư “Mua cổ phiếu Bluechips và bình tĩnh chờ đợi”, nhưng sau vài phiên giao dịch, chỉ cần cổ phiếu đang nắm giữ vừa tăng giá, anh liền mua vào thật nhiều, bây giờ ngay cả trong giờ làm việc anh cũng vùi đầu vào nghiên cứu giá cổ phiếu.
“Nếu đến khi đóng phiên giao dịch không có biến động gì lớn thì chỉ riêng tháng này mình đã kiếm được 2.000.000 Won, nên đầu tư vào cổ phiếu sớm, thế là phí mất 10 năm làm việc ở công ty, chỉ cần để tâm nhiều hơn đến vấn đề này thì cho dù không thể trở thành tỷ phú cũng có thể kiếm thêm một khoản tiền, không hiểu sao trước đây mình không nghĩ ra!”
Choe Socheon thu xếp đồ chuẩn bị tan sở, khi ra về anh đi đến một hiệu sách lớn ở gần cổng công ty. Trong đó có rất nhiều loại sách, anh tìm đến quầy sách quản lý tài chính, nhìn qua một lượt. Anh thấy buồn vô cùng, cả một quầy sách như vậy mà không có cuốn nào phù hợp với tình trạng kinh tế của anh lúc này. Anh vừa lật giở mấy trang sách, vừa chìm vào suy tư:
“Lúc đi học thấy mình cũng khá may mắn, cứ nghĩ rằng sau này cuộc sống sẽ thuận lợi, thế rồi lăn lộn mấy năm, ý chí kiên cường trước đây mất dần đi, kiểu người vừa không có tiền vừa khô như mình chỉ có thể làm thuê cả đời, mệt mỏi đến vậy rồi vẫn bị người ta dọa đuổi việc. Chỉ có tiền mới kiếm ra tiền! Mình phải nhanh chóng đi đào mỏ vàng đầu tiên trong cuộc đời mình thôi, nếu lần nào đầu tư cũng được may mắn như lần này thì thành công cũng không còn xa nữa. Ngày mai được nghỉ, mình phải tranh thủ nghiên cứu thêm về cổ phiếu.”
Tìm được hai cuốn sách về cổ phiếu, Choe Socheon ra khỏi hiệu sách, lên tàu điện trở về nhà. Trong tàu điện ngầm vô cùng ồn ào, nhưng cho dù có ồn ào hơn nữa cũng không ngăn nổi trí tưởng tượng và nỗi phấn chấn trong lòng anh.
“Đúng vậy, cứ quyết định vậy đi, mình sẽ làm như vậy!”
Nếu gặp thời cơ thì hãy hành động quyết đoán, điều này sẽ giúp bạn tiến thêm một bước trong việc chuẩn bị cho cuộc sống về hưu, nếu không cuộc đời bạn sẽ không có gì thay đổi cả.