Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 46

Bất kể nói như thế nào, ta biết Dạ rất thích ta.

Hơn nữa cho đến vừa rồi, hồi ức cũ mới chồng lẫn vào nhau, thậm chí ta còn cảm thấy rằng, Dạ làm ta đau lòng đến tức thở.

Sau đó cành cây gẫy đôi, hắn ép ta tưởng chừng muốn ói máu, tối hậu ngọt ngào điềm đạm nói với ta——

Đại nhân, ta tặng ngươi cho người ta rồi!

Ta quả thực không nhớ nổi sau đó quay về Ngoại Ti Tỉnh thế nào. Dùng lời Dạ ngày hôm sau mà nói, đó chính là ta bị hắn chọc giận đến thất thần. Suốt đường đi ta vẫn trợn trừng mắt nhìn hắn, mặc kệ hắn nói gì, ta đều cóc thèm phản ứng.

Sáng sớm từ trên giường tỉnh lại, ta hít sâu, đồng thời tự nhủ, hãy quên đi tất thảy đêm qua, như vậy ngày hôm nay, khả năng ta sẽ có rất nhiều điều kinh hỉ.

Hoặc là kinh hãi.

Ta mặc vào bộ đồ mới điện Cam Lộ đưa tới tối hôm qua, vừa nhìn áo ngoài bằng tơ nhẹ thêu hạc bay bay, liền biết ngay đây lại là gu thẩm mỹ của Ngự Vương rồi.

Hắn chỉ thích ta mặc cái loại y phục thanh nhã này, nếu không phải nhuộm đẫm thứ văn chương ta xem chả hiểu, thì chính là lan hoa thanh trúc. Nhưng trên thực tế, ta chỉ thích loại xanh xanh đỏ đỏ hoa hòe hoa sói như gấm vóc. Nghĩ đến cũng bi ai, trước đây hắn luôn nói ta ăn mặc tầm thường, nhưng ta luôn có cảm tưởng rằng, từ khi dây vào hắn, ngay cả y phục mình cũng không có quyền lựa chọn.

Hắn còn nói tuổi ta cả vốc rồi, nên búi tóc gọn gàng lên, ta lại cố tình thích làm lộn xộn búi tóc hắn, còn trộm đi kim quan của hắn.

Hắn không cho ta nói lời chợ búa thô tục.

Nhưng có đôi khi ta thực sự nghĩ không ra từ gì phong nhã, bí bức đến mức khó chịu vô cùng.

Trong lúc ngẩn ngơ, ta buộc dây lưng, sau đó đột nhiên nghĩ, làm sao ta và Ngự Vương có thể thành một đôi được nhỉ.

Rõ ràng ta không khoái đồ ngọt, hắn không thích ăn cay.


Rõ ràng ta không biết chữ, hắn còn bắt ta tụng thơ, ta tụng thơ *** cho hắn nghe, hắn lại nghe nửa ngày không hiểu.

Đêm nay hắn…

Sẽ đến tiếp ta tiến cung sao…

“Đại nhân.”

Dạ bay tới, trôi lềnh phềnh ngay phía trên bàn ăn. Nếu Tử Du và Tiểu Mai cũng có thể trông thấy cảnh này, tuyệt đối sẽ không nuốt nổi miếng thứ hai.

“Đại nhân, ngươi đang ăn cháo, hay là đang cười hả?”

Ta chuyển đầu nhìn sang hướng khác, gắp lên nửa miếng lòng đỏ trứng. Nghiền vụn, quấy lẫn vào trong cháo.

Dạ cũng bay qua, dí sát mặt lại, “Đại nhân? Ngươi không đáp lại ta hả?”

Ta chuyển đầu sang hướng bên kia, khều lên một đũa gà xé phay, kết quả vừa ngẩng đầu, liền thấy đôi đũa của con thỏ nhãi ranh chới với giữa không trung, nhìn ta đầy tội nghiệp.

Ta chuyển đũa, một gắp lớn gà xé phay đáp xuống bát hắn.

Dạ lại bay qua bên kia, chắn mất cảnh tượng hoành tráng con thỏ nhãi ranh ngấu nghiến thịt gà, dí sát mặt lại, thét lên lanh lảnh, “Đại! Nhân! Nói! Chuyện! Với! Ta!”

Ta một cái tát tát bay hắn qua một bên, Tử Du vội vàng buông bát, ân cần hỏi, “Đại nhân. Sao vậy?”

