Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 53

Đây là một loại tâm tình phi thường khó biểu đạt.

Ngày trẻ, không ít thời gian ta theo sư phụ sư huynh chạy khắp đại giang nam bắc. Ngự Vương ghét nhất ta đánh bạc, kỳ thực cũng không phải ta nghiện nghiếc gì, chỉ là mấy ngày nay gặp sòng bạc thì ngứa tay thôi.

Bởi vì ở bên cạnh hắn, hắn cũng thế, ta cũng thế, muốn ở cùng nhau, muốn đối phương vui vẻ. Ta sẽ không làm chuyện hắn ghét. Hắn cũng sẽ không bày ra cho ta thấy mặt ương ngạnh ta không thể tiếp thu.

Có lẽ là trói buộc, nhưng ta không hề hối hận.

Ta chưa từng nghĩ tới bản thân có thể có một cơ hội tách khỏi tầm ảnh hưởng của hắn, trở về làm chính mình. Tuy rằng cái kẻ nhậu nhẹt say xỉn, còn có phần yêu nghiệt này khiến bọn nhỏ bên người ta cũng sắp sửa không chịu đựng nổi, thế nhưng nếu như ta biết, ta tuyệt đối không muốn dùng cái chết của Ngự Vương đổi lấy tự do cho bản thân mình.

Ta của hiện tại, đang đứng trên mảnh đất Nhật Bản.

Tựa như một đứa trẻ mới sinh.

Ta suy nghĩ miên man, có phải chăng tất cả những người ngoại quốc đặt chân lên bến cảng Đại Đường cũng sẽ có tâm tình như ta vậy.

Đây là một loại tâm tình khó mà biểu đạt.

Mọi thứ ta nhìn đều mới mẻ.

Ở đây không giống với Bột Hải, nơi này là bên kia đại dương. Ngày trẻ, ta luôn cho rằng, Đại Đường chính là thiên hạ; sau khi được thả khỏi Ngự vương phủ, ta liền cảm thấy, Trường An đã trở thành tất cả của mình.

Còn ngay lúc này đây, thì phi thường kỳ quái.

Rõ ràng ta đã cố gắng áp chế kích động và lạ lẫm dưới đáy lòng, thế nhưng đứng trên mảnh đất xa lạ, lòng lại nhớ quê hương, nhớ Trường An, càng nhớ hắn hơn bao giờ hết.

Từ lúc hắn gặp chuyện không may tới hôm nay, đã bốn tháng lẻ bảy ngày. Đừng thấy ta say. Thực ra ta rất nhớ.

Nhật Bản càng gần, con thỏ nhãi ranh càng ngày càng trầm mặc.

Có lẽ ta biết hắn đang suy nghĩ gì.

Cảm giác về Nhật Bản cũng gần na ná với Trường An, kiến trúc rất giống, từ cách bố trí đường đi cho đến trang phục nam nữ.


Về phần ta cảm giác đầu tiên khi ta xuống thuyền.

———— khắp nơi là điểu ngữ líu lô.

Ta là khách quý tới từ Đại Đường, rất nhanh đã được quan viên cảng Nhật Bản tiếp đến nghỉ ngơi ở phủ đệ.

Ta trông thấy bình phong họa mỹ nhân, mọi người đều chân trần bước trên mặt sàn sạch bong, hoặc là ngồi quỳ dưới đất.

Ta xiêu vẹo ngồi xuống, đây là quốc gia của con thỏ nhãi ranh ư.

“Lại đang nghĩ đến Ngự Vương sao.” Con thỏ nhãi ranh từ phía đối diện vững vàng đẩy một ly trà qua. Ta đón lấy, bưng lên, bốc hơi nghi ngút, “Ta đang nghĩ đến ngươi kia.”

“Nghĩ đến ta?” Con thỏ nhãi ranh nhìn ta, hỏi, “Nghĩ đến ta cái gì?”

“Ngươi nên cắt mái rồi. Mấy tháng nay dường như ngươi lại cao lên đấy.”

Con thỏ nhãi ranh cúi đầu, nhìn tán anh đào cao lớn trong đình viện, “Nếu là tháng ba thì thật tốt, bây giờ hoa đã tàn mất rồi. Lần sau khi nào đại nhân mới tới đây, không có khả năng lại tới nữa đâu nhỉ. Thời điểm anh đào khai hoa đẹp lắm, ngươi đúng là không có phúc được thấy.”

Ta cười ha hả, “Nhìn ngươi cũng như nhau.”

Con thỏ nhãi ranh nhìn nhìn ta, đứng dậy, vòng qua bình phong bước ra ngoài, “Ta đi ra ngoài một chút, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai liền vào Bình An kinh. Tìm được âm dương sư ở Bình An kinh, là có thể có tung tích của cây thần Phù Tang rồi.”

“Đường dài quá…”

Ta ngửa mặt nằm trên mặt đất, dang hai tay, xoải rộng tứ chi.

Dạ trôi rồi. Lâm An vẫn ở bên cạnh ta.

Nó bò qua, sau đó từ phía trên nhìn ta đầy hiếu kỳ. Ta bèn giơ tay miết cái mặt nhỏ, nhéo rồi nhéo, nhéo đến khi cái miệng nhỏ sắp run rẩy, mới buông tay.

“Đại nhân?”


Lâm An xõa búi tóc, cởi đi cả bộ đạo sĩ lỗi thời, càng giống như một tiểu công tử. “Đại nhân?”

“Sao hả?”

” Với ai huynh cũng như thế hết.”

Ta sửng sốt, “Như thế nào?”

Lâm An chỉ mới mười hai tuổi, nó kéo một cánh tay ta, nhéo nhéo, nói, “Huynh luôn nhéo mặt ta như thế, cũng nhéo mặt Dạ như thế, còn nhéo cả mặt đại ca.”

“Hả?”

“Huynh đều coi chúng ta thành đệ đệ cưng chiều đúng không?”

Lâm An một câu kinh người, “Đại nhân, vì sao coi ai cũng giống như đệ đệ vậy?”

Ta ngẩn ngơ, Lâm An tiếp tục nhéo tay ta, nói, “Đại ca hình như không vui vẻ mấy. Ta còn nhỏ, còn chưa rõ ràng, thế nhưng có đôi khi ta nghĩ rằng, có phải hay không chính là vì chuyện đó?”

Lâm An đi rồi. Đi vào trong viện quấn lấy con thỏ nhãi ranh hỏi ai là sư phụ tương lai của nó.

Dạ bay về, ngả đầu nằm gối lên bụng ta, cọ cọ, “Tiểu quỷ này, chỉ biết bám lấy tiểu hồ ly tinh.”

Ta ôm lấy hắn, xoa đầu hắn, do dự mãi, hỏi, “Dạ.”

“Hử?”

“Ngươi nghĩ, ta đối với ngươi… ừm… nói như thế nào nhỉ… Ta đối với ngươi như thế nào?”

“Đại nhân ngươi lại xỉn à?”


“Không có.” Ta không vui nói, “Ngươi cảm thấy ta coi ngươi thành đệ đệ sao?”

Dạ sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên phá ra một tràng cười khanh khách, “Đại nhân! Ngươi đùa đấy à! Ngươi không coi ta thành đệ đệ, vậy hiện tại ngươi đang làm gì đó? Ngươi đang xoa đầu ta.”

Tay ta cứng đờ, gượng gạo giữa không trung.

Dạ bay mất. Còn cười ta một tràng.

Ta ngơ ngác nằm trên mặt đất, nhìn bầu trời từ từ tối sẫm, rốt cục con thỏ nhãi ranh đã trở về, nhìn thấy ta liền nhíu đầu mày, “Ngươi vẫn nằm im? Không hề nhúc nhích?”

Ta ngồi dậy, không nhịn được nói, “Ta muốn đi ngoài…”

Sắc mặt con thỏ nhãi ranh trầm xuống, thở dài nhìn chung quanh, nói, “Vậy ngươi đi theo ta.”

Ta đứng lên, áo quần xộc xệch, túm chặt hắn, “Thỏ nhãi ranh, ngươi cảm thấy ta coi ngươi như đệ đệ sao?”

Con thỏ nhãi ranh khẽ giật mình, quay đầu lườm ta, “Xem lại bộ dạng ngươi đi, hoàn toàn là ta chiếu cố ngươi, ngươi mới là đệ đệ ta thì có.”

Ta có chút xấu hổ, “Vừa rồi uống nhiều nước, lại nằm trên mặt đất hơn một canh giờ.”

Con thỏ nhãi ranh xiết chặt tay ta, ngay lúc ta tưởng rằng hắn dong ta đi nhà vệ sinh, hắn lại đột nhiên xoay người, đẩy ta ngã nhào ra đất, thiếu chút nữa làm ta đụng gẫy thắt lưng.

Cánh tay hắn chống tại hai bên tai ta, ta đẩy đẩy, kinh ngạc phát hiện ra, con thỏ nhãi ranh ngày xưa ta có thể nhấc lên bằng một tay, hiện tại đã không thể đẩy ra được nữa.

“Thật không?” Con thỏ nhãi ranh cúi đầu, chóp mũi sắp dính vào chóp mũi ta, “Quả nhiên ngươi chỉ coi ta như đệ đệ.”

Ta không biết nên làm sao tránh né. Trong lòng ta, con thỏ nhãi ranh tựa hồ vĩnh viễn vẫn là một đứa trẻ, hắn đang tức giận, ta chưa hề chú ý tới, hắn đã trưởng thành.

Ta biết nếu quay đầu, hắn nhất định sẽ thương tâm.

Ta không muốn khiến hắn thương tâm.

Thế nhưng nếu không phải Lâm An nói với ta những điều này, có lẽ ta thực sự vẫn chưa ý thức được, tự đáy lòng ta yêu thương bọn họ, bảo hộ bọn họ, tựa như…

“Ngươi mới nhận ra, ngươi đối xử với ta như đệ đệ rồi hả?… Ta cũng như hoàng đệ của ngươi? Có phải hay không? Đại nhân? Hả? Ngươi coi ai cũng đều là hoàng đệ? Có phải hay không? Tất cả bọn ta đều là trẻ con, có phải hay không? Hả?”


Ta vô thức giơ tay, vòng qua bờ vai, xoa lên đầu hắn.

Hắn lại tránh đi, nhìn ta đầy chán ghét, “Ngươi lại xoa đầu ta? Hả? Ngươi còn véo mặt San Hô? Vỗ vai Bạch Liên? Hả? Ngươi ôm Dạ tựa như ôm gối đầu, hả? Ngươi thật sự định tiếp tục như vậy sao? Cả đời ở chung cùng bọn ta như vậy?”

Ta há hốc mồm, hắn hung tợn nhìn ta, quát, “Nói cái gì khác đi! Ta không muốn nghe ngươi nói câu xin lỗi!”

Ta xoắn, mất tự nhiên nói, “Ta sắp tiểu ra quần rồi.”

Con thỏ nhãi ranh ngớ người.

Mặt ta đỏ tưởng chừng sắp xuất huyết, “Thực… Thực sự sắp tiểu ra quần rồi…”

“Phụt…”

Con thỏ nhãi ranh trong nháy mắt tán công, trực tiếp từ hình người biến thành con cáo nhỏ, ngồi chồm hỗm trên ngực ta, nói, “Đại nhân, ngươi được lắm.”

“Ớ…”

“Ngươi có nhớ ta đã nói gì không? Ta đã nói, ngươi còn khiến ta thương tâm, ta liền đi tiểu trên đầu ngươi. Trước khi ngươi tiểu ra quần, để cho ta tiểu đã nhé…”

“U oa ~!!! Tránh ra!!! Không được không được!!!”

Ngày hôm sau, ta và con thỏ nhãi ranh cứ làm như đêm qua chưa từng có phát sinh chuyện gì.

Tiếp theo suôn sẻ một mạch, không còn có giữa đường chui ra một đạo sĩ hòa thượng yêu tinh gì gì đó.

Rất nhanh chúng ta đã tìm được âm dương sư có uy tín nhất Bình An kinh.

Ông ta còn là người yêu thích văn hóa Đại Đường, nói tiếng Hán cũng rất trôi chảy.

Chỉ có điều ông ấy nói với chúng ta ——

“Nhật Bản căn bản không có cây thần Phù Tang thực sự. Đó chẳng qua chỉ là một truyền thuyết.”*

——————————–

* Theo truyền thuyết cổ phương Đông có cây dâu rỗng lòng gọi là Phù Tang hay Khổng Tang, là nơi thần Mặt Trời nghỉ ngơi trước khi cưỡi xe lửa du hành ngang qua bầu trời từ Đông sang Tây, do đó Phù Tang hàm nghĩa văn chương chỉ nơi mặt trời mọc. Vì tên của Nhật Bản có nghĩa là “gốc ở mặt trời” nên thời xưa người ta đã đồng nhất hóa nó với xứ sở của loại cây huyền thoại trên mà gọi nó là nuớc Phù Tang.