Thính Tuyết Lâu Hệ liệt

Bái Nguyệt Giáo Chi Chiến 15

Docsach24.com

gón tay trắng nõn xinh xắn, lại phảng phất chứa đầy một lực lượng kinh hồn… chuyển động được Thiên Tâm nguyệt luân mà chỉ có đứa con thuần huyết thống của Nguyệt thần mới có thể làm được, chuyển động từng tấc từng tấc một.

Trên Nguyệt Luân có mười hai ngấn khắc ở đó, thế nhưng, mỗi chuyển động đi một khắc, đều tựa hồ như đã sử dụng cả bao nhiêu tâm lực.

Ngay một kẻ như Thính Tuyết lâu chủ vậy, mà trong ánh mắt cũng phải lộ đầy vẻ hung mãnh và ngưng tụ, dùng tận hết sức lực ra.

Trong người chỉ có một nửa huyết thống, do đó, muốn xoay cái vòng Thiên Tâm nguyệt luân, một nửa lực lượng còn lại chỉ còn có thể dựa vào bản thân vũ học tu vi của y… đem cơ hồ hết mười hai thành lực lượng đều ngưng tụ vào bàn tay, ngón tay trắng nhợt của Tiêu Ức Tình cơ hồ muốn hòa nhập vào lớp ngọc thạch trên nguyệt luân, y ráng miễn cưỡng áp chế lại cơn khó chịu trong ngực do vận dụng chân lực quá độ mà sinh ra, từng phân từng phân một xoay nguyệt luân mở ra.

Đang lúc nguyệt luân xoay qua tới ngấn thứ sáu, một nơi xa thật xa đâu đó ẩn ước có tiếng kọt kẹt thật nhỏ truyền lại… thế nhưng tiếng động cực kỳ nhỏ bé đó, lại làm cho tế ty áo trắng đang nảy giờ đứng trước cửa thần điện dỏi nhìn xa xa toàn thân chấn động lên kịch liệt!

“Mở ra rồi!” Già Nhược đứng trên tế đàn cao thật cao, nhìn tới mặt hồ, thình lình nói khẽ lên một tiếng.

Phảng phất như trả lời câu nói của y, tiếng nước bỗng thình lình ngập trời ngập đất thanh thế không thể tưởng tượng nổi ồ ạt nổi lên!

Phảng phất như thiên quân vạn mã đang ào ào chạy lại, muốn tràn ngập chôn vùi tế ty áo trắng đang đứng một mình một bóng trên tế đàn.

… Đấy là tiếng động do vĩ sắt dưới thánh hồ lần đầu tiên được mở ra, nước hồ bèn chảy ập xuống dưới lòng đất sâu.

Bao nhiêu nước hồ có đám ác linh bị cấm cố từ mấy trăm năm nay, lần đầu tiên tràn ngập xuống lòng đất.

Tùy theo đó bốc lên khỏi mặt hồ, là những đám tử linh bị lao lung dưới đáy hồ tối om om đã mấy trăm năm nay đang nhảy lên giữa không trung hoan hô gào rú, giành nhau nhảy ra khỏi mặt nước, bay nhảy như điên như cuồng trên cao, như ngọn lửa hồng liên đang thiêu rụi giữa chừng không. Nước trong thánh hồ đang chảy xiết xuống dưới lòng đất, đám tử linh trồi lên mặt nước, trước tiên hóa thành ra sen hồng, sau đó nhốn nháo chạy thoát ra khỏi vòng cấm cố, trong không khí hô gào bay qua bay lại, làm sáng rực một vùng như lửa đỏ.

Không khí thình lình như bị ngưng đọng lại, có một thứ lực lượng vô hình nào đó đang tản mạn ra, ngay cả những hạt mưa đang từ trên trời rơi xuống cũng bị bức cho không cách nào rớt xuống đất!

Ác linh đang nhảy lên, bay múa như điên cuồng trong không trung, mờ đục như sương mù, từng mảng từng mảng tro màu trắng đục, từ không trung rơi xuống. Vô căn vô bản, vô thủy vô chung.

Trời đất một khoảng trống không mênh mông, phảng phất thế giới đã đến hồi mạt lộ, đến tận đầu của hồng hoang.

Xoay tới nấc thứ tám, Tiêu Ức Tình thình lình nổi cơn ho kịch liệt lên, phảng phất huyết khí trong lồng ngực đang đằng đằng trổi lên rốt cuộc không cách nào áp chế nổi, xông ra khỏi cổ họng. Y ho muốn khom cả người lại, thế nhưng ngón tay vẫn cứ bám cứng lấy vòng nguyệt luân đó… Máu y ho ra rưới lên vòng nguyệt luân, thình lình Thiên Tâm nguyệt luân bỗng sáng rỡ lên!

Máu của Nguyệt thần thấm lên nó, thánh vật tối cao của Bái Nguyệt giáo hình như được một thứ đồ tế lễ, nổi gian khổ trong lúc chuyển động đã dịu được đi không ít.

“Hải thiên long chiến huyết huyền hoàng, Phi phát trường ca lãm đại hoang.

Dịch thủy tiêu tiêu nhân khứ dã,

Nhất thiên minh nguyệt bạch như sương!”

Thình lình, tế ty áo trắng đang đứng trước cửa thần điện nhìn thánh hồ, bỗng mở miệng đọc ra bốn câu khẩu quyết… Thính Tuyết lâu chủ nghe mấy câu thơ như vậy, ánh mắt chợt lạnh hẳn đi: đấy là bí quyết của môn hạ Bạch Đế không truyền ra ngoài… năm xưa lúc Cao Mộng Phi cùng đường mạt lộ, đã nghe y đọc lên bài thơ này, sau đó cười dài rút kiếm tự vẫn.

“Ta đi đây.”… Nhìn đám ác linh đang nhốn nháo đào thoát trong bóng đêm hoan hỉ nhảy múa điên cuồng, biết rằng bọn chúng sau một hồi huyên náo sẽ chạy tứ tán vào dương thế, e rằng từ nay về sau sẽ không còn cách nào kiềm chế nổi, tế ty áo trắng không hề chậm trễ, nói với Thính Tuyết lâu chủ phía sau lưng. Ngừng lại một chút, chầm chậm nói: “Chuyện gì sau đó, xin phó thác cho ông thôi.”

Bàn tay của Tiêu Ức Tình run lên, y không trả lời được ra tiếng, chỉ ho lên sặc sụa, từ dưới vòng Nguyệt luân đứng thẳng người dậy nhìn Già Nhược.

Tro xám bay ngập trời lả tả rơi xuống, Già Nhược đứng một bên tế đàn, máu từ ngón tay không ngớt nhỏ tong tong xuống, nhưng chẳng hề quay lại nhìn bên này nửa mắt, vạt áo trắng như gió bay phất phới lên.

“Khọt khọt… xin cứ yên, yên lòng.” Tiêu Ức Tình rốt cuộc ráng sức mở miệng nói ra câu đáp ứng.

Thế nhưng, cho dù là Thính Tuyết lâu chủ, lúc nói ra câu đó ánh mắt cũng lộ vẻ đoái hoài xao xuyến vô cùng thâm thiết… Dịch thủy tiêu tiêu nhân khứ dã, nhất thiên minh nguyệt bạch như sương? Nguyệt ám tinh tổn, nhất thiên kiếp hôi, tương tống lưỡng nhân y quan giai tựa tuyết!

“Tốt, tốt!…” Già Nhược gật đầu, thình lình ngước lên nhìn trời, cười lớn,

“nghe được câu nói đó của Thính Tuyết lâu chủ, thiên hạ còn chuyện gì không yên lòng? Sống chết đều có thể nhờ cậy được, tin rằng ông không phụ lòng!”

Y thình lình vung tay lên, vạt áo vốn đang cầm trong tay bay bỗng lên.

Không quay đầu lại, tế ty áo trắng từ trên tế đàn cao ngất ở thần điện bước xuống từng bậc thang cấp, bước vào đám tro xám ngập trời, đấy là bước chân kiên quyết của một kẻ vì nghĩa không hề chùn chân hối hận.

Tiêu Ức Tình không nhìn tới tế ty đang rời khỏi nơi đó, ngón tay của y lại một lần nữa vận sức lên, từng phân từng phân một, mở cái vòng Thiên Tâm nguyệt luân đó ra.

Máu trong người tựa hồ như đang sôi sục lên, xông ra khỏi lồng ngực… y biết đấy là vì mình đang cưỡng hành mạo phạm đến thánh vật của Bái Nguyệt giáo, mà làm cho dòng máu vốn không hề thuần túy của Nguyệt thân bị trồi ngược lên, làm xúc phát cái bệnh nan y triền miên ăn tới xương từ lúc nào đến giờ. Thế nhưng, đã đáp ứng với Già Nhược rồi, thì cho dù là phản lại ông trời tống đi mất tính mạng của mình, y cũng ráng dùng hết lực lượng trong người mình, xoay cho cái vòng nguyệt luân này mở ra!

Đã xoay được tới nấc thứ mười, cái vỉ sắt dưới đáy hồ đã mở rộng ra, đứng trên tế đài cao ở thần điện, y đã nghe được tiếng nước đang chảy ào ào dưới lòng đất… đấy là nước hồ mấy trăm năm nay, lần đầu tiên được rút cạn đi!

Làm cho đám hung linh đang ngủ say dưới đáy hồ cả một bầy kinh hãi thức dậy, đem bao nhiêu oán độc mấy trăm năm nay hết thảy phóng thích tự do…

Già Nhược và y… rốt cuộc đang làm một chuyện gì đáng sợ chỉ biết có chết mà không có đường sống?

Thế nhưng, một lời hứa nặng như Thái Sơn, sống chết cũng nhẹ như lông hồng. Huống gì thân làm Thính Tuyết lâu chủ như y, đã cùng đại tế ty của Bái Nguyệt giáo vỗ tay thề thốt. Bất kể là sẽ gây ra chuyện gì, cái lời thề ước đó, nhất định phải tận hết lực lượng trong người của y ra để giữ cho bằng được.

Lại huống gì, trong cuộc thề ước đó, có thứ làm cho tâm thần y chấn động băn khoăn. Một kẻ kế thừa Thính Tuyết lâu, mở mang sự nghiệp, tung hoành một cỏi Trung Nguyên như y, trước giờ vẫn ôm trong lòng một lý tưởng một hoài bão, y cũng biết rằng một niềm tin như vậy đối với một người dẫn đầu một trận huyết chiến mà nói, thật có bao nhiêu là ý nghĩa… Do đó, y hiện giờ, mới thâm thiết hiểu rõ được cái thâm ý của Già Nhược muốn đem thân mình ra hy sinh như thế nào.

“Già Nhược…” Ráng nhịn lại cơn thống khổ trong lồng ngực phảng phất như đang muốn cắt xé ra, Tiêu Ức Tình chầm chậm xoay cái nấc cuối cùng trên vòng nguyệt luân, thình lình, miệng y mở ra than lên một tiếng thật thâm trầm.

Thế nhưng, bấy giờ những tiếng động trong bầu không khí thình lình biến hẳn. Đám ác linh đang hoan hô, đang rít lên điên cuồng sung sướng đó đó, thình lình phát ra một tiếng hú vang lừng kỳ dị… phảng phất như phẫn nộ, lại cũng phảng phất như kinh hãi vui mừng… chừng như tiếng sét đánh ầm xuống, cả một toà Linh Thứu sơn đều nghe được tiếng hoan hô của đám tử linh đó.

Đấy là bởi vì bọn chúng đã ngửi được mùi máu tươi ở đầu ngón tay của Già Nhược, chú ý tới tế ty áo trắng đang bước ra khỏi thần điện.

Bước tối hậu, vẫn cứ không hề do dự đặt xuống… rõ ràng là đã biết một khi ra khỏi phạm vi của thần điện, không có sự bảo vệ của nguyệt thần, sẽ lập tức bị âm linh ngập đầy trời đất bay lại cắn xé, thế nhưng, Già Nhược bước xuống bậc thang cấp cuối cùng vẫn cứ thong dong cương quyết… phảng phất không phải đang đi vào chỗ chết, mà là đang ngao du nơi nào đó.

Trong không khí có gió thổi mảnh liệt ập vào mặt, đấy chính là do đám ác linh cảm thấy được linh khí trong người của tế ty hấp dẫn, như điên như cuồng ồ ạt xông lại. Cái lực lượng lớn lao kinh hồn đó, cuốn lên một luồng gió lốc che mờ cả trời đất.

Bọn chúng láo nháo tụ lại, xông về hướng chỗ tế ty, phát ra tiếng thét chói tai kinh khủng.

Đã mấy trăm năm rồi… Bao nhiêu bạch cốt dưới thánh hồ không có cách nào được giải thoát, bị tế ty đời này qua đời khác thao túng, làm nô dịch đã mấy trăm năm nay, trong lòng bọn chúng oán độc đã biến ra làm cho vạn vật bao nhiêu thứ trên thế gian đều phải biến sắc mặt… Lần đầu tiên thoát ly khỏi kiềm chế, không những vậy còn nhìn thấy đại tế ty của Bái Nguyệt giáo ở đó, đám tử linh điên cuồng lên, xông lại cắn xé.

Thế nhưng, đối diện với bao nhiêu oán linh phía trước đang ùn ùn xông lại, bước chân của Già Nhược ngược lại càng gia tốc nhanh lên, nhắm chính giữa hồ xông tới!

Tro xám cuồn cuộn xoáy lại, ngập đầy cả trời.

Màu xám trắng kinh sợ đó chỉ trong khoảnh khắc đã bao trùm lấy thân hình tế ty áo trắng.

Bọn tử linh còn lại không cách nào chen lấn vào được chính giữa, giữa không trung vần vũ, nóng nảy rú lên. Mà cái hạt chính giữa do đám tro xám trắng hình thành ngưng tụ lại, trong đó đám tử linh đang hoan hô, máu tươi từ trong màn tro xám rảy tung ra, ngưng đọng trong không khí.

Thế nhưng, cái hạt ngưng tụ lại chính giữa đó vẫn đang còn di động, chạy tới chính giữa thánh hồ.

Đám tử linh đã nếm được mùi vị ngon lành làm gì chịu bỏ con mồi béo bở đang tới miệng được, máu và linh lực của tế ty thích khích bọn chúng muốn phát điên lên, tranh giành nhau bu lại chung quanh Già Nhược cắn xé, đeo theo từng bước chân của y.

Thân hình chẳng còn thấy đâu của tế ty, một màu trắng đục bao trùm lấy người y, thế nhưng, nơi y đang bước qua, màu máu như hoa tươi đang rơi rụng xuống đất… bọn tử linh không có cách bám vào cắn cho y một miếng thần tốc bu lại, vây quanh chỗ máu đã rơi rớt trên mặt đất, hút từng chút từng chút hết sạch, vừa hút vừa gào thét chói cả tai.

Trong cuộc diện hỗn loạn và kinh khủng như thế đó, trên gương mặt trắng nhợt của Tiêu Ức Tình, ánh mắt vẫn trấn định lạnh lùng, xoay cái vòng nguyệt cung qua nấc cuối.

“Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? Bên ngoài làm sao rồi?” Thình lình, tuốt sâu trong thần điện có tiếng người cách trở một cách cửa đang la lên, vừa kinh hoàng vừa tuyệt vọng, “Già Nhược? Có phải Già Nhược không? Ông đang làm gì đó? Ông đang làm gì!… Mau mau thả ta ra, thả ta ra ngoài!”

Phía sau cánh cửa gỗ tử đàn, tiếng nói của cô gái run rẩy lên kịch liệt.

Bái Nguyệt giáo chủ đấy chăng? Người thân thích cùng một giòng máu duy nhất của y trên đời này, biểu muội của y?… Tiêu Ức Tình ho lên, huyết khí đang trồi lên trong ngực làm cho y hầu như không có đủ sức nắm giữ lấy cái vòng nguyệt luân nặng nề đó, thế nhưng trong ánh mắt y cũng lóe lên một tia sáng rực rỡ.

“Ông đang làm gì đó? Già Nhược, Già Nhược! Trả lời cho ta… Ông thả ta ra ngay, thả ta ra đi mà!” Tiếng nói của cô gái vẫn tiếp tục hô hoán từ bên trong, phảng phất như hiểu được điều gì đó, dần dần từ kinh hoảng biến thành tuyệt vọng, “Tại sao, tại sao ông lại đi nhốt tôi lại? Ông tính làm chuyện gì mà tôi chắc chắn không chịu bằng lòng?… Nói! Nói mà! Già Nhược!”

Đám ác linh ngoài kia đang hoan hô, đang nhảy nhót… máu của tế ty quá là dụ hoặc đi, làm cho đám oán linh bị áp chế mấy trăm năm nay vui mừng muốn điên cuồng. Bước chân của Già Nhược đã giảm lại tốc độ, y đã đi xuống gần tới đáy cái thánh hồ mà nước trong đó đã chảy xuống gần hết, đám oán linh đang bu quanh y, vừa đi vừa cắn xé, ngưng tụ một cái hạt màu trắng đục.

Tro xám vẫn còn không ngớt rơi xuống ngập trời, bao trùm hết trời đất vạn vật.

Đường chân trời xa xa đã thấy có chút ánh sáng bình minh… canh ba qua đã lâu lắm rồi.

Tiếng kinh hô tuyệt vọng của Bái Nguyệt giáo chủ và tiếng gào thét điên cuồng của đám oán linh đồng thời vang vọng trong tai, nghe muốn kinh cả hồn vía, thế nhưng Tiêu Ức Tình chỉ xanh lè mặt mày, không một chút do dự, xoay cái vòng nguyệt luân từng phân từng phân đẩy tới nấc cuối cùng, toàn bộ mở hẳn ra.