“Không sao —— “

“Kétt ———— “

Trên cửa đột nhiên xuất hiện thêm ba vệt móng tay, một dòng máu đỏ sậm tức thì chảy tong tỏng. Trong nháy mắt tất cả mọi người đều hết muốn ăn.

Một ngày bận rộn của Ngoại Ti Tỉnh đã bắt đầu bằng cảnh đám tì nữ hì hụi cọ ván cửa như vậy.

“Đại nhân.” Tử Du thò đầu ra từ sau chồng công văn cao ngật ngưỡng, gian nan nói, “Ngài xem cái này.”


Ta tiếp nhận công văn, mở ra nhìn nhìn, ngó ngó Tử Du, nói, “Ngươi biết đấy, ta không biết chữ…”

“Èm.” Tử Du vội đứng lên, cách cái bàn giơ tay chấm chấm công văn, “Đây là một tờ bái thiếp, thế nhưng bên trên viết rõ, muốn Ngoại Ti Tỉnh Đông phương sử lệnh, đại nhân ngài tiếp đãi. Hơn nữa người này không viết rõ thân phận, ở đâu, chỉ nói đến từ phương đông.”

Ta gập công văn lại, “Đây rõ ràng là trò đùa dai thôi, ném đi cho rảnh.”

“Thế nhưng, cống phẩm viết trên đó, là Ngục huyết linh lung.”

“Đó là cái gì?”

“Là bảo vật nghìn năm ghi trên sách, phi thường trân quý, hơn nữa thời điểm cung loạn đã bị thất lạc rất nhiều năm. Có thể ngay cả Ngự Vương điện hạ cũng không biết, sao người này lại biết được nhỉ.”

Dạ vội vàng nhào tới, bám lủng lẳng sau lưng ta, “Ngục huyết linh lung! Ta biết!”

Ta có phần ngạc nhiên kỳ quái, lại trải công văn ra, gật đầu với Tử Du, “Đã chỉ đích danh đòi gặp ta, vậy ta phải đi gặp người này thôi. Dù thế nào cũng là nhận Ngoại Ti Tỉnh tiếp đãi, còn có thể ăn thịt ta hay sao.”

Tử Du cười khổ, “Nếu như có thể tìm về Ngục huyết linh lung, thì thật đúng là một chuyện đáng mừng. Làm khó đại nhân rồi.”

Ta xua tay, “Có gì mà làm khó chứ. Tử Du đại nhân ~ “

Vừa nói ta vừa nhét công văn vào trong ngực, tha theo oán linh sau lưng bước ra sân.

Ánh dương tươi sáng, ta núp dưới bóng cây.

“Ngươi xuống ngay cho ta! Ta không dựng thẳng nổi thắt lưng nữa!”

Dạ vươn đầu tới, hôn vào lỗ tai ta đánh chụt, “Đại nhân chịu để ý ta rồi.”

Dạ đáp xuống, sau lưng ta nhẹ bẫng, “Sớm biết rằng như vậy đại nhân sẽ chịu để ý ta, vừa nãy ta nên đè gục ngươi xuống mâm cơm mới phải.”

Ta tát hắn một phát lật mặt, cảm tưởng như đang đập một con ruồi, đập phẹt Dạ xuống đất.

“Ngươi biết Ngục huyết linh lung ư? Đó là cái gì?”

“Đó là một bảo vật, nghe nói có thể khiến người khởi tử hồi sinh, nhưng trên thực tế, mốn đồ đó chỉ có thể kéo dài tuổi thọ. So với Thiên Sơn tuyết liên, nhân sâm ngàn năm mà nói, hiệu quả càng cao hơn mà thôi. Bởi vì linh chi thuốc bổ đều phải ăn thì mất, mà Ngục huyết linh lung lại là một khối ngọc. Ngươi nghĩ coi, đeo một khối ngọc trên người, tựa như ngày đêm dùng nhân sâm tẩm bổ bồi dưỡng, tự nhiên là trân bảo hiếm có.”


Hắn nói rất mơ hồ, thế nhưng có bài học kinh nghiệm mấy ngày nay làm gương, ta còn đang đấu tranh tư tưởng, liệu có nên tin hắn nữa hay không.

Dạ trôi bồng bềnh tới bên ta, ngồi xuống, khẽ khàng tựa đầu lên bờ vai của ta, “Nhưng mà món đồ kia rất buồn cười, mang lâu rồi bổ nhiều rồi, người đeo sẽ bị chảy máu mũi… Đại nhân, cái linh lung kia… Ta muốn có…”

Ta đang chực hỏi hắn, ngươi là quỷ thì muốn có làm gì.

Dạ lại nhẹ nhàng nói, “Đó là thứ duy nhất, ngươi tặng cho ta năm xưa…”

Ta ngửa đầu, xuyên qua vòm cây, nheo mắt nhìn mây trắng.

Ta nói, “Dạ, nói như vậy, cái người chảy máu mũi đó, chính là ngươi đi.”

Dạ quả nhiên không nói lời nào.

Ta đột nhiên xoay người ngả xuống đất, thắt bụng vì nghẹn cười, Dạ ở bên cạnh nhìn trừng trừng ta, ánh mắt oán độc.

“Thôi được.” Ta hít sâu, nén cơn cười, “Ta lấy cho ngươi là được.”

“Đại nhân, bảo bối này kéo dài tuổi thọ, bách độc bất xâm… Đại nhân… không để lại cho Ngự Vương sao?”

“Cho hắn làm gì?” Ta làm mặt lạnh, “Ta hơn hắn sáu tuổi, ta sao bắt hắn chết già cùng ta được.”

Dạ, “…”

Ngự Vương tại Tử Thần điện xa xa, “Hắt xì!”

Cung tỳ hoang mang nói, “Hoàng thượng. Có phải bị phong hàn hay không, nô tỳ đi truyền thái y.”

Ngự Vương buông tấu chương, khoát khoát tay, “Không việc gì. Đi xuống đi.”

Ta lại quay về tìm Tử Du, quyết định ôm việc này.

Tử Du vội vàng viết công văn báo cáo Ngự Vương, Tiểu Mai thì ưỡn cái bụng bầu vội vã bày biện cơm nước.

Trên công văn chỉ nói, có người đến từ phương đông, buổi trưa hôm nay chờ ở ngoài cổng thành Trường An, không có thị vệ, mang theo Ngục huyết linh lung, yêu cầu ta đi đón tiếp.


Chuyện thần bí thế này, ta ở Ngoại Ti Tỉnh suốt bao nhiêu năm cũng chưa từng gặp phải.

Toàn bộ Ngoại Ti Tỉnh đều hết sức khẩn trương, ngay cả con thỏ nhãi ranh cũng từ chối cuộc hẹn đi tiếp kỳ sĩ Nhật Bản vào buổi chiều đã định. Lại đòi đi theo ta.

Sáng sớm, buổi chiều, cùng buổi tối những hôm không giới nghiêm, đều là những khoảng thời gian thành Trường An náo nhiệt nhất.

Lúc này vừa quá trưa, ta leo lên ngựa, lưng đeo Dạ, ngựa của con thỏ nhãi ranh đi bên cạnh. Ta vừa tránh né Hồ cơ trên đường táo tợn đá lông nheo, vừa nói với con thỏ nhãi ranh, “Ngươi biết không. Năm ngoái ta đi tiếp ngươi, cũng cùng một kiểu như vậy. Một nhúm thị vệ Nhật Bản của ngươi khi đó, chắc đều do ngươi dùng yêu thuật biến thành đi.”

“Đại nhân nhớ lầm rồi. Ta chỉ tới một mình, nên ngài mới thấy khả nghi, còn hỏi ta có phải hay không bay từ trên biển tới.”

Ta lúng túng nói, “Cho nên mới bảo ngươi chí ít cũng nên biến ra mấy tên thị vệ, cho nó khí thế.”

Con thỏ nhãi ranh hờ hững nhìn ta, “Hiện tại đi về phía cửa thành chỉ có ngươi và ta, cái này gọi là cái khí thế gì.”

“Công văn này rõ ràng bất thường mà, nghĩ xem Đại Đường ta hưng thịnh, quốc gia nào dám vô lễ thế chứ, đây nhất định là có kẻ bày trò. Không tin chúng ta đánh cuộc, nhất định chỉ có một người đợi chúng ta ở ngoài cổng thành.”

Vẻ mặt con thỏ nhãi ranh là chẳng buồn cùng ta tranh luận. Ta cũng cảm giác được, mấy thiếu niên trước khi đi sư huynh lưu lại làm ảnh vệ cho ta, lúc này đang theo sát đằng xa.

Thế nhưng, không ngờ là, ra khỏi cổng thành, bỗng nhiên một cá nhân cũng không hề tồn tại.

Ta và con thỏ nhãi ranