Thính Tuyết Lâu Hệ liệt

Chỉ Gian Sa 3

Docsach24.com

gười trong giang hồ ai cũng biết, chín phần mười chuyện cũ chuyện mới trong vũ lâm, chuyện nhân sự liên hệ ngang dọc phức tạp ra sao, các thứ tình báo cực kỳ bí mật, tất cả đề tập trung ở một chỗ trong Thính Tuyết lâu, chỗ đó có tên là Phong Tuyết Các.

Mà người hiểu biết mọi chuyện đó như đang cúi đầu đọc những đường chỉ tay trong lòng bàn tay mình, chính là kẻ trong bốn vị hộ pháp của Thính Tuyết Lâu phụ trách về tình báo tin tức, Tử Mạch.

Tên thật của cô vốn là Tử Đại, một cái tên nồng đậm u uất khiến cho người ta mê mệt.

Đấy chẳng phải là cái tên của con gái nhà lành. Phụ thân đã nói.

Thế nhưng, ông ta vẫn chiếu theo ý nguyện của bà vợ đặt tên đó cho cô. Mẹ của cô chết cái đêm sinh ra cô, phụ thân của cô cả đời thanh cao kiệt ngạo, chẳng bao giờ nghe ý kiến của ai lọt vào tai, thế nhưng chung quy cũng nghe theo bà vợ một lần.

Bảy tuổi, phụ thân cô lại bị biếm đi xa, ôm cô trong lòng đi tán bộ ngoài vườn hoa ở ngụ sở chỗ Hồ Châu. Gió mùa hè từ biển thổi mạnh vào, bên ngoài là khu đất hoang mênh mông, cho dù đây là một vườn hoa phía sau chỗ nha huyện, cũng vẫn là một cảnh tượng thật thê lương. Có một giàn tường vi bởi vì chưa được kịp thời chống lên, bị gió mạnh thổi cho ngã ập xuống, cành lá bị gãy nát ra cả mặt đất. Cành lá gãy nát, và cánh hoa tả lơi, sau trận mưa gió lớn, phát ra một thứ hương thơm dìu dịu trong không khí.

Phụ thân không có chuyện gì làm, bèn chỉ đám tường vi, muốn con gái theo cảnh sắc đó làm cho ông hai câu thơ.

Chớp mắt mấy cái, cô buộc miệng đọc ra một câu: "Kinh thời vị giá khước, tâm tư loạn tung hoành." (Chưa kịp được chống đở, tâm tư loạn ngang dọc cả lên)

Thế nhưng phụ thân cô ngay lúc đó bỗng biến sắc, nghiêm khắc nhìn vào cô, nhìn cho đến khi đứa bé sợ quá thu mất nụ cười, ngơ ngơ nhìn phụ thân, không biết mình bị sai chỗ nào.

"Mới có chút xíu, đã làm thơ như vậy... chắc chắn là đồ đàn bà mất nết!"

Cô mới có bảy tuổi còn chưa hiểu gì, mất nết là sao. Cô cũng chẳng hiểu, tại sao mình theo đúng cảnh vật trước mắt, nói thực tình như vậu lại làm con người thanh cao nghiêm khắc như phụ thân phải giận dữ đến như vậy, và cũng từ đó chẳng còn cưng cô như lúc trước đây.

Cho mãi đến năm mười sáu tuổi, khi cái tên Tử Đại đã thành ra chiêu bài mà ai nấy ở lầu phong nguyệt thành Lạc Dương đều đổ xô lại, khi mỗi lần tiệc tùng ca hát tan rồi, cô còn đang say vừa mới tỉnh, cô mới hiểu ra rằng, phụ thân cô đã dự đoán sẵn cho cô một cuộc sống đâu đó rồi. Thế nhưng, bất kể cả đời phụ thân cô can gián cho lắm không được ai nghe, câu nói đấy của ông ta, lại bị ông trời trên cao ứng nghiệm cho.

Phụ thân suốt đời kiệt ngạo chính trực, do đó con đường hoạn quan không được thuận lợi, lúc nào cũng u uất trong người. Chỉ có đoạn thời gian phấn đấu chút chút, là khi được chiêu từ Triều Châu về lại kinh thành Lạc Dương, ở lễ bộ đợi ngày bổ khuyết nhậm chức.

Đương thời, lễ bộ thị lang là Tạ Lợi Châu, mấy lần nhắc nhở khéo phụ thân muốn được lễ lộc mỡ màng, kinh doanh làm này làm kia chẳng thể nào thiếu được... thế nhưng phụ thân không hiểu nhân tình thế thái, chẳng lân la lại chỗ huyện môn lễ bộ, chỉ cứ đợi lì ra đó chờ mấy vị đại nhân mở lòng ân hạ lệnh xuống.

Lạc Dương gạo nước mắc mỏ, đời sống không dễ dàng gì, cha con sống nương tựa vào nhau, thanh cao khổ cực nhưng an nhàn, ngày qua ngày lại cũng yên ổn. Mẹ chết rồi phụ thân đến đó vẫn không chịu tục huyền, có rất nhiều chuyện, phụ thân rất bướng bỉnh... sau này cô phát hiện ra, cái tính khí đó, hình như cô kế thừa không sai đi đâu lắm.

Trước giờ cô vốn là con gái con nhà lương thiện, tuy không lụa là trên người, nhưng cũng kín cổng cao tường, cầm kỳ thư họa không thứ nào là không am tường, cũNg như các cô con gái nhà lành khá giả trên đời này, ngồi chờ cha mẹ an bày cho mệnh vận của mình mai sau.

Lúc đó cô đã được mười sáu tuổi, đã hiểu rõ hai chữ mất nết từ miệng của phụ thân, đối với đàn bà con gái mà nói, là tội tình nghiêm trọng đến mức độ nào, thế nhưng, cô là kẻ tính tình điềm đạm mắc cỡ, giữ mình nghiêm cẩn, hai chữ đó xa lắc xa lơ chẳng dính gì đến cô.

Nhà cô mướn nguyên một khu nhỏ, một mình một nhà, mặt nhìn ra đại lộ Châu Tước thành Lạc Dương.

Cùng trên một con đường, còn có một tòa biệt viện lớn, lầu đài cao to và người canh gác nghiêm ngặt, hàng ngày ra vào toàn là những nhân vật mặt mày khí độ, trên người binh khí lạnh lẽo sáng ngời lóe cả mắt.

Phụ thân từng chau cặp lông mày nói: "Bọn đó, đều là kẻ loạn tặc dùng vũ lực để làm điều cấm kỵ... chỉ tức triều đình hiện nay hỗn loạn, quan phủ bạc nhược, mới để cho bọn giang hồ hào sĩ chạy ra làm náo thế gian."

Dùng vũ lực làm chuyện cấm kỵ. Cô đã thấy muốn hãi hùng cả lên.

Bởi vì trong nhà thanh bần, không mướn được kẻ sai bảo, cô thường phải hay thò đầu ra đường, thậm chí không thể nào không đi ngang qua cánh cổng cao lớn đó mỗi ngày. Mỗi lần đi qua cánh cửa đó, cô đều cúi đầu xuống, chỉ e mấy tay giang hồ hào sĩ đó sẽ làm chuyện gì bại hoại. Thế nhưng, chẳng hề có chuyện gì xảy ra.

Cho mãi đến khi cô đụng phải y ở chỗ đó.

Mãi thật lâu đến sau này nhớ lại, cho dù hôm đó mệnh vận chuyển biến qua nẻo đường khác, xem ra hôm đó cũng chỉ là một ngày bình thường như những ngày khác.

Vừa mới đổ một trận tuyết đầu tiên của mùa đông, bên ngoài những giọt nước đã biến thành băng đá. Thế nhưng, cô vẫn không thể không dậy sớm, tới cái giếng cũ dưới gốc cây dâu đầu đường để lấy nước.

Vội vàng rửa ráy một hồi, lấy cây thoa đồng buộc sơ sơ lại đầu tóc, cô xách thùng nước đi trên con đường lạnh băng băng.

Trời chỉ vừa mới sáng, đại lộ Châu TưỚc còn đang mờ mờ chưa có ai qua lại. Đấy cũNg vì cô muốn tránh chuyện phải lộ mặt ra đường, mới chọn thời điểm ra khỏi nhà. Ngón tay buốt giá muốn mất đi hết cả tri giác, cô đi loạng choạng, ráng sức xách cái thùng đầy những nước.

Đi qua cánh cổng lớn, cô cứ chiếu lệ cúi đầu vội vã bước qua. Thình lình, con đường trống không im lặng đó, bỗng dưng có tiếng vó ngựa dồn dập như sấm ào lại, đem theo gió tuyết lạnh băng, trong chớp mắt đã tới bên tai!

Cô giật mình kinh hoảng, đến lúc ngẩng đầu lên thấy đám người ngựa chạy lại, đang tính chạy trốn, nhưng từ nhỏ đã bị bó chân đi dứng không được thuận tiện, một chân đạp trên mặt đường trơn ướt, thân hình bèn trượt đi một cái.

Như nếu cô té đi một cái, còn kẻ đó chỉ tung ngựa chạy qua, thì, giữa bọn họ cũNg chỉ có dư thêm một đám tuyết đang tung tóe, chẳng có gì khác hơn, lại càng chẳng có cái cô con gái mất nết tên là Tử Mạch; thế nhưng, cô không hề bị té, thậm chí ngay cả nước trong thùng cũng chẳng có giọt nào rớt ra.

Ngựa thì bị giữ đứng sững lại, người trên ngựa thì đang phi thân hạ xuống, thò tay ra đở lấy vai cô, giữ vững lại thân hình đang muốn ngã xuống, bên tai nghe có người nói giọng ấm áp: "Đụng phải cô nương rồi, thật là có lỗi."

Cô ngước mắt lên, bèn thấy gương mặt thenh tú của một vị công tử trẻ tuổi, đang ánh lên giữa một màn tuyết đang bay khắp cả trời, lại càng hiển lộ vẻ trắng trẻo xanh xao không một chút huyết sắc, chỉ có ánh mắt đó còn có rực lên chút sinh cơ, trong vẻ mê ly còn có đượm chút gì ấm áp, mà lại sâu thăm thẳm... thăm thẳm đến thế, phảng phất như nhìn đến ai, người ta chẳng thấy được nội tâm của y, ngược lại còn muốn trượt chân vào trong đó.

Cô chỉ có kinh ngạc bao nhiêu đó, vị công tử trẻ tuổi đã buông tay ra khỏi vai của cô, còn tay kia thì nắm lấy thùng nước đưa về lại tay cô, khẻ gật đầu một cái, rồi quay đầu đi tiếp. Theo cùng với y còn có ba người kỵ sĩ nữa, y phục một màu đen tuyền, nhìn qua nhìn lại khí thế oai vệ, không giống như vị công tử đó văn vẻ bạc nhược.

Một hàng bốn người đạp tuyết đi vào trong cánh cửa lớn, mấy người thủ vệ thấy người đi đầu, bèn quỳ ngay ra cả đám, cung kính gọi: "Bái kiến tiểu lâu chủ!"

Còn vị công tử trẻ tuổi kia thì chỉ khẻ gật đầu, để cho người ta quỳ lạy, chân không dừng bước, đi một hơi vào sâu trong sân, gió tuyết hai bên người y đang bay lượn, thân hình của y tuy đơn bạc vậy, nhưng người trẻ tuổi này tựa hồ như có một khí thế thật khó tả làm sao đó.

Thì ra y chính là thiếu chủ nhân của cái bang hội thần bí phía sau cánh cổng lớn đó... Tử Đại cầm thùng nước, đứng si ngốc ra giữa một trời tuyết ngẫm nghĩ. Đấy chính là cái đám loạn đảng dùng vũ lực làm chuyện bị cấm kỵ đó? Chẳng giống... bất kể muốn nói thế nào, đều chẳng giống đâu... Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên cô bắt đầu hoài nghi lời nói của phụ thân.

Hôm đó, một cô bé xinh đẹp mặc áo tím đứng ngẫn người ra giữa đại lộ Châu Tước phồn hoa nhất của thành Lạc Dương, đứng cho tới khi nước trong thùng đóng thành băng. Người bắt đầu càng lúc càng nhiều, ai ai cũng nhìn cô kinh dị, trong đó còn có mấy gã công tử bột vây quanh đứng xem, cười hi hi ha ha tán tụng cô mỹ miều... cô không thể nào không rời khỏi nơi đó.

Trước khi đi, cô ráng lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, nhìn vào tấm bảng treo trên cánh cổng một cái, bèn thấy rõ ràng ba chữ: Thính Tuyết Lâu.

Rồi sau đó, đời sống hình như cũng chẳng có gì khác lạ. Có điều mỗi lần cô đi qua cánh cổng lớn đó, cô chẳng còn vội vã cúi đầu đi qua cho xong, ngược lại cô cố ý chậm bước lại, đuôi mắt liếc vào trong nhà, phảng phất như kỳ vọng điều gì đó.

Cô bỗng dưng cũng quan tâm đến những chuyện này chuyện kia của Thính Tuyết Lâu. Do đó cô mới biết, trên đời này có thứ người ta gọi là "vũ lâm", từ lân xóm mấy đứa nhỏ mấy bà thím bên cạnh, cô mới nghe, Thính Tuyết Lâu lai lịch không phải tầm thường, không những vậy, thủ hạ toàn là những tay liều mạng suốt ngày múa đao lộng kiếm, thường nhật tuy không ở trong phạm vi thành Lạc Dương làm chuyện gì không phải, nhưng ai ai cũng đối với bọn họ vừa kính lại vừa sợ.

Có gì mà phải sợ nhĩ? Y xem ra cũng là một người tốt đấy thôi. Cô nghĩ, tưởng tượng đến ánh mắt mê ly mà ấm áp của vị công tử đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười thẹn thùng.

Có khi, cũng thấy y ở trước cổng Thính Tuyết lâu, nhưng y thì đa phần chẳng lưu ý gì lắm đến ánh mắt tránh tránh né né của cô. Có lúc cũng thấy đó, tựa hồ cũng nhớ ra cô, nhưng chỉ khẻ gật đầu, cười cười, chẳng làm gì cả, cũNg chẳng nhiệt tình, chỉ cười nhẹ, làm người ta chẳng biết đâu là đâu.

Cô bé mười sáu tuổi lần đầu tiên đã biết mùi vị thế nào là tâm tư phiền loạn... thế nhưng, cô cũng biết, làm con gái một nhà quan hoạn, phụ thân cô vô luận thế nào cũng không để con mình có liên hệ gì đến bọn giang hồ nhân sĩ ấy. Có lúc, cô nghĩ hoài muốn tuyệt vọng, bèn hằn học nghĩ thầm: Không phải bên ấy là một bọn giang hồ, giết người đốt nhà không thèm nhướng cả lông mày sao? Nếu phụ thân thật tình không chịu, y đem đồng bọn mấy người qua xông vào nhà, giành cô đem đi thôi! Nếu như mà là y, y thật tình lại xông xáo cướp người... mình sẽ chẳng phản kháng đâu... a, nhiều lắm mắng y vài câu cũng xong thôi.

Một cô thiếu nữ ngồi đó mà nghĩ này nghĩ kia, mặt mày lại từ từ đỏ hồng lên.

Tử Đại phảng phất chỉ qua một đêm đã trưởng thành, đã bắt đầu nhìn lại y phục đang mặc, cũng bắt đầu học vẽ một chút xíu lên mặt, hy vọng mình xinh đẹp lên được tý nào. Dần dần rồi, mỗi lần cô đi ngoài đường đã có không ít ánh mắt trông theo. Thật ra, trong lòng cô đang hy vọng... chỉ làm sao cho cái người ấy có thể chú ý đến mình thế thôi.

Lệnh ái càng lúc càng xinh đẹp ra. Bao nhiêu người gặp cô đều nói vậy, người lại cầu thân nhà cô càng lúc càng nhộn nhịp. Thế nhưng phụ thân lại chau mày làm như phát giác ra chuyện gì vậy.

Con gái mình xinh đẹp, thường thường là đầu giây mối nhợ cho cái họa vào nhà. Phụ thân lạnh lùng nói một câu.

Câu nói ấy cũng trở thành sự thật.

Thanh cao như phụ thân, cự tuyệt hết bao nhiêu đó lời cầu thân của những nhà có quyền có thế... bởi vì không muốn cho con mình đi làm thiếp. Lúc đó, cô mừng thầm cho cha mình tính tình kiệt ngạo bất khuất thật là hay, tiếp tục mơ màng say sưa trong giấc mộng chốn giang hồ đó, cho dù thoáng thấy cái vị công tử áo trắng đó ở tít đằng xa, cũng đã làm cô ngồi si mê mấy ngày trời.

Thế nhưng, cái người ấy cũng chỉ lạt lạt, gương mặt thì càng ngày càng có cái vẻ tiều tụy... nghe người ta nói, đấy là vì phụ thân của y mắc phải bệnh tình trầm trọng. Do đó, cô bèn bắt đầu ngày nào cũng đứng trước tượng Quan Âm khẩn cầu cho cái vị lão nhân chưa từng thấy mặt kia được khỏi bệnh.

Cô chỉ để hết lòng mình vào người đó, chẳng còn tý gì khác cho một ai.

Mãi cho đến hôm đó, qua sai đập phá cửa vào nhà, lấy giây lòi tói khóa tay phụ thân dẫn đi, cô mới bừng tỉnh lại, biết ra đại họa đã giáng xuống đầu nhà mình.

Cha tôi phạm tội gì? Các người vì lý do gì bắt ông ấy?

Lão ta nhiệm chức ở Triều Châu, tham ô vàng bạc trong ngân sách nhà nước! Bây giờ có người tố cáo, phải bắt lão ta ra hình bộ thẩm vấn!

Oan uổng... Cha tôi cả đời thanh bạch, nhất định chẳng làm chuyện như vậy!

Cô níu tay áo của quan sai nài nỉ cầu xin, nhưng lại bị kéo tuột ra khỏi cửa, loạng choạng té ra trước mặt đường. Bà con lối xóm thường ngày ở trong khe cửa nhìn ra, nhưng chẳng có ai dám lại. Cô chẳng màng tới thể diện, bật khóc òa lên.

Một hồi thật lâu, bỗng dưng có tiếng vó ngựa từ xa vọng lại gần, rồi ngừng đó. Cô cũng chẳng ngẩng đầu, rồi lại nghe bên tai có người đang hỏi giọng điềm tĩnh: "Chuyện gì vậy?"

Lại là cái giọng nói mà mình đã ngày đêm tưởng nhớ... Tử Đại bỗng dưng co cứng người lại, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên, chỉ e mình mà ngẩng đầu, khuôn mặt sầu thảm nhạt nhòa những nước mắt thế này sẽ bị người ấy nhìn phải. Cô chỉ cúi gằm đầu, khóc thút thít, cũng chẳng lên tiếng.

"Đứng dậy thôi." Thấy cô không chịu trả lời, người ấy nói, nhè nhẹ dìu cô đứng dậy... quả thật là dân giang hồ, cũng chẳng biết đến quy cũ nam nữ thọ thọ bất thân.

Cô thuận thế đứng dậy, ấp úng, cúi đầu, mặt mày đỏ bừng lên, đang tính nói gì đó, bỗng nghe lại có tiếng vó ngựa khác đang dồn dập ùa lại, người ngồi trên ngựa đang gấp rút hô lên liên tiếp mấy tiếng: "Thiếu lâu chủ! Thiếu lâu chủ! Mau mau về nhà, lão gia không xong rồi!..."

Bàn tay đó bỗng run lên một cái, trái tim của cô cũNg co rút lại một cái, đưa mắt nhìn lên thì người ấy đã ngoảnh đầu về hướng Thính Tuyết lâu, có điều ánh mắt vẫn còn rất bình tĩnh, trách người mới lại: "Giang Lãng, sao mà đi nói bệnh tình lâu chủ ngoài đường ngoài xá!"

Ngu=ời mới lại phi thân xuống ngựa, quỳ xuống đất thỉnh tội, có điều mặt mày đầy vẻ lo lắng gấp rút. Công tử áo trắng buông cô ra, quay lại tung thân lên mình ngựa, buông cương, chẳng quay đầu cứ thế mà chạy đi mất.

Một mình cô đứng giữa đường, nhìn y đang duỗi ngựa đi tít bụi mù, nhìn ánh mắt hàng xóm đang núp trong nhà nhìn lén ra qua khe song. Nghĩ bụng, y rốt cuộc cũng chỉ là kẻ qua đường, tình cờ đở cô một tay thế thôi. Thế giới của y, cô hoàn toàn không hề hiểu tới; còn nổi khổ của một người bình phàm như cô, cũng chẳng để cho một người như y phải biết đến.

Nghĩ ra được từng ấy, trái tim của Tử Đại đã lạnh đi một nửa.

Cô không còn cái tâm tình mộng mị của lúc trước, chuyện đó chẳng giải cứu được ách vận trước mắt cho phụ thân. Còn những tay hiệp sĩ vũ lâm kia, e rằng cũng không thể giúp cô được tý gì... Mọi chuyện, hiện tại đều chỉ có một mình cô phải đứng ra gánh lấy.

Đêm đó, lễ bộ thị lang Tạ Lê Châu sai người mai mối lại, tính thu cô làm "như phu nhân" phòng thứ năm

Cô chẳng thèm nghĩ ngợi, cũng chẳng lộ vẻ xấu hỗ, thậm chí còn chẳng hỏi ý kiến của phụ thân còn đang bị áp giải trong tù, một mình mình đáp ứng chuyện hôn nhân. Cô cần phải mượn thế lực của nhà họ Tạ... Cho dù cái ông thị lang đó đã đủ tuổi làm cha của mình.

Ngày hôm sau, Chu Tử Đại đã về nhà chồng, chẳng mai mối chẳng sính lễ, chỉ có cái kiệu hoa, khiêng vào cửa bên hông nhà họ Tạ.

Ba hôm sau đó, phụ thân của cô tẩy sạch hết hiềm nghi, từ trong ngục bước ra, thế nhưng, cái vị phụ thân thanh cao kiệt ngạo ấy ngược lại đã to tiếng mắng chửi nhà họ Tạ đã thừa lúc nước đục thả câu, ngay cả chuyện con gái tự mình ưng thuận lấy chồng, cũng mắng cho là mất nết.

Mất nết... Cô chỉ cười, chẳng phải là mệnh vận đã chú định cho cô đấy sao?

Cô thành ra phu nhân thứ năm của nhà họ Tạ, nhưng phụ thân chẳng còn bao giờ nhìn lại mặt cô.

Cô cũng yên tĩnh trong lòng, mỗI ngày cô ngồi trên lầu cao nhà họ Tạ nhìn ra, nhìn thấy cái sân phía sau cánh cổng lớn thần bí đó... Có cái lâu các màu trắng, đứng cô tịch giữa một rừng cây lá xanh thẳm, đèn đuốc ban đêm không bao giờ tắt.

Cô biết, cái hôm sau khi cô gặp y ngoài đường đó... cũng chính là hôm cô về nhà chồng, lão lâu chủ của Thính Tuyết lâu đã từ trần, dạo sau này người ngựa trong Thính Tuyết lâu ra vào nhộn nhịp, hình như đang có chuyện gì không ngơi không nghỉ.

Hiểu rõ được lý do hôm đó tại sao y vội vàng bỏ đi, thế nhưng, chuyện đã như vậy, cô chỉ còn nước hé môi cười khổ thế thôi.

Một hôm sau buổi cơm trưa, ở trong vườn nhỏ sau biệt viện nhà họ Tạ nhàn rỗi tán bộ.

Góc tường có một giàn tường vi, cũng có một vài bông hoa đang nở. Hôm nay sực nhớ ra, cô lại đó xem, và bất giác ngẫn mặt ra nhìn, thì ra đêm qua gió lớn, đã thổi cả đám hoa vừa nở đó hết cả ra mặt đất.

Lúc này vẫn còn chưa là mùa tường vi nở rộ ra, chỉ trách đám hoa đó đã nở ra hơi sớm, thoát không khỏi cơn gió lớn, bèn thành ra điêu linh bùn nát như vậy.

Hai năm sau gặp lại y, hình như thấm thoát mà đã qua hết một đời người.

"Tiêu công tử nhãn quang cao quá chừng, không lẽ ngay cả hoa khôi của thành Lạc Dương Tử Đại cô nương đây, cũng không lọt vào mắt xanh của ông ta ư?" Không chịu bỏ qua vị khách hàng nhiều tiền lắm của, lão tú bà cười nịnh đối với khách trong bàn tiệc mở miệng ca tụng, "khách lại vườn Phong Tình nhà chúng tôi tiêu khiển, không gọi mấy vị cô nương lại ngồi chung làm sao cho được... huống gì công tử quyền quý cao sang thế này." Trong bàn mấy vị khách đang ngồi điềm đạm yên tĩnh, chầm chậm nhấp ly rượu trên môi, bên ngoài oanh ca yến hót hình như chẳng lọt vào tới một ai. Tú bà trong bụng sững sốt, la thầm: Lần này người của Thính Tuyết lâu lại, chẳng lẽ đang tính giải quyết chuyện ân oán trong giang hồ sao?

Mụ đang tính rút lui, chợt thấy vị công tử mặc áo trắng ngồi chính giữa đang đặt ly rượu xuống bàn, mắt cũng chẳng buồn ngước lên, nói một câu: "Vậy thì, gọi Tử Đại cô nương ra dùm thôi..."

Tú bà dạ dạ đi ra, chụp ngay lấy cô kéo lại, len lén dùng mắt ra hiệu, hạ giọng nói: "Bọn đó là đám giang hồ hào khách, không được đắc tội, ráng để ý mà hầu hạ họ... đợi lúc có chuyện gì lộn xộn, lập tức mau trốn qua một bên."

Các cô nghe nói có chuyện giang hồ thù oán giết nhau, mặt mày đã biến thành trắng nhợt, chỉ có cô là tỉnh như không, gật gật đầu: "Má cứ yên tâm không sao cả."

Cô tự mình đi lên lầu, mặt mày lạnh lùng thản nhiên... giang hồ... chỉ vì cái người ấy, giang hồ đối với cô mà nói, chẳng có gì là đáng sợ. Ngược lại, sợ là sợ giấc mộng cô vẫn đang ấp ủ trong lòng. Ngay cả khi tiếp khách thường ngày, cô cũng hay lại gặp những tay giang hồ hào khách mà các chị em trốn tránh, nghe bọn họ nói những chuyện trong vũ lâm trong giang hồ, chuyện tranh đấu giữa các môn phái... hình như, từ ánh mắt của những người đó, có thể thấy được người mình thương nhớ năm xưa.

"Khỏi cần vào, ở ngoài rèm ca một bài cũng xong." Bước chân vừa đạp đến trước rèm, bên trong đã có người nhẹ nhàng phân phó một câu. Bước chân của cô đang sững lại, nhưng chẳng phải vì đang nghe theo lời người đó, mà là vì không thể bước thêm được một bước nữa...

Giọng nói ấy... giọng nói ấy. Đúng là y, là y!

Cô đứng sững ra trước rèm, qua rèm trân châu hoa lệ, gương mặt cô trắng nhợt như người đã chết.

Yên lặng. Cô không hát, người bên trong cũng chẳng thôi thúc.

Trong không khí như có từng sợi từng sợi gì đó kỳ quái, thậm chí ngay cả gió thổi qua, đều đượm một mùi sát khí khó mà diễn tả.

Rèm châu đang rũ đó, thế nhưng, mặc cho trong lòng đang kinh hồn sóng gió, cô chẳng có đến một chút sức lực để đưa tay ra vén rèm lên, nhìn người sau rèm một cái... về Lạc Dương rồi, nghe người bên ngoài nói, hai năm nay thanh danh Thính Tuyết Lâu nổi lên như cồn, đã dưới sự thốn glãnh của y trở thành thế lực lớn nhất trong thành Lạc Dương, và đang cùng kẻ trước giờ vẫn đứng đầu vũ lâm là Thiên Lý hội tranh nhau một trận sống còn.

Bao nhiêu năm trong phong trần, nguồn tin cô lấy được đã càng lúc càng lan rộng ra, chẳng còn như ngày nào trong cái sân nhỏ, chỉ có thể dựa vào lời qua tiếng lại của người khác mà tưởng tượng tới y ở sau cánh cổng lớn, y, một người không biết phải tưởng tượng ra được làm sao.

Tiêu Ức Tình. Tiêu Ức Tình.

Hiện tại, cô đã điều tra ra được tên của y, thế nhưng, ngay cả tên cô y vẫn còn chưa biết. Hai năm rồi, trong ký ức của y, chỉ e đã hủy diệt đâu mất hình bóng cô thiếu nữ cầm thùng nước đứng bên đường rồi?

Bất kể ra sao, giữa cô và y, đã xa cách không còn với được, như áng mây cao và đám bùn lầy.

Định thần lại, Tử Đại rốt cuộc đã lấy lại vẻ mặt hằng ngày, đưa cây phách bằng xương màu hồng trong tay lên, khẻ hắng giọng, rồi đứng ngay trước rèm, nhẹ hàng từng tiếng từng tiếng một bắt đầu ca:

"Nhị nguyệt dương hoa khinh phục vi, xuân phong dao đãng nặc nhân y." (Dương liễu tháng hai nhẹ như tơ, Gió xuân lay động mãi áo người)

"Tạo hóa bản thị vô tình vật, nhiệm ta nam phi hựu bắc phi!" (Tạo hóa vô tình là vẫn thế, Mặc hoa nam bắc lượn quanh đời)

Cô ca thật ai oán, làm mất cả hứng thú của mọi người, khách ngồi bên trong đã có người lên tiếng mắng. Thế nhưng, phía sau rèm, người ấy lại khẻ nhíu mày, tựa hồ như sực nhớ ra điều gì, không nói năng gì cả, một lát thật lâu, bỗng nói: "Vào đây thôi."

Tử Đại sững sờ, cây nhịp phách rớt "phách" một tiếng xuống đất, mấy ngón tay run rẫy lên, cô bỗng nghiến chặt răng lại, vén rèm qua một bên.

"Quả nhiên là cô lại."

Cô vừa vào là nghe y nói câu đó với cô. Ánh mắt vẫn lạnh lẽo, vẫn phiêu hốt, như năm nào.

Vừa kinh hãi vừa mừng rỡ. Y còn nhớ cô sao? Y, y vẫn còn nhớ ra cô!

Nụ cười trên gương mặt cô bỗng nở ra, thế nhưng, thân thể cô bỗng nhẹ hẫng đi, phảng phất như có kẻ nhấc cô lên, đẩy mạnh về phía trước. Cô la hoảng lên, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy trong phòng sát khí đột nhiên đổ ập lại người mình!

Cô không tự chủ được té về phía y đang ngồi chính giữa, công tử áo trắng vẫn cứ ngồi an nhiên ổ định đó, nhìn chăm chăm vào sau lưng cô, đôi mắt chẳng hề nháy, thuận tay một chưởng đẩy vào đầu vai cô, tính đưa qua một bên.

"Thiên Lý hội chẳng có nhân tài sao, lại sai ngươi đến đây ám sát ta?"

Nét mặt chẳng có tý biểu tình, y nhìn người nào đó sau lưng cô đang theo đó tiến vào, mở miệng ra nói một câu, ánh mắt dưới ánh đèn lập lòe sát khí bức cả người ta. Trái tim của cô thoáng chốc đã chìm xuống thật sâu.

Trên miếng vải viết một hàng chữ: Ngày mai trời tối, Thiên Lý hội đệ nhất cao thủ Vân Khởi được lệnh, giết nhị lâu chủ Thính Tuyết Lâu Cao Sở Phi ngoài trường đình ở Bắc Môn.

Bên khung cửa sổ ngoài hiên tuyết rơi, người trẻ tuổi mặc áo choàng màu trắng mở tấm vải trong tay ra, thình lình đứng dậy, xông ra giữa tuyết, chẳng để ý gì đến cây dù và lọng bọn thủ hạ chung quanh đưa tới.

"Tử Đại cô nương." Lúc chiếc bóng của cô bé xinh đẹp mặc áo tím sắp chuyển qua góc đường, y đã kịp thời ra khỏi cửa, bước xuống bậc thang, giữ lấy cô, nắm chặt lấy tấm vải cầm trong tay, ánh mắt chầm chậm nghiêm trang hẳn lên... cô bé này, tựa hồ không biết cô lại đây lần này, đã vô tình lọt vào vòng thị phi vô cùng vô tận của chốn giang hồ rồi nhĩ.

Tiêu Ức Tình trầm ngâm một hồi rồi nói: "Cô thám thính chuyện này, chỉ e đã rước lấy họa vào thân... Để ta sai người bảo vệ cô đi về nhà thôi."

"Đấy chỉ là kế một lúc thôi... Không lẽ Thính Tuyết lâu có thể bảo vệ tôi cả đời hay sao?" Trong trận mưa tuyết, cô hoa khôi của Lạc Dương thình lình quay đầu lại, trên gương mặt thanh tú mỹ lệ đó ẩn ước sáng rực vẻ kiên quyết không lo sợ, "Tử Đại trong lòng đã có ý định... Tôi ở Lạc Du=Ơng đây dù sao cũng giao du rộng rãi lắm, có thể cung cấp được tin tức cần thiết cho Thính Tuyết Lâu... Nếu công tử không chê bai, có thể cho Tử Đại gia nhập Thính Tuyết lâu dưới quyền sai bảo?"

Nghe những lời như vậy, chủ nhân của Thính Tuyết Lâu cũng bất giác ngẫn người ra: cô bé này, vậy mà so với người mình gặp mới mấy tháng trước ở vườn Phong Tình, cơ hồ như hai người khác nhau.

Và cô đã như thế mà ở lại trong Thính Tuyết lâu, thế nhưng Tiêu Ức Tình vẫn che dấu lai lịch của cô, bí mật mua luôn vườn Phong Tình, để cho cô làm chủ nhân nơi đó, sau đó, để cho nơi đó trở thành nguồn cung cấp tình báo bí mật cho Thính Tuyết lâu.

Cô cũng đổi tên mình thành ra Tử Mạch.

Vức bỏ đi hết mùi hương phấn nồng đậm, vẻ phong trần vẫn còn dư lại đó. Mỗi ngày, cô nhàn rỗi ngồi trên lầu cao, gõ nhẹ như muốn xiêu vào lan can, nhìn xe ngựa qua lại giữa đường phố thênh thang trong thành Lạc Dương, cuốn lên từng đám bụi mù. Tử Mạch hồng trần phất diện lai. (bụi trần thổi lên mặt Tử Mạch)

Trên cõi đời sống như say chết như mộng này, bụi trần lắng rồi, còn thừa lại những gì nhĩ?

Mọi người sửa giọng lại gọi cô gái hai mươi tuổi đầu này thành ra Tử Mạch phu nhân... cô đã có quyền lực chẳng còn phải đi gặp những người khách cô không muốn gặp, tuy là vậy, thanh danh của cô trong chốn phong nguyệt càng lúc càng lớn, ai ai cũng xem chuyện được thân với cô là một điều vinh hạnh, ngay cả tổng đà chủ bất khả nhất thế của Thiên Lý hội là Giang Cận Nhật cũng không ngoại lệ... con người ta chính là như vậy, càng là thứ không có được, càng xem trọng nó hơn gì khác.

Chương Đài liễu, Chương Đài liễu, tịch nhất thanh thanh kim tại phủ?

(Liễu Chương Đài ơi liễu Chương Đài, xanh thắm năm xưa giờ còn chăng?)

Có lúc, nghĩ đến câu thơ y đã từng ngâm nga, cô cũng cười khổ tự hỏi mình.

Nay còn chăng? Không còn, điều đó đã sớm chẳng còn... thế nhưng, không còn, tình yêu của cô ngược lại ngày càng thâm trầm.

Lại một năm trôi qua, thu thập tu bổ tin tức hoàn hảo, tình báo đưa lại Thính Tuyết lâu bên đó nhiều đã không biết nao nhiêu. Cuối cùng có một ngày hôm đó, y qua, thảo luận kỹ lưỡng với cô xong về chuyện vũ lâm gần đây nhất có động tĩnh gì, tin tức gì, y bỗng hỏi cô một câu: "Một tiếng đồng hồ nữa, Thính Tuyết lâu sẽ tấn công tổng đà của Thiên Lý hội... Tử Mạch, cô cũng theo lại xem thử đi." Cô ngẫn mặt ra, không biết mình đang buồn hay đang vui.

Cuối cùng y cũng đã có một cơ hội đánh một cú tất thắng, cuối cùng đã muốn cho cô công khai trở thành một phần tử của Thính Tuyết lâu, chẳng còn phải là một con cờ được xếp đặt trong bóng tối. Thế nhưng... ánh mắt y nhìn cô, hình như chỉ là của một người đồng bọn trên một chiếc thuyền sóng gió thế thôi.

Hoặc là, như thế cũng hay... đối với cô mà nói, chỉ cần kiếm một chỗ nào gần gần đó, có thể được nhìn thấy y cũng là quá đủ.

Hôm đó, cô được tai nghe mắt thấy lần đầu tiên thế nào là giang hồ thế nào là giết chóc.

Trong một ngày trời, cùng Thính Tuyết lâu tranh hùng tranh bá là Thiên Lý hội đó, đã bị giết sạch. Lúc Tiêu Ức Tình hỏi tới chuyện gã thiếu niên đang cầm cự ngoan cố ở một góc bên kia, lanh trí, cô lập tức đưa ra tình báo những gì mình biết.

Thế nhưng, cô không bao giờ nghĩ đến chuyện người trẻ tuổi mặc áo trắng đó lại dùng thủ đoạn như vậy để tiêu hủy lòng tin của gã thiếu niên. Trong cảnh máu tanh ngập trời, nhìn vị công tử áo trắng như tuyết dưới cây ngô đồng xanh biếc kia, nhìn ánh mắt thăm thẳm khôn dò và lạnh lùng cơ hồ như nhìn thấu bất kỳ điều gì, Tử Mạch bỗng dưng cảm thấy lạnh giá... cô cứ ngỡ rằng, mình đã gần y lắm.

Cái ánh mắt nhìn thấu mọi việc đó, chỉ khi nhìn sự vật không làm cho lòng mình xao động, mới có.

Không ai có thể lại gần nội tâm của người này.

Ngược lại lại là gã thiếu niên môn hạ của Thiên Lý hội... đứa bé đang tuyệt vọng, đang khóc nức nở kia, lại có thể làm cho người ta tự trong thâm tâm cảm thấy ra được cái chân thực của đời sống và nổi đau đớn của trưởng thành. Điểm đó, lúc cô lên mười sáu tuổi đã từng cảm thấy qua.

Nhìn gã thiếu niên đó, một người đã từng trải phong trần như cô, lại bỗng dưng có một mối ôn nhu và đau đớn tựa như của một người mẹ đang len lỏi ràng buộc vào lòng mình.

"Hoàng Tuyền còn nhỏ, tính tình lại thiên khích... cô có thì giờ chiếu cố giùm cho nó một chút, cho nó khỏi bị lọt vào ma đạo." Lúc trở về, Thính Tuyết lâu chủ chỉ nói một câu hời hợt, ánh mắt lướt qua mặt cô, lại ẩn ước như có thâm ý.

Trong lòng Tử Mạch đang giật bắn lên, ánh mắt ấy, tựa hồ cũng là thứ nhìn thấu mọi việc. Cô cảm thấy trong lòng xót xa: tuy ở bên người ấy như vậy mà chẳng biết trong lòng y đang nghĩ gì.

Nhưng, nếu y đã phân phó như vậy, cô sẽ tận tâm tận lực làm thôi.

Gã thiếu niên Hoàng Tuyền đó quả thật kiệt ngạo thiên khích quá chừng, có những lúc cô nghĩ gã chắc là luyện kiếm gian khổ lắm, cũng nên nghỉ ngơi, lại chỗ căn phòng nhỏ của gã chăm sóc thì, gã thiếu niên đó cứ im lặng chẳng nói, cũng chẳng thèm để ý, làm như cô là thứ gì trong suốt vậy.

Tử Mạch cũng đã thấy qua bao nhiêu thứ, cô cũng chẳng giận dữ, dọn dẹp lại căn phòng, bỏ xuống giường quần áo chăn chiếu đem lại, một vài món ăn ngon, rồi tự mình bỏ đi. Thời gian lâu rồi, hai bên cứ như vậy cũNg chẳng có gì là không tự tại. Ngẫu nhiên cô hỏi một câu, gã thiếu niên cũng ừ lên một tiếng trả lời, nhưng chẳng nói nhiều lời.

Từ lúc gia nhập Thính Tuyết lâu về sau, gã thiếu niên đó cứ tiếp tục luyện kiếm như điên như khùng... lâu chủ chỉ định cho nhị lâu chủ Cao Sở Phi lại chỉ dạy kiếm pháp cho gã. Vị nhị lâu chủ này đốc suất chuyện học võ nghiêm khắc đến mức độ cơ hồ nghe muốn kinh khủng, mỗi lần thụ giáo trở về, Hoàng Tuyền mình mẩy đều dầm dề những máu me.

Hôm đó nghe người ta nói, cả mấy ngày nay gã thiếu niên chẳng hề ra khỏi căn phòng nhỏ... cô bèn nhân lúc có thì giờ đi qua bên đó xem thử, mở cửa phòng ra bèn ngửi thấy mùi đồ ăn bị ôi đầy phòng, trong lòng cô chấn động cả lên: đồ ăn cô đem lại ba hôm trước, Hoàng Tuyền vẫn chưa hề động tới!

Hoàng Tuyền nằm trên giường, không chút động đậy, cô gọi vài tiếng chsẳng thấy gã trả lời, thò tay ra đưa tới trước mủi gã, bị hơi thở nóng hổi làm cho kinh hãi giật bắn cả người lên. Vội vã kéo tung tấm chăn đở gã thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh dậy, bèn thấy có một vết thương do9 kiếm gây ra chạy từ đầu vai của gã chạy tới ngực bên phải, chẳng có băng bó gì cả, bởi vì tời đang nóng, đã bắt đầu lở lói cả lên.

Tử Mạch ngớ mặt ra một cái, trong lòng không biết sao bỗng nhói lên một cái.

Tối hôm đó, cô mời thầy thuốc lại mua thuốc, lục đục bận rộn tới khuya.

Hoàng Tuyền tỉnh dậy lúc đó đã giờ Tý, mở bừng mắt ra, người gã thấy lại là ánh mắt tỉnh táo ôn nhu của cô gái mặc áo tím. Tử Mạch nhìn gã thiếu niên mở mắt ra, cặp mắt ấy trong khoảnh khắc vừa êm dịu vừa sáng rỡ như mắt của đứa bé sơ sinh, một tay cô cầm chén thuốc, một tay cầm thìa, khuấy quanh miệng chén một cái, thở phào ra như buông một gánh nặng xuống, cười nói: "Khỏe rồi, em bé ngoan ngoãn đã tỉnh... Uống thuốc!"

Trong khoảnh khắc đó, không biết tại sao, gã thiếu niên bỗng dúi đầu vào trong chăn, bật khóc nức nở lên, làm cho Tử Mạch kinh hoảng run cả chân tay.

Từ đó trở đi, Hoàng Tuyền bèn biến thành như một người khác hẳn, gã đối với cô biểu lộ rõ ràng một thái độ vừa ỷ lại vừa thuận tòng.

Tính tình của gã thiếu niên vốn là kiệt ngạo mà thiên khích, tình cảm giữa cực đoan đó chuyển qua chuyển lại kịch liệt, có lúc thậm chí đối với cả Thính Tuyết lâu chủ đều lộ vẻ khiêu khích chống đối. Nhưng, đối với Tử Mạch, chỉ có mình cô là có thể chỉ ra dấu bằng tay, hoặc thậm chí chỉ bằng mắt là đủ để cho gã yên tĩnh lại.

Mỗi lúc như vậy, ánh mắt của Thính Tuyết lâu chủ trong tận cùng đâu đó bèn chớp lên một thoáng nụ cười.

Có lần cô liếc mắt thấy, giật mình hiểu ra, một nỗi thống khổ trong thâm tâm bèn dâng trào lên không sao cưỡng ép được... Thì ra, cái người ấy vẫn còn đem cô ra làm một con cờ, bởi vì xếp đặt quá ư xảo diệu, y có thể dùng để kiềm chế được một người thuộc hạ có giá trị khác.

Cái người ấy... rốt cuộc tâm kế của y thăm thẳm đến tận đâu, ý nghĩ của y đi xa đến mức nào?

Cái ánh mắt như không chẳng quái, nhìn thấu mọi việc đó, lại thình lình làm khiêu khích lên phản cảm trong lòng cô.

Lúc nào... người ấy đã biến ra như vậy. Hoàn toàn không giống như người cô ngẫu nhiên gặp giữa đường phố năm xưa, lúc đó, cho dù ở giữa cả trời tuyết bay, ít nhất, ánh mắt của y còn có chút sinh cơ và ấm áp.

Không lẽ y thật tình cho rằng, trên đời này, bất kể chuyện gì cũng đều nằm trong vòng kiềm chế của y sao?

Cô bỗng tức giận một cách vô duyên vô cớ, ngày này qua ngày nọ buông thả mọi chuyện, và cô chẳng còn đi gặp gã thiếu niên nữa.

Thế nhưng, cô không đi gặp Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền lại tự mình lại vườn Phong Tình tìm cô.

"Tử phu nhân hôm nay không tiếp khách." thị nữ trong lầu vội vàng ngăn lại, thế nhưng gã thiếu niên sa sầm nét mặt, xoay tay lại cho cô ta một nhát kiếm, máu phọt ra tứ tung, thị nữ la lên thê thảm ngã lăn ra.

"Ai mà to gan như vậy..." cửa bị mở bật tung ra, cô gái mặc áo màu tím đang ngồi trong lòng khách uống nửa ly rượu Hợp Hoan chau đôi mày lại, ngẩng đầu lên hỏi, sau đó gương mặt từ từ trắng nhợt cả đi.

"Hoàng Tuyền?" cô ngẫn người ra, không thể nào tin được rằng gã thiếu này lại tự mình ra khỏi Thính Tuyết lâu tìm lại nơi đây, buộc miệng la lên kinh hãi một tiếng. Gã thiếu niên đứng trước ngưỡng cửa, phảng phất như bị mọi vật huy hoàng lộng lẫy thơm tho trong phòng làm cho ngập ngừng không dám vào, gã cứ nhìn chăm chăm vào mặt cô, không chút động đậy, ánh mắt ảm đạm mà tán loạn.

Tử Mạch trong lòng run lên, cô nhớ lại hôm nào Hoàng Tuyền lúc biết được mặt thật của Thiên Lý hội rồi, hành vi biến ra điên cuồng tuyệt vọng thế nào, ngón tay cô nắm chặt lấy cơ quan gắn dưới bàn.

"Loát". Hoàng Tuyền đột nhiên rút kiếm, kiếm quang như một giải lụa bay lóe qua, ông khách bên cô còn chưa kịp rút kiếm, một vòi máu từ cổ hắn đã phọt ra ngoài. Kiếm pháp nhanh quá! TỬ Mạch kinh hãi trong bụng, theo bên nhị lâu chủ bấy nhiêu lâu nay, vũ nghệ của thằng bé đã tiến triển đến mức độ dường thế!

Nếu nó còn bước tới một bước, mình sẽ dùng ám khí giết nó.

Cắn chặt răng, Tử Mạch đã hạ quyết tâm... Cô biết tính tình thiên khích của Hoàng Tuyền, một khi trở mặt, thật tình là cha mẹ còn không nhận mặt!

Thế nhưng gã thiếu niên mặc áo vàng chỉ đứng đó nhìn cô, ánh mắt hung hăng mà lạnh lẽo, thậm chí còn có vẻ điên cuồng và ảm đạm, trong tích tắc đó mà đã muôn ngàn biến đổi. Nhưng gã vẫn còn chưa động đậy. Ngón tay cô đặt trên nút cơ quan ám khí, bàn tay từ từ run lên.

Bỗng dưng, Hoàng Tuyền quăng mạnh kiếm xuống đất, quay đầu xông ra khỏi phòng. Gã thiếu niên loạng choạng từ trên lầu chạy xuống, vừa chạy vừa đưa đầu đụng vào trong mỗi cột trụ trên lối đi, phát ra những tiếng la hét gầm gừ tuyệt vọng.

Tử Mạch kinh hãi muốn sững người ra, đợi đến lúc cô hoàn hồn lại cô chẳng còn thấy hình bóng của gã đâu.

Chạy ra ngoài hành lang, bên ngoài ánh tịch dương như máu, cô thở ra một hơi thật dài, dựa tay vào lan can nhìn ra phương trời xa. Bàn tay bỗng run lên... trên lan can còn những vết tích máu tươi trong người gã, dính vào hết cả tay cô.

Gió thổi nhè nhẹ lại, đấy là một buổi hoàng hôn yên bình đẹp đẽ, không biết tại sao, một người cả hai năm nay chưa rơi giọt nước mắt nào, bỗng dưng đưa bàn tay dính đầy máu me lên ôm lấy mặt, thất thanh khóc lên nức nở.

Mười sáu tuổi... Đều là mười sáu tuổi.

Đứa bé đó và cô, ở cái tuổi đó, đều đã trải qua một trường ảo mộng bị hủy diệt.

Cô nghĩ, cô có thể thật tình sao lắm với gã thiếu niên đó.

"Hoàng Tuyền nguy lắm, mau về ngay."

Vài ngày sau, thư tay của Tiêu Ức Tình đang mở ra trước mặt, bàn tay của Tử Mạch đang run rẩy lên không sao cưỡng chế nổi. Đứa bé đó... Đứa bé đó, lại đi làm nhiệm vụ nguy hiểm như thế... thật tình chẳng còn ham sống nữa đấy mà.

"Tại sao, tại sao ông lại cho y đi ám sát chưởng môn phái Vũ Đang? Ông đã biết rõ ràng y chẳng phải là đối thủ!" Vừa tức vừa vội, lần đầu tiên cô quên mất chuyện giữ gìn phong độ, cung cẩn trước mặt người ấy, la ầm lên với vị chủ nhân Thính Tuyết lâu. Thế nhưng, vị lâu chủ áo trắng chỉ mỉm cười thật nhẹ, nhìn gã thiếu niên đang hôn mê trên giường, rồi chầm chậm nói: "Đấy là vì... ta cảm thấy rằng, mượn cái ý chí lực lượng và quyết tử của nó trong lòng lúc đó, chưa chắc là nó không có khả năng trừ khử được Xuất Vân Tử."

Tử Mạch kinh hãi thộn mặt ra, ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt của Tiêu Ức Tình.

Lãnh đạm mà mê ly, thăm thẳm không thấy đáy... đấy có phải là ánh mắt cô mãi mãi vẫn còn nhớ đến chăng?

"Tử Mạch..." gã thiếu niên trong cơn hôn mê khóe miệng còn nói ra được hai tiếng, làm kinh động cả đám người trong phòng. Mặc đại phu thở phào ra một hơi, rút một cây kim ra: "Khỏe rồi, cái mạng này xem ra đã kéo lại được."

Kinh hãi vui mừng trộn lần với nhau, trái tim cô bỗng dưng tràn đầy một thứ tình cảm mềm mại ôn nhu, cô chẳng thèm để ý đến những ai khác ở bên cạnh, đẩy đại phu ra, xông lại ôm lấy Hoàng Tuyền đang nằm trên giường, khóc nức nở thành tiếng.

Mọi người không ai nói gì, Tiêu Ức Tình chỉ đứng một bên nhìn, nhìn gương mặt cô đang khóc, nhìn nét mặt phức tạp của gã thiếu niên vừa mới tỉnh dậy. Trong ánh mắt lãnh đạm đó, thình lình lóe lên một thoáng yếu ớt của một nụ cười ấm áp.

Mùa hoa tường vi nở, Tử Mạch bèn gặp cô gái mặc áo hồng nhạt.

Lâu chủ áo trắng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thật chăm chú nhưng trầm mặc. Sau đó, lâu chủ tự mình dẫn cô lại đại sảnh trong Thính Tuyết lâu, gặp qua tất cả những người trong đó, cô con gái mặc áo hồng nhạt chỉ đưa ánh mắt lạnh lẽo giới bị nhìn đồng bạn tương lai đứng chung quanh.

"Tôi tên là Thư Tĩnh Dung... Mọi người gọi tôi A Tĩnh là được rồi."

... Gặp hết mọi người rồi, một hồi thật lâu, cô gái đó mới nói hững hờ một câu. Thế nhưng câu nói đó lại làm cho mọi người lao nhao lên nghị luận. Tử Mạch trong lòng cũng bị chấn động: Thư Tĩnh Dung? con gái của Huyết Ma sao?

"Được rồi, mọi người đều đã biết nhau... sau này Tĩnh cô nương sẽ là nữ lãnh chúa của Thính Tuyết lâu." Khẽ ho lên mấy tiếng, lâu chủ đưa ánh mắt nhìn qua một vòng hết mọi người. Đám người yên tĩnh lại... mời đứa con gái của tà phái lại làm lãnh chúa trong Tíhnh Tuyết lâu, lâu chủ...

Cô con gái mặc áo hồng nhạt đó quỳ một gối xuống giữa quần chúng, cúi đầu nói: "Tôi là Thư Tĩnh Dung nguyện ý gia nhập Thính Tuyết lâu, do lâu chủ sai khiến, chết cũng không lùi... cho đến ngày ông bị đánh ngã xuống!"

Cho đến ngày bị đánh ngã xuống... lời tuyên thệ trung thành thật kỳ quái, mọi người bất giác thộn mặt ra.

"Khạch khạch..." Tiêu Ức Tình cười khổ, ho lên mấy tiếng, rồi hỏi: "Ý của cô là, nếu cô phát hiện ra tôi không phải là kẻ mạnh nhất, chính cô có thể giết được tôi hoặc có kẻ còn mạnh hơn cả tôi, cô sẽ lập tức phản lại, có phải vậy không?"

"Ha... đấy mà gọi là phản lại cái gì." Cô con gái mặc áo hồng lợt cười nhạt mấy tiếng, đượm vẻ châm chọc, ngước mắt lên nhìn y, "không lẽ ông sẽ tín nhiệm tôi sao? Nếu như ông không tín nhiệm tôi, thì nói gì đến chuyện phản hay không phản! Không những thế, tôi chỉ bội phục kẻ mạnh, chỉ đi theo kẻ mạnh nhất... Như nếu ông có thể bị người khác đánh ngã, thì dĩ nhiên là tôi phải ly khai ông!"

Ngay cả Tử Mạch cũng hơi thay đổi nét mặt... Y, lại dám dùng một cô con gái nguy hiểm như vậy làm kẻ tả hữu sao?

Thế nhưng, lâu chủ áo trắng chỉ đang ho lên liên tục, cười khổ, mà chẳng hề nói gì cả.

"Công tử, đây là tất cả những tin tức tôi thu thập được liên hệ đến Thư Tĩnh Dung, xin ông xem qua." Tối đó, cô bèn đem hết những thứ tin tức liên quan đến cô con gái đó hai mươi năm về trước, đưa lại chỗ thư trai của lâu chủ. Ngừng lại một chút, ánh mắt của Tử Mạch biến đổi thật phức tạp, cô bỗng hạ giọng nói: "Nghe tin tức có thể tin cậy được, Tĩnh cô nương năm cô mười tám tuổi, đã từng quen biết với nhị lâu chủ."

"Không cần nói nữa..." Nhưng Tiêu Ức Tình lại ngắt ngang lời cô, cầm lấy tập văn thư đó, chẳng nhìn lấy một lần đưa lên trước nến đốt sạch.

Gương mặt của Tử Mạch thoáng biến sắc.

Trước giờ đã có tin đồn, nhị lâu chủ Cao Sở Phi không chịu làm kẻ dưới, lâu nay đã đó ý phản bội... Tĩnh cô nương mới đến này có quen biết với y, cỡ lâu chủ tính tình vốn tinh minh thâm trầm, làm sao mà không hỏi qua chút nào cho được?

"Tôi và A Tĩnh hôm nay biết nhau, bao nhiêu mọi chuyện đều bắt đầu từ hôm nay, những gì lúc trước, không cần phải hỏi tới."

Nhìn những thứ liên quan mọi chuyện đang rụi thành tro trước ngọn đèn, Tiêu Ức Tình hững hờ nói một câu: "Cô ấy cũng không hề hỏi tôi chuyện gì hai mươi năm đã qua."

Tử Mạch nhìn ánh mắt đang chuyển động của y, bất giác cười khổ.

Chỉ có gì liên quan đến định mệnh mới không bị y kiềm chế được... đang lúc nói đến tên của cô con gái đó, ánh mắt của lâu chủ lộ ra nét biểu tình thật phức tạp, bao nhiêu đó đã cáo tố cho cô biết mọi chuyện.

Thì ra, y cũng không phải là quá cỡ vô tình.

Rồi sau đó, cô bèn cảm thán... cái cô Thư Tĩnh Dung đó, rốt cuộc cô ta là hạng người đàn bà như thế nào?

Do tin tức đem lại, cô con gái mặc áo hồng nhạt đó chẳng phải là một nhân vật đơn giản, có thể nói là đã thấy đủ mọi chuyện nhân tình thế thái nóng lạnh làm sao. Thế nhưng, lâu chủ chẳng phải cũng là vậy sao... Trước khi hai người quen biết nhau, mỗi người bọn họ đã tự mình trải qua bao nhiêu là chuyện.

Thế nhưng, cho dù là vậy, y và cô ta, vẫn còn có thể xuyên qua được bao nhiêu là chướng ngại chồng chất những người và sự vật trong quá khứ, để đi một mạch đến gần nhau... không chừng, đó chính là định mệnh.

Tử Mạch ra khỏi Thính Tuyết lâu, trời đang giữa mùa hạ, trong không khí nghe có mùi thơm của tường vi.

Cô ngoặc qua một con đường nhỏ, bỗng nhìn thấy một tấm áo hồng nhạt đang thoáng qua trong bóng đêm.

Dưới giàn tường vi, cô con gái tên Thư Tĩnh Dung đó đang nhấc tay lên, vỗ về một chùm hoa đang rũ xuống, thanh Huyết Vi kiếm màu hồng nhạt ánh lên một bên gương mặt thanh tú của cô, ánh mắt của cô lãnh đạm mà quật cường, nhưng lại đượm một vẻ gì đó ưu lự bi thương. Phảng phất như một đóa tường vi dại ngoài rừng đang nở rộ, dùng cây gai kiêu ngạo của mình để bảo vệ cho nhụy hoa yếu ớt.

"Tĩnh cô nương." Nhịn không nổi, cô kêu lên một tiếng.

Bàn tay thò ra của cô con gái mặc áo hồng nhợt khựng lại giữa chừng, bên mình bỗng vang lên một tiếng tinh khẻ. Tử Mạch biết đấy là tiếng của thanh Huyết Vi ra khỏi vỏ. Thế nhưng, cô làm bộ như không biết, mỉm cười bước lại, cùng cô vai kề vai đứng ngắm hoa dưới ánh trăng.

"Đám hoa này nở bây giờ, mới được nhiều như vậy. Nếu mà nở sớm đi hoặc chậm lại, sẽ không khỏi bị gió mưa làm hư hại đi, nát tan thành bùn đất." Cười nhẹ, Tử Mạch nói vậy.

A TĩNh nhìn cô một cái, ánh mắt vẫn lạnh lẽo, cô hững hờ nói: "Bất kể là nở vào mùa nào, chung quy rồi cũng có lúc thành bùn đất."

Tử Mạch thộn mặt ra một cái, kinh ngạc thấy cô gái đồng tuổi tác với mình lại có cái tầm cỡ quan sát tương đồng như lâu chủ, cô lại bật lên tiếng cười nhẹ, hái một đóa hoa, gắn vào bên tóc: "Do đó, hoa khai kham chiết trực nhu chiết đấy (hoa nở hái được thì phải hái mau)... Mạc đãi vô hoa không chiết chi. (Đừng để lúc không có hoa phải hái cành)"

Không đợi cô con gái mặc áo hồng nhạt trả lời, cô thoăn thoát bỏ đi: "Hoàng Tuyền còn đang đợi tôi về, xin cáo từ trước nhé."

Ánh trăng thật đẹp, tâm tình của cô bỗng dưng cũng rất tốt.

Bao nhiêu những gì đã qua, chỉ trong chớp mắt, phảng phất như những đóa tường vi đã quá mùa, nhất thiết đều tàn tạ cả.