“Già Nhược? Già Nhược!?…” Đang lúc ngón tay xoay vòng nguyệt luân qua đến nấc cuối cùng, trong bao nhiêu tiếng huyên náo cả một trời đó, thình lình từ dưới tế đàn có tiếng kinh hô của một cô gái.

Tiếng nói vừa lọt vào tai, Thính Tuyết lâu chủ trong thần miếu nãy giờ vẫn trấn định như sắt thép, vẻ mặt bỗng biến sắc.

Y quay đầu lại nhanh như điện, nhìn về hướng mé ngoài thần điện, nơi đó, tro xám đang bay lả tả đầy ngập trời, trong bóng tro xám đục, một cái bóng hồng nhạt như một đóa tường vi đang nở rộ, kiếm quang tung hoành, nhìn vọng tới, vừa kinh hãi diễm tuyệt như một viên ngọc trong đám tro.

Cô gái mặc áo hồng lạt đó hiển nhiên đã chém đám oan linh một trận mới tới được một bên thánh hồ đang tản mạn ra một thứ lực lượng âm độc, cô một mặt vung kiếm chém đám ác linh đang quay quần, bức thoái chúng lại, một mặt nhìn với vẻ không thể tưởng tượng được tới cái hạt màu trắng đục đang xoay vòng cuốn quanh ở giữa thánh hồ, vẻ mặt vừa kinh sợ vừa nóng nảy.

Nơi đó, một tấm áo trắng đang bị đám ác linh ùn lại vây quanh cắn xé, bị phủ trùm kín lại không còn thấy đâu, chỉ có màu máu như một làn sương mù tưới lên, tan vào giữa không trung.

“Thanh Lam…” Thấy cái hạt màu trắng đục không ngớt di động đó bây giờ đã từ từ chậm lại, khựng bước, cô biết người đó đã bị đám ác linh bám quanh mình cắn xé tới mức độ dần dần mất đi cả sức lực, bàn tay của A Tĩnh thình lình run lên, buột miệng khẽ kêu lên một tiếng.

Thình lình, vung kiếm chém một con tử linh đang chồm lại phía cô thành hai mảnh, cô gái mặc áo hồng lạt mũi chân chấm đất, xông nhanh lại đáy thánh hồ chỗ âm khí trùng trùng dày đặc nhất, trong thoáng chốc cũNg đã bị tro xám đang bay mịt mù phủ trùm lấy.

“A Tĩnh!” Đứng trên thần điện nhìn xuống, gương mặt nảy giờ vốn vẫn trầm tĩnh kiên định của Thính Tuyết lâu chủ thình lình biến hẳn.

“Rắc” một tiếng động khẽ vang lên, Thiên Tâm nguyệt luân bị xoay đến nấc thứ mười hai cuối cùng. Tấm vỉ sắt dưới đáy thánh hồ đã bị hoàn toàn mở ra hẳn, nước hồ đang ồ ạt chảy xuống dưới lòng đất, mặt hồ nhỏ xíu chung quanh không tới một dặm trong nháy mắt đã cạn queo.

Đáy hồ lộ ra từng lớp từng lớp xương trắng, ngang dọc khắp nơi, trong đám tro bụi ngập trời đó nhìn lại, toàn một màu trắng thảm thương ảm đạm.

Đám ác linh đang vây quanh cắn xé Già Nhược, cảm giác bén nhạy lập tức nhận ra được có người đang nào đó đang chạy vào thánh hồ, trong khoảnh khắc đã có một trận xôn xao nổi lên, đám ác linh phía ngoài vòng không cách gì lấn vào cắn xé đại tế ty, lấp tức xoay người lại, hướng về cô gái mặc áo hồng lạt cả gan dám xông vào cấm địa ồ ạt chồm tới.

Cái hạt màu trắng đục kia nhờ vào đó, nhạt đi được một chút, thân hình của Già Nhược bèn hiển lộ ra.

Tấm áo màu trặng của đại tế ty đã hoàn toàn biến thành đỏ thẳm, vai, lưng, tay, chân nơi nào cũng đầy những ác linh đang bám vào cắn xé không nhả, từng miếng từng miếng tước ra, dáng điệu đầy vẻ hăng hái và oán độc.

Hiển nhiên y đã bị hao tổn tận cùng khí lực, mắt nhìn thấy cái vỉ sắt tối om om dưới đáy hồ đang ở trước mặt không xa, thế nhưng không còn lực lượng để

tiến thêm một bước về hướng đó, chỉ mặc cho đám ác linh cắn xé, dùng tay chống xuống mặt hồ đầy những đám xưƠng trắng hếu, không để cho mình bị té lăn ra.

Bấy giờ, cũng thấy cô gái mặc áo hồng lạt bỗng dưng xông tới, trong chớp mắt đã bị quyện vào trong đám tro xám dày đặc… ánh mắt của đại tế ty thình lình lóe lên một tia ưu lự, mấy lần muốn đứng dậy, thế nhưng lực lượng đã không còn đủ.

“Tiêu Ức Tình!” Thình lình, y sực nghĩ đến một người duy nhất có thể

nhờ cậy, dùng tận hết sức lực cuối cùng trong người, lớn tiếng kêu cái tên đó lên, “Tiêu Ức Tình giúp ta!”

Ở thần điện tít đằng xa, nghe tiếng tế ty kêu lên, người mặc áo trắng bàn tay chấn động lên mãnh liệt, thình lình thở phào ra một tiếng thật dài…

Không hề do dự một tý nào, Tiêu Ức Tình thình lình xuất thủ, ánh đao màu xanh biếc từ trong ống tay áo vẻ ra một đường như điện xẹt, lạnh lẽo mãnh liệt như sét đánh từ trời cao. Thính Tuyết lâu chủ dùng hết tất cả bình sinh vũ học bản lãnh của mình, một nhát đao đã chém Thiên Tâm nguyệt luân cung phụng trong thần điện ra làm phấn bụi!

“Ầm” lên một tiếng, mặt đất thình lình chấn động rung chuyển.

Dưới lòng đất phảng phất như có thứ gì muốn sập, cả một tòa núi Linh Thứu đều chấn động rung cả lên.

Dưới đáy thánh hồ, cánh cửa đá khổng lồ bằng ngọc thạch mất đi chỗ dựa, dao qua dao lại mấy cái rồi thình lình bắt đầu hạ xuống.

“Già Nhược! Già Nhược!… Bên ngoài chuyện gì vậy? Ông đang làm gì thế! Thả ta ra! Thả ta ra!' Trong cánh cửa bằng gỗ tử đàn, giọng nói của Bái Nguyệt giáo chủ vì chấn động kinh hãi quá mà biến thành tuyệt vọng, ráng sức gào thét, nhưng bởi vì kinh mạch bị phong bế chẳng phản ứng gì được, chỉ có ở nơi đó hỏi tới hỏi lui một câu tan nát tim phổi. Nỗi lo âu cấp bách trong giọng nói, làm ánh mắt trước giờ lãnh đạm của Thính Tuyết lâu chủ cũng đã thấy muốn biến đổi.

“Tiêu Ức Tình giúp ta!” trong màn tro xám mịt mù, đáy hồ mêng mang những xương trắng, tế ty áo trắng đang bị đám ác linh cắn xé đó gọi tên y, tiếng động vang dội cả một vùng trời đất Linh Thứu sơn, “… Tiêu Ức Tình giúp ta!”

Tiếng nói của hai người cùng xoáy vào trong tai, ánh mắt của Thính Tuyết lâu chủ lóe lên lạnh lẽo như điện.

Một nhát đao chém vỡ tan thánh vật cung phụng mấy trăm năm nay của Bái Nguyệt giáo, y không hề nghi ngại, vung tay cách không, chỉ phong xé không khí chấn tung cánh cửa bằng gỗ tử đàn, cô gái mặt mày trắng bệch đang kinh hô la hét phía sau cửa nhìn thấy Thính Tuyết lâu chủ đang đứng trong thần điện, thình lình thộn mặt ra, bất ngờ không nói ra được lời nào.

“Thần điện muốn sập xuống rồi, mau mau chạy về hướng càng xa thánh hồ càng tốt!” Tiêu Ức Tình cách không giải khai huyệt đạo bị phong của Minh Hà, lanh lùng dặn dò một câu, quay người lại lướt thân xuống chỗ đáy thánh hồ đã bị cạn nước, thân pháp thần tốc như điện.

Thân hình của y vừa mới ra khỏi bậc thang cấp cuối cùng của thần điện, đám ác linh đang tràn đầy khắp trong không trung cũng cảm nhận được ra, trong khoảnh khắc đã bu quanh lại, tính cắn xé vào người y… Thế nhưng, cảm thấy được trên người của người này có thứ gì thật đáng sợ, đám ác linh đó gào rú lên, nhất thời không dám xông gần lại.

Y biết, đấy chính là một nửa dòng máu đang chảy trong người mình, dòng máu của Nguyệt thần.

Bước chân của Thính Tuyết lâu chủ không hề dám ngưng lại, đề một hơi chân khí chạy thẳng một mạch xuống dưới đáy hồ nới có một đám tro xám tụ tập dày đặc nhất, nơi đó, đám oán linh liêu nhiêu nhảy múa đang hoan hô hưởng thụ một nữa tiệc máu thịt chưa từng có mấy trăm năm nay.

“Lâu chủ!” Lúc xông tới bên hồ, y nghe có tiếng A Tĩnh gọi, giọng nói đầy vẻ hoan hỉ chấn động thâm thiết.

Thế nhưng, bị đám tử linh tầng tầng lớp lớp bu quanh theo người, cô gái mặc áo hồng hạt không ngớt vung kiếm đâm chém, nhất thời không cách nào ra khỏi đó nửa bước, tuy vậy, thấy y vẫn an lành từ trong thần điện bước ra, ánh mắt của cô lộ đầy vẻ hân hoan và sung sướng, buột miệng: “Ông không sao chứ? Tôi cứ ngỡ… quá tốt rồi!…”

Tiêu Ức Tình thậm chí còn không kịp nhìn tới cô nửa mắt, bước chân không dám ngừng lại một khoảnh khắc nào, lướt qua một bên cô, cấp tốc nhắm hướng chỗ tế ty áo trắng đang bị đám ác linh cắn xé chạy lại, tia sáng lóe lên trong cặp mắt, lạnh lùng mà kiên định.

Đấy là chuyện y đã đáp ứng với Già Nhược… Bất kể ra sao, hôm nay y nhất định phải tận cùng sức lực làm cho đến nơi!

Y không dám nhìn tới ánh mắt vui mừng của A Tĩnh, giờ phút này, tình cảm khó mà để lộ ra ngoài được như vậy của cô, ngược lại như mũi kim đâm vào tim y đau nhói, ngay cả ngón tay trong khoảnh khắc đó cũng đều muốn run rẩy cả lên… Cô đang ở ngay bên đó, cô đang chính ở ngay bên đó nhìn lại! Nhìn lại tất cả mọi chuyện đang sắp xảy ra đây!… Già Nhược, Già Nhược, cho dù nó có tàn bạo đến bao nhiêu, nhưng ta đã đáp ứng với ông không hề hối hận.

“Tiêu Ức Tình…” Nhìn thấy Thính Tuyết lâu chủ đang lướt người lại, đám ác linh nhốn nháo lộ vẻ sợ hãi muốn tránh xa ra, tế ty áo trắng quay đầu lại, trong ánh mắt bỗng có tia sáng hân hoan nhẹ nhõm lộ ra. Máu từ mỗi tấc da thịt trên người y đang ồ ạt chảy ra, trên người có nhiều chỗ đã lòi ra xương trắng hếu… tuy cảm thấy được có người đang xông lại gần, vẫn còn có vô số ác linh đang nhe răng cắn xé vào người của y, không chịu nhả ra.

Già Nhược thì vẫn cứ để cho đám ác linh mặc tình cắn xé không chút cử động, phảng phất như một con mồi đang để dưới đáy hồ.

Lúc Tiêu Ức Tình xông lại, y vùng vẫy người lên một chút, muốn đứng dậy… Thế nhưng ngay cả một chút sức lực đó cũng đã không còn có đủ, máu đẫm ướt cả tấm áo trắng, bàn tay của tế ty yếu ớt không có sức, cơ hồ không đủ để chống đỡ cơ thể của mình.

Nước hồ đã bị tháo ra cạn queo, trong ánh sáng lờ mờ của bình minh, có thể thấy được cái vỉ sắt đen sì tối om om ở đáy hồ không xa, như địa ngục đang há miệng lớn ra, nhai nuốt một thứ gì. Thiên Tâm nguyệt luân đã bị đánh vỡ tan, cửa vỉ sắt đã bị mất chỗ dựa, đang hạ xuống vì sức nặng của chính nó, phát ra tiếng động ầm ầm chấn cả màng tai; từng tấc từng tấc một áp vào.

Thế nhưng, y ngay cả đứng dậy còn không có nổi chút sức lực.

“Tiêu Ức Tình, giúp ta một tay!” Già Nhược quay đầu lại, hướng về Thính Tuyết lâu chủ đang chạy lại thỉnh cầu, tay đưa lên. Máu từ ngón tay đang nhỏ xuống từng giọt từng giọt như những giọt bồ đào, đỏ au kinh khủng, “Giúp ta!”

Tiêu Ức Tình lướt người lại như điện chớp. Ánh mắt của hai người giao nhau, thình lình cặp mắt của Thính Tuyết lâu chủ lóe lên sáng rực.

“Được.” Trong màn tro xám ngập trời, ánh mắt của Thính Tuyết lâu chủ lạnh lẽo, thình lình rú lên một tiếng trong trẻo, xông ngay đến một bên người y, đang lúc đám ác linh nhốn nháo kinh thét lên kia, Tịch Ảnh đao như một làn gió thoảng cuốn lên, thần tốc không thể tả, một nhát đao chém xuống!

Lưỡi đao như điện, đem theo một làn sáng xanh nhạt lượt qua một vai Già Nhược, máu tư cổ họng thình lình phun vọt lên trời, đầu lâu bị nhát đao đó chém đứt, bay thẳng ra ngoài, rớt xuống lọt vào chỗ cánh cửa vỉ sắt tối om om cách đó không xa.

“Lâu chủ! Ông…!” Cô gái mặc áo hồng lạt trong khoảnh khắc kinh hãi ngẩn người ra, thậm chí còn quên tiếp tục vung kiếm bảo vệ lấy chính mình, thanh Huyết Vi trên tay rớt xuống đất, kinh hô lên một tiếng, thình lình bừng tỉnh lại hẳn, “Thanh Lam! Thanh Lam!…”

Một nhát đao chém xuống, không hề dung tình.

Cái đầu của Già Nhược bay ra ngoài, giữa không trung vẽ thành một đường cong.

Cái khoảnh khắc máu phún vọt ra đó, đám ác linh đang tụ tập ở thánh hồ thình lình cảm thấy được cám dỗ và hấp dẫn từ trên trời rơi xuống, nhốn nháo hẳn lên, ngay cả đám ác linh đang vây quanh A Tĩnh cũng chẳng lưu luyến tiêp tục giằng co ở đó, nhao nhao xông lại, đuổi theo cái đầu lâu, tranh giành cái thứ trân quý đối với chúng có đầy linh lực chí cao vô thượng đó.

Cái đầu lọt đúng vào chỗ cánh cửa đang sắp rơi xuống, phía sau đám ác linh đang ào ạt rượt theo, giành giành giựt giựt tranh nhau cắn xé vào đó, cứ đuổi theo không nhả, màu tro xám càng nụ càng nồng, như sương mù không ngớt chui vào dưới lòng đất.

“Thanh Lam!” Mắt trừng trừng nhìn Thính Tuyết lâu chủ vung đao chém rớt đầu, rồi cái đầu của tế ty áo trắng lìa khỏi thân hình bay đi. Cô gái mặc áo hồng lạt rú lên một tiếng lớn, như điên như cuồng chạy lại, thế nhưng đã không còn kịp nữa.

Mắt nhìn cái đầu lâu rơi vào trong hang động tối om om, cô chẳng nghĩ ngợi gì, bèn chồm người lên tính nhắm tới cánh cửa đang rớt xuống nhảy tới!

“Lui lại!” Thế nhưng, cánh tay thình lình bị kéo lại. Bất giác quay đầu lại, trước mặt là một cặp mắt lạnh lẽo như băng tuyết, vừa lạnh lẽo tàn bạo vừa trấn định, gằn giọng nói từng tiếng một, “Y đã chết rồi! Chết thật rồi!”

A Tĩnh ngẩn đờ mặt ra, phảng phất như không hiểu câu nói đơn giản đó của đối phương, si ngốc nhìn người đứng trước mặt mình một thoáng.

“Y đã chết rồi.” nhìn cặp mắt trống lỗng lơ láo của cô gái mặc áo hồng lạt, Tiêu Ức Tình lập lại, giọng nói cũng đồng dạng trống không.

Thình lình cô vung tay lên, dùng hết sức lực đánh vào mặt y!

“Ngươi đã giết y!… Ngươi đã giết y!” Không còn cách nào chịu đựng được một biến cố quá sức kịch liệt như vậy, cô gái mặc áo hồng lạt hướng về người trước mặt gào thét rú lên không còn biết trời đất gì nữa, vẻ mặt hung hăng khủng khiếp, “Ngươi cứ vậy mà giết y đó!”

Lùi lại một bước, nữ lãnh chúa của Thính Tuyết lâu rút phăng kiếm ra, một nhát chém ngược lại.

Phảng phất bị cái tát tai đó làm cho thộn mặt ra, Thính Tuyết lâu chủ nhất thời không có chút gì muốn hoàn thủ, mãi đến lúc lưỡi Huyết Vi bén ngót sáng loáng đang đâm lại da thịt mình, y mới sực tĩnh kinh hãi thụt lui.

Thế nhưng đã không còn kịp, nhát kiếm đó đã đâm vào ngực y, tùy theo bước thụt lùi, vẽ thành một đường kiếm thương dài thật dài giữa ngực, máu tươi chảy ra lâm ly cả áo.

Thế nhưng Tiêu Ức Tình vẫn giữ vẻ mặt trắng nhợt nhìn tới cô, cặp mắt lạnh lùng như chết.

Y không hề hoàn thủ, chỉ nhón chân nhảy lùi lại, nhanh như điện lùi tới một bên cánh cửa có vỉ sắt đang hạ xuống được nửa chừng, nhìn một làn tro xám xuối cùng đã rượt theo đầu lâu của tế ty chạy xuống dưới lòng đất sâu, y thình lình chẳng thèm để ý gì đến thanh Huyết Vi phía sau, xoay lưng lại hướng A Tĩnh, dùng hết tận toàn lực đánh tạt ngang qua cánh cửa bằng đá khổng lồ đó!

Lại “Ầm…” lên một tiếng kinh thiên động địa một lần nữa, hòn đá khổng lồ bị một cú đánh thật mạnh vào cũng rung lên một cái, thần tốc đổ ập xuống.

“Thanh Lam! Thanh Lam!” Cô gái mặc áo hồng lạt tâm thần muốn vỡ tung ra, chồm lại, rú thét lên. Thế nhưng bàn tay cô đụng tới, chỉ còn là cánh cửa vạn cân bế cứng hoàn toàn lòng đất, trên mặt là bao nhiêu thứ bùa chú kỳ dị vẽ lên dày đặc ở đó… Đấy là những lời chú ngữ do giáo chủ của Bái Nguyệt giáo đời trước đã viết ra, dùng để trấn áp bao nhiêu những âm hồn bị cấm cố.

Vĩnh viễn bị giam cấm dưới lòng đất.

Thanh Lam của cô. Già Nhược. Đại tế ty của Bái Nguyệt giáo… Cứ vậy mà theo bao nhiêu những oán linh trong thánh hồ, cùng vĩnh viễn giam cầm dưới lòng đất!

Cô gái mặc áo hồng lạt rốt cuộc mất đi hết cả sức lực, ngón tay bấu vào trong cánh cửa đá, thả hết trọng lượng toàn thân mình trên đó, chầm chậm quỳ xuống, đầu tựa vào chỗ bờ đá phong kín, trầm mặc một hồi, thình lình lấy đầu đụng mạnh vào đó, đưa tay đập mạnh vào cửa đá, khóc lóc không sao cầm chế được. Trán cô ướt đẫm những máu, chảy rỉ xuống bùa chú trên tấm đá khổng lồ, rỉ ngang dọc trông thật kinh khủng. Cái hộp đeo bên vai cô rớt ra, phịch một tiếng khẽ, cái đầu lâu của thiếu niên lăn ra ngoài, vẫn còn giữ nguyên vẻ mỉm cười ôn hòa và an tường.

Mười năm vẫn không thay đổi.

Một cô gái trước giờ vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, bây giờ cứ thế trong đám tro xám hài cốt trắng xóa đầy trời, chẳng hề dấu diếm, thất thanh gào khóc tận tình.

Tiếng động ầm ầm trên cao vẫn còn đang tiếp tục vọng lại, những hòn đá lớn không ngớt rơi lổn cổn trên bực thềm xuống… Đấy là Thiên Tâm nguyệt luân bị phả hủy rồi, kéo theo nguyên cả thần điện cũng bị đổ ập xuống… Bao nhiêu nhất thiết đều bị tiêu hủy… Bất kể là thần lực hoặc là ác linh. Hôm nay, là ngày phải thanh toán hết bao nhiêu tội nghiệt đấy chăng?

Cô gái tuyệt mỹ chạy từ trong thần điện ra không hề nghe theo lời cảnh cáo của Tiêu Ức Tình nhắm chỗ nào càng xa thánh hồ càng tốt, ngược lại cô lại xông tới một bên hồ, mắt nhìn hết nhất thiết cái thảm cảnh lúc nãy, ngồi bệch ra một bên thánh hồ. Hiển nhiên cô cũng chẳng còn chút sức lực gì, thậm chí Minh Hà không hề khóc, chỉ có cặp mắt trống lỗng lơ láo nhìn tới đáy hồ trước mắt…

Thánh hồ bị cạn nước đó trắng xóa một màu, đấy là bao nhiêu bộ xương khô chồng chất lên nhau đầy ra cả mặt đáy hồ, đượm đầy vẻ u ám của cả mấy trăm năm chưa hề thấy bóng mặt trời, bao nhiêu hài cốt đó, mỗi cái đầu lâu có hai cái lỗ sâu hoắm đen thui, há to miệng tĩnh mặc nhìn lên trời xanh, bao nhiêu những oán độc tích tụ mấy thế kỷ rốt cuộc trong chốc lát đã tận tình phát tiết ra, đã vĩnh viễn trở lại bình yên tĩnh mịch.

Cuối tận đầu, cánh cửa vạn cân phong bế cứng ngắt tại chỗ đó, cách trở hai bờ âm dương hai thế giới.

Thần điện vẫn còn đang tiếp tục đổ xuống, có lúc một vài hòn đá rơi xuống người cô, nhưng Minh Hà chẳng hề tránh né, ánh mắt vẫn trống không mơ màng.

Đáy hồ, trong đám hài cốt trắng hếu ngổn ngang, cái thân thể không có đầu của tế ty đang nằm ngang ra đó, thế nhưng nơi cổ chẳng còn có bao nhiêu máu rỉ ra… phảng phất bao nhiêu máu trong thân thể, đều đã bị đám ác linh cắn xé uống cạn hết. Cách cái thân hình nằm lăn ra đó không xa, là cái đầu của thiếu niên ôn hòa mỉm cười, nét mặt như mười năm trước.

Trời đã dần dần sáng, áng nắng ban mai đang chiếu nhẹ xuống, đám tro trắng đục dưới ánh mặt trời bay vần vũ rồi tan vào vô hình.

Nhìn bao nhiêu cảnh tượng trước mắt, phảng phất cũng đã kiệt quệ sức lực, Thính Tuyết lâu chủ trắng nhợt gương mặt ho sù sụ lên, ngón tay dùng sức đè lấy khóe miệng, thế nhưng máu đỏ thẳm vẫn chầm chậm rỉ ra kẻ tay chảy xuống đất.

Già Nhược… Già Nhược. Ta đã đáp ứng với ông, xem như đã không phụ lòng ông phó thác.

Chúng ta đều là những người đàn ông có thể nhẫn tâm được, bên này bên kia đều có thể vì cái thứ mình mong muốn mà không tiếc gì… Có điều, duy nhất một chuyện còn bận lòng, chính là những người vì mình mà khóc lóc. Biết bọn họ như vậy, cho dù có thông hiểu nhất thiết quá khứ vị lai, cho dù có bao nhiêu lực lượng vô cùng thế giới, vẫn cứ là một người đàn bà, bất kể ra sao, vẫn không thể nào chịu đựng được một kế hoạch vô cùng thê thảm như vậy… Do đó, ông mới trước tiên kiềm chế Bái Nguyệt giáo chủ đấy chăng? Không để cho cô ta thấy một chuyện xảy ra như vậy, đấy cũng là một điều cuối cùng ông muốn bảo vệ cho cô ta.

Thế nhưng, rốt cuộc, bao nhiêu chuyện đó, vẫn còn không thể không tiến hành trước mắt những người chúng ta không hy vọng nhất sẽ chứng kiến…

Bây giờ, Thanh Minh đang khóc lóc như vậy, Minh Hà đang thất hồn lạc phách như vậy, ở u minh nơi đó ông có còn cảm giác gì không?

Dưới đáy lòng, ông có còn cảm thấy chút gì lỗi lầm và tuyệt vọng hay không?

Thì ra, cho dù có làm hết sức mình, vẫn còn có thứ gì đó mình rốt cuộc không thể bảo vệ được.

Cái lúc mới bắt đầu hỗn loạn lên đó, Cô Quang cũng in hệt như cô gái mặc áo hồng lạt, bất giác nhắm hướng thần điện chạy lại… Thế nhưng trong không trung đang tản mạn ra đám ác linh hò hét, quay quần giữa trời, hoan hô một hồi rồi bèn bắt đầu nhấp nhỏm công kích tới bọn đệ tử Bái Nguyệt giáo còn đang ở trong nguyệt cung.

Trời chỉ vừa mới hừng sáng, trắng xóa một màn, ánh mặt trời chiếu xuyên qua đám tro xám ngập trời, trong làn ánh sáng rực rỡ, đám ác linh có bề co rút lại sợ hãi, có điều mấy trăm năm bị cấm cố vừa được giải thoát, bọn chúng lại tiếp tục nhảy múa hoan hô, tứ bề chạy đi tìm đối tượng để cắn xé.

Bọn đệ tử tứ tán chạy trốn, thế nhưng làm sao là đối thủ của đám ác linh mấy trăm năm đó, trong màn tro xám đầy trời, không ngớt có tiếng la hét gào rú nổi lên khắp nơi, trong không khí đám ác linh vô hình đang liêu nhiêu lại, cắn xé không hê cấm kỵ. Bọn đệ tử chạy không kịp cứ co giò chạy, máu thịt cứ tung vải ra, cuối cùng chỉ còn đám xương trắng hếu ngã ập xuống. Nhìn thấy thảm cảnh đang xảy ra trước mắt, thuật sĩ áo xanh giật nảy mình dừng chân lại.

Vì lấy cho được lực lượng, gã có thể không sợ hãi bất kỳ thứ gì, thế nhưng hiện giờ đối diện với một tình huống như vậy, thân làm tả hộ pháp của Bái Nguyệt giáo, bất kỳ thế nào gã cũng không thể bỏ mặc đám đệ tử của mình ở đó không màng gì tới. Bởi vì gã có trong người một thứ lực lượng còn lớn hơn đám đệ tử đó nhiều, thế thì, lúc này, gã phải đứng ra chịu một trách nhiệm lớn hơn bọn họ nhiều…

“Nhắm mặt trời mọc chạy! Chạy lại Thanh Long cung môn!” Thanh Diệt Hồn kiếm sau lưng bay ra khỏi vỏ, lọt vào trong tay gã. Thuật sĩ áo xanh thình lình chắn bọn đệ tử đang chạy hỗn loạn phía trước lại, một nhát kiếm chém ngang đám ác linh đang rượt theo, thét lớn lên, “Không được quay đầu nhìn lại! Không được chạy vào bóng tối! Chạy mau, lại Thanh Long cung!”

Thanh Diệt Hồn kiếm vừa ra khỏi vỏ, phảng phất như cảm thấy được linh lực trên người kẻ này cường mạnh, đám ác linh đang bay vần vũ thình lình đều bị kinh động lên, thoáng chốc đã nhắm chỗ Cô Quang xông lại.

“Chạy mau!” Bọn đệ tử đã chạy hết, Cô Quang nhìn thấy Diệp Hỏa ở đó không xa… Cô gái mặc áo đỏ bởi vì hai tay còn mắc dính vào gông cùm, hành động gian nan khốn khổ. Thuật sĩ áo xanh chồm người lại, ngón tay vạch xuống, không biết đã niệm thứ bùa chú gì, soạt lên một tiếng, cái cùm nặng nề không hề bị hư tổn gì rớt ra khỏi cổ tay Diệp Hỏa.

“Chạy mau!… Thừa lúc nhiều người lộn xộn, chạy xuống núi về lại Thính Tuyết lâu.” Diệp Hỏa còn chưa kịp quay đầu lại, bên tai nghe có tiếng dặn dò của gã tả hộ pháp của Bái Nguyệt giáo, sau đó, bên vai cô bị xô một cái…

bên tai, một con ác linh đang rít vèo qua, cắn hụt vai cô.

Diệp Hỏa ngẩng đầu lên chấn động kinh hãi nhìn gã thuật sĩ áo xanh đó, thế nhưng Cô Quang không còn rảnh để dặn dò gì thêm, đám tử linh ngập trời đang bu lại, hàm răng trắng ởn đang ngoác lại cắn tới thân thể gã, trong thoáng chốc đã bao trùm gã vào trong đám tro xám mờ mịt.

Một thứ lực lượng âm tà hung bạo như vậy, làm cho một kẻ thông hiểu pháp thuật như Diệp Hỏa bất giác không lạnh mà run.

… Đấy là, đấy là một thứ hung linh gì kinh khủng đã được phóng thích ra vậy? Cái thứ lực lượng đó đã tản mạn ra khắp trời đất, đủ để lật nghiêng cả một thế giới âm dương!

“Mau mau chạy đi!” Trong đám tro xám quay quẩn bên mình, Diệt Hồn kiếm vẽ ra một khoảng trống, Cô Quang quay đầu lại nhìn thấy Diệp Hỏa đang si ngốc đứng tại chỗ không chịu chạy đi, bất giác thét lên một tiếng, đồng thời vung kiếm chém một đám hung linh đang ồ ạt xông lên, “Còn không chạy đi mau!”

Thế nhưng, chỉ sơ xuất có một chút thôi, cô tay trái của gã đã bị một con ác linh lọt vào cắn phải, hàm răng trắng ởn đang bày ra.

“Tôi lại giúp ông!” Diệp Hỏa thình lình dậm chân một cái, đưa tay lên bẻ một nhánh cây bồ đề bên đường, niệm thần chú, ngón tay búng ra, đầu nhánh cây lập tức có ngọn lửa màu xanh biếc vụt ra, “Kim Hoa Xung Bích!”

Cô nữ đệ tử núi Long Hổ thét lên một tiếng trong trẻo, cổ tay vẽ ra, ngọn lửa xanh biếc bay vào trong đám sương mù trắng đục, thình lình khích động lên một đám hỗn loạn giữa không trung. Đám ác linh đang vây quanh Cô Quang bị ngọn lửa đốt vào la lên hoảng hốt dạt ra xa.

Diệp Hỏa thừa dịp có khoảng trống đó, bước một bước nhanh vào trong vòng, cùng Cô Quang đứng dựa lưng vào nhau, mặt quay về phía đám ác linh vừa dạt ra lại xông vào.

“Ấy, cô có ở lại đây cũng chẳng ăn nhằm gì! Cô sẽ làm ta bận thêm thôi…” Tuy cảm thấy sau lưng áp lực đã giảm bớt đi rất nhiều, nhưng Cô Quang thấy trước mặt đám ác linh đang vô biên vô bờ ùa lại, ánh mắt ưu lự trùng trùng. Trời, không lẽ đệ tử dưới trướng của Trương chân nhân đều đơn giản hầu như ngu xuẩn như vậy sao? Cô bé Diệp Hỏa này, tính khí lại in hệt với con nha đầu Nhược Thủy!

“Ai nói tôi sẽ làm phiền lụy người khác?” Nhánh cây bồ đề vạch ra, phập một tiếng xuyên lũng qua một con ác linh đang xông lại, thế nhưng mặt mày vốn văn nhã điềm tĩnh của Diệp Hỏa hiện ra vẻ ương ngạnh hiếm thấy, cổ

tay cô không ngớt đâm ra, thoáng chốc trước mặt dày đặc như một đám rừng, thành tấm bình phong chắn trước mặt, ngăn trở đám ác linh bên ngoài,

“Chuyện gì xảy ra vậy? Bái Nguyệt giáo các người phóng mấy thứ này ra phải không? Đấy là…”

Cô không có tinh lực nói thêm được điều gì, bởi vì đám ác linh đang gào rú xông lại đã làm cho cô phân tâm không còn chút sức lực gì.

“Ấy, cô đi trước đi…” Đánh nhau một hồi, đối diện với một lực lượng âm độc ngập trời ồ ạt đổ ập lại, linh lực đã tiêu hao không còn bao nhiêu, chỗ bị đám ác linh cắn vào đau thấm nhập xương tủy, thế nhưng Cô Quang còn đang ráng chi trì, hướng về cô gái mặc áo đỏ đang đâu lưng với mình nói, “Có nghe không vậy? Cô chạy trước cho ta! Ta đã đáp ứng với Tiêu lâu chủ thả cô trở về Thính Tuyết lâu…”

Thế nhưng, nói xong một hồi, vẫn không nghe Diệp Hỏa trả lời.

Cô Quang kinh hãi, phấn sức đánh ra một nhát kiếm bức lùi đám ác linh trước mặt mình, bất chấp bọn chúng lại đang gào rú xông trở lại, quay người vỗ vào vai Diệp Hỏa: “Ấy, ta đang nói với cô mà, mau chạy đi!”

Diệp Hỏa tựa hồ như không nghe gã nói gì, cặp mắt trừng trừng nhìn ra đằng trước, thế nhưng nhánh cây bồ đề không ngớt đánh ra phía trước, thần tốc cực kỳ, chẳng vì kịch chiến một thời gian dài mà bị chậm lại tý nào, làm tả hộ pháp của Bái Nguyệt giáo nhìn vào không khỏi chắc lưỡi lấy làm kỳ lạ.

Thế nhưng, cái khoảnh khắc bàn tay gã vừa chạm vào vai của Diệp Hỏa, cô gái mặc áo đỏ thình lình bỗng như mất đi thăng bằng, thoáng chốc đã loạng choạng người xuống.

“Ấy ấy!” Cô Quang không ngờ kịp, vội vã thò tay ra đỡ lấy người cô, thế nhưng người của Diệp Hỏa tuy đang nằm trong lòng gã, cặp mắt thì trừng trừng, xuất thủ vẫn xứ không hề bị chút gì ảnh hưởng! Vẫn cứ từng nhát từng nhát kiếm đâm ra thần tốc cực kỳ, làm thành một màn xanh biếc ngăn trở trước người, chặn đám ác linh đang muốn chồm lại.

“Thất Phản bế hồn thuật?” Nhìn tình trạng của Diệp Hỏa trước mắt, gương mặt của thuật sĩ áo xanh biến hẳn, buột miệng hô khẽ lên. Trời, con nha đầu này… Con nha đầu này có điên không? Vì bảo trì đấu chí, chẳng ngại ngùng đau đớn, phong bế hết ngũ uẩn lục thức của mình đi?

Vì để cho mình không làm phiền lụy người khác, cứ gắng gượng đánh kiểu đó… Con nha đầu này có điên không? Ánh mắt của thuật sĩ áo xanh thoảng qua một cái, thình lình nụ cười rực rỡ của thiếu nữ áo xanh, và đóa Mộng Huyền Hoa trắng tinh hiện ra trong trí.

Một thoáng chấn động kinh hãi ngắn ngủi đó thôi, thế nhưng đám ác linh sau lưng Cô Quang đã ào ào xông lại, cắn dính vào sau cổ gã. Cô Quang mắc dìu Diệp Hỏa, nhất thời không rảnh tay làm gì được. Thế nhưng, thình lình cảm thấy gì đó, đám ác linh đang có bề sợ hãi nhả răng ra.

Cô Quang ôm Diệp Hỏa vào lòng, bàn tay bất giác đưa lên cổ mình, có thứ gì đó lành lạnh đang nhói trong lòng bàn tay.

Gã thình lình sực nhớ ra điều gì, nắm chặt viên bảo thạch đeo trên cổ trong lòng bàn tay…

Nguyệt phách. Đúng rồi, còn có viên nguyệt phách này, vậy mà gã quên bẵng đi mất.

Có phải ông đấy không? Già Nhược?… Đám ác linh là do ông phóng thích ra đó phải không? Ông đáo để đang làm gì vậy?

Thế nhưng, thuật sĩ áo xanh chẳng còn thì giờ nghĩ gì thêm, gã đeo nguyệt phách vào người Diệp Hỏa, một tay dìu cô gái đã chẳng còn tri giác gì, một tay cầm kiếm đứng thẳng người dậy, một trời tro xám đang lả tả rơi xuống, cặp mắt của y thình lình lóe lên một tia sáng quyết đoán.

“Ấy… Chúng ta cùng đánh một trận ra thôi!” Nói với Diệp Hỏa đã không còn nghe thấy gì một câu, khóe môi của Cô Quang lộ ra một nụ cười thoáng qua rồi tắt, nắm chặt lấy thanh Diệt Hồn kiếm, “Ta đem cô trả về lại cho con nha đầu có tên là Nhược Thủy đó bây giờ đây.”

Lúc hai người đang chồm người dậy, bên Thanh Long cung môn thình lình cũng nổi lên một trận kinh động… Phảng phất như có kẻ lại chạy ngược lại dòng người, nhắm chỗ nguyệt cung đầy những âm tà ác linh xông lại!

“A! Sư muội!” Xông vào nguyệt cung là một cặp nam nữ áo xanh áo lam, cô thiếu nữ áo lam xông vào trước, vừa nhìn thấy Diệp Hỏa trong lòng gã, buột miệng hoan hô lên, thế nhưng ánh mắt tùy theo đó nhận ra được gã, cái vẻ hoan hỉ nổi lên trùng trùng, thật như là vừa chạy vừa nhảy lại, “A, là ông!… Ông cứu Diệp Hỏa, ông tốt quá!”

Cái nụ cười rực rỡ kiều diễm, làm cho Cô Quang nhìn muốn hoảng ha hoảng hốt lên. Trong ánh mắt lúc nào cũng âm uất của thuật sĩ áo xanh cũng lộ ra một nụ cười không sao ngăn cản được.

Cái nụ cười đó phảng phất như một ngọn đèn sáng rỡ, thoáng chốc đã chiếu rực lên một tâm cảnh bấy lâu nay vẫn u ám của gã. Trong nội tâm phảng phất có vấn đề gì đó trước giờ không sao giải khai được thình lình mà bỗng dưng hiểu ra… Thì ra, uổng cho gã bao nhiêu năm trời nay trong lòng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện làm sao lấy cho được cái lực lượng cường mạnh nhất, cho dù một ngày nào đó đủ sức một mình độc bộ giữa trời đất, thế nhưng làm sao mà cho bằng được cái nụ cười của đóa Mộng Huyền Hoa trắng tinh khôi trước mắt?

“Tiêu lâu chủ đang ở đâu?!” Thế nhưng, Bích Lạc cùng xung sát một lúc vào nguyệt cung, bấy giờ đang mở miệng nóng nảy hỏi, kéo Cô Quang từ trong cơn mơ màng trở về với thực tại, “Ta muốn giết Già Nhược!”

“Ở thần miếu…” Sực nhớ tới Tiêu Ức Tình và Thư Tĩnh Dung, ánh mắt của Cô Quang sáng lên, trong lòng giật nảy mình lên, không biết đó là một thứ linh cảm bất tường gì. Gã quay đầu lại nhìn về hướng thần miếu, thình lình, nghe thấy tiếng ầm ầm ì ì nổi lên, phảng phất như dưới lòng đất có thứ gì đó đang đổ sầm xuống, cả một tòa núi Linh Thứu như muốn rung cả lên!

“Trời!” Cô Quang buột miệng kinh hô lên, phát hiện ra không biết lúc nào đó đám ác linh trong không khí đã bỏ mặc bọn họ, thần tốc xông về chỗ thánh hồ quần tụ lại, dày dày đặc đặc, trên mặt hồ tạo thành một màn trắng đục như sương nồng đậm muốn kinh người, trong cái hạt chính giữa đám sương mù đó, phảng phất như có thứ gì không ngớt di động, kéo them đám ác linh về phía trước.

Bích Lạc đã chuyển động thân hình, nhắm chỗ thánh hồ lướt lại, chẳng hề coi đám ác linh đáng sợ đó vào đâu.

Nhất thiết bỗng trầm tịch hẳn lại, ánh mặt trời xuyên qua đám mây, từng tia từng tia chiếu xuống, bao trùm vạn vật.

Đám tro xám vẫn còn đang bay vần vũ trong không trung, thế nhưng không kịp chạm vào y phục bọn họ đã tan biến trong vô hình dưới ánh nắng mặt trời. Cứ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.

Tiêu Ức Tình đứng dưới đáy hồ, bốn bề xương trắng trùng điệp, nhìn không thấy đâu là bờ bến.

Trước mắt là A Tĩnh đang khóc ròng lần đầu tiên trước mặt y, sau lưng là Minh Hà đã mất đi cả hồn phách… nhưng y một mình đứng giữa đám xương trắng mênh mang đó, thình lình phảng phất như có một lưỡi kiếm nhọn hoắt cực kỳ bi lương đau đớn, đâm từng phân từng phân vào trái tim y. Bỗng dưng cảm thấy nổi thống khổ không sao tả được, Thính Tuyết lâu chủ khom người ôm lấy ngực, nhưng không hề thốt ra một lời.

Khi bao nhiêu ngôn ngữ đều không làm được gì, y chẳng còn muốn trước mặt cô mở miệng ra giải bày lấy một lời một tiếng.

Trên đỉnh Linh Thứu nghe Già Nhược nói ra kế hoạch toàn bàn của y, và mở miệng thỉnh cầu y bang trợ, nội tâm y trong khoảnh khắc đã chấn động không sao nói được… đối với một kẻ đã thao túng hết cả trời đất nhìn thấu cổ

kim như Già Nhược, có chuyện gì còn đáng cho y vì nó mà bỏ đi kiếp vĩnh sinh, giam người dưới lòng đất như vậy? Không chừng có thể nói, ta không vào địa ngục ai vào… Thế nhưng, đấy là từ bi của nhà Phật, không ngờ lại được thực hiện chân chính trong cử chỉ của một đại tế ty thao túng tà thuật như Già Nhược.

Nhát đao đó, là lời đáp ứng của y đối với kẻ không biết là Thanh Lam hay là đại tế ty Già Nhược… Cái quyết đoán không hề dung tình không hề do dự đó, phát ra từ lòng tôn trọng tận đáy lòng đối với một đối thủ cường mạnh nhất.

Cái khoảnh khắc vung đao chém đầu, đầu lâu văng ra khỏi người đó, Thính Tuyết lâu chủ nghe được câu nói cuối cùng y để lại thế gian…

“Cám ơn.”

Thế nhưng, câu nói đó, cùng với nụ cười cuối cùng như trút hết gánh nặng trên gương mặt của Già Nhược, chỉ có y một mình nghe và thấy được.

Già Nhược… Già Nhược, không ngờ, trên thế gian này, người hiểu ông nhất, rốt cuộc lại chính là ta.

Đó điều, làm sao nói với cô nghe được điều đó. Hoặc là, có nói cũng chẳng ăn nhằm gì… Đã trước mặt cô chính tay chém đầu người đó xuống, giam Thanh Lam của cô dưới lòng đất, vĩnh viễn không được siêu sinh. Cô mở trừng trừng mắt nhìn thấy y động thủ, nhìn thấy thanh Tịch Ảnh đao từ vai lướt qua thân hình người đó, nhìn thấy đầu người văng đi như một vì sao băng!

Cho dù cô có hiểu rõ chân tướng, không trách móc được gì y, nhưng trong nội tâm nổi âm uất sẽ vĩnh viễn không bao giờ biến đi.

… Điều đó sẽ là vực sâu thăm thẳm ngăn cách họ vĩnh viễn không bao giờ gặp được nhau.

A Tĩnh, A Tĩnh… Lần đầu tiên ta đã thấy cô khóc ròng không hề che dấu như vậy, bỏ mặc đi hết những kiêu ngạo và tự vệ, như một đứa bé đi lạc khóc ròng lên. Tình cảm thật sự của cô, chưa bao giờ lưu lộ ra trước mặt ta. Người đó… chắc là trọng yếu với cô lắm đấy chăng?

Già Nhược có nói với ta, hôm đó cô không xuống núi Linh Thứu, là vì cô đã biết được tin Thanh Lam chết đi mười năm trước vì vậy mà thần trí tán loạn; thế nhưng, hiện tại cái chết của Già Nhược, vẫn làm cho cô thần trí mất đi như vậy…

Rốt cuộc, trong nội tâm của cô, chắc cũng khó mà phân khai Thanh Lam với Già Nhược ra thành rõ ràng lắm nhĩ?

Cũng giống như đại tế ty thôi.

Cơn thống khổ trong lòng phảng phất như một lưỡi đao bén nhọn, chầm chậm cắt lồng ngực ra làm đôi, Thính Tuyết lâu chủ ho lên kịch liệt, khom người xuống đưa tay che lấy miệng, thế nhưng máu đỏ thẳm vẫn rỉ ra từ kẻ ngón tay nhỏ tong tong xuống, rưới lên đám xương trắng trên mặt đất.

“Đứng thẳng lên đi con.” Thình lình, phảng phất như có một làn gió thổi qua, một tiếng nói bên tai nhẹ nhàng dặn dò, thoang thoảng dịu dàng, như một tiếng vọng lại, “con ngoan, đừng cúi đầu trước chuyện gì nhé.”

Tiêu Ức Tình chợt ngẩng phắt đầu lên, nhìn quanh tứ phía, thế nhưng trước mắt xương trắng trùng điệp, làm gì có người.

“Chém đầu ta đi, Tiêu lâu chủ. Ta sẽ trả di hài của mẫu thân ông lại cho ông, và cho bà ta được giải thoát… bao nhiêu đám ác linh sẽ rượt hết theo cái đầu lâu, thế nhưng, hồn phách của lệnh đường nhất quyết sẽ không… bởi vì bà ta sẽ thấy ông, tất sẽ không vì chuyện gì mà bỏ đi. Như nếu ông cảm thấy có làn gió nhẹ quấn người ông ba lần rồi đi, đó chính là hồn phách của lệnh đường trở lại, tái nhập vào luân hồi.”

Thình lình, nhớ lại lời của Già Nhược, gương mặt của Thính Tuyết lâu chủ không nhịn được biến hẳn đi, buột miệng gọi ra tiếng: “Mẫu thân… mẫu thân! Có phải mẹ đó không? Có phải mẹ đó không!”

Không có tiếng trả lời lại y, chỉ có làn gió nhẹ chầm chậm thổi vào mặt, ôn nhu thổi đi mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt y, sau đó, quả nhiên như Già Nhược đã nói, cuốn qua người y ba lần.

Trong gió không còn có giọng nói ôn nhu đó, chỉ dần dần thoảng xa và tiêu tan vào vô hình.

Tiêu Ức Tình thất thần đứng dưới đáy hồ, trước mắt xương trắng mênh mang, không biết bộ xương nào là của mẫu thân. Cho dù y độc bộ thiên hạ, trở tay làm mưa làm gió, hiện giờ đứng ở đây, thi cốt của mẫu thân ở ngay trước mắt, y vẫn không cách nào thu liệm được cho bà!

Thế nhưng, y vẫn đứng thẳng người lại, tuy vẫn còn ho khúc khắc, nhưng tuyệt không hề khom lưng xuống nữa.

“Lâu chủ! Lâu chủ!” Đang lúc xuất thần, bên tai bỗng nghe có tiếng người nói… lần này, đích xác là có người đang gọi y. Một giọng nói quen thuộc, đó là…?

Tiêu Ức Tình bất giác tùy theo tiếng nói nhìn về đó, một cái bóng áo xanh lọt vào mắt, bèn thấy kiếm khách đeo kiếm ôm đàn đứng một bên thánh hồ.

Hơi cảm thấy bất ngờ, Thính Tuyết lâu chủ bất giác bật cười khổ lên…

Bích Lạc đấy chăng? Vậy mà Bích Lạc lại không chịu nghe lời y phút cuối cùng an bày, vì một mình y đã một người một kiếm xung sát trở lại nguyệt cung?… Tại sao lại như vậy. Tại sao lại như vậy?

Phải biết, theo phán đoán lúc xưa của y, cái gã thiên tài kiếm khách vì lời hứa mà miễn cưỡng cúi đầu phục tòng y đó, đáng lý ra chỉ trung tâm với mình một giới hạn nào đó thôi, huống gì là, cô con gái y cả đời đi tìm đã chết ở dưới đáy Ảo Hoa Cung thần điện, trong lòng gã đã không còn chút gì vướng ngại… lần này đến lượt y gặp phải kiếp nạn không thể tránh thoát, người này chín phần mười chắc là phải thừa cơ ly khai Thính Tuyết lâu mới phải… Có điều hiện giờ, hoàn toàn không theo như dự liệu của y, Bích Lạc lại không màng sống chết đơn thân xông vào nguyệt cung!

Không lẽ gã không sợ pháp thuật đáng sợ của đại tế ty Bái Nguyệt giáo?

Phải biết là, một mình một kiếm xông vào nguyệt cung, rõ ràng là một chuyện chỉ có chết không sống được! Không lẽ… trước giờ mình đều sai lầm tất cả?

Nhìn thi thể đang nằm ra đó của tế ty áo trắng, rồi lại nhìn thấy Tiêu Ức Tình đang ngẩng đầu lên nhìn mình, phảng phất như đã xác định được lâu chủ bình an vô sự, Bích Lạc thở phào ra một hơi dài nhẹ nhõm, sát khí tịch tụ giữa mi mày thình lình biến đi, bật cười khẽ lên, quỳ một gối xuống lấy kiếm chống đất: “Cung hỷ lâu chủ giết được cường địch, nhất thống Nam Cương!”

Một lời chúc tụng như vậy, phảng phất như một lưỡi đao bén nhọn đâm ngay vào trái tim của Tiêu Ức Tình. Huyết khí đang đảo lộn giữa lồng ngực không còn áp chế nổi, thân hình của y hơi nghiêng qua một bên, “oa” lên một tiếng mửa ra một búng máu.

Búng máu đó vừa rơi xuống đất, thân hình của Thính Tuyết lâu chủ lại đứng thẳng lên lại, ánh mắt lạnh lẽo ngưng tụ, thình lình, trong tay phải, ánh đao lóe lên, cổ tay trái đã bị cắt một đường, máu tươi nhỏ ra.

Máu tươi đỏ lòm nhỏ từng giọt từng giọt xuống đáy thánh hồ, Tiêu Ức Tình ngẩng đầu lên trời, đối với trời đất tuyên bố lên lời thề từng tiếng từng tiếng một: “Hoàng thiên trên trời, hậu thổ dưới đất. Tiêu Ức Tình tôi xin thề tại đây: còn sống ngày nào, nhân mã Thính Tuyết lâu sẽ không vượt quá Lan Thương, tuyệt đối không hề xâm phạm tới Bái Nguyệt giáo tơ hào… Nếu vi phạm lời thề, vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Bích Lạc kinh hãi ngẩn mặt ra, bấy giờ mới nhìn thấy cô gái mặc áo hồng lạt đằng xa… Gương mặt của y không dấu được vẻ chấn động kinh hãi: Tĩnh cô nương… Tĩnh cô nương lại đang khóc ròng ra đó sao? Cô gái kiêu ngạo dường đó, năng cán sắc bén dường đó, lại đang khóc ròng ra như vậy?!

Xương cốt trắng phau trước mắt, trời cao đất rộng, thế nhưng đại hộ pháp của Thính Tuyết lâu thình lình không biết phải nên nói gì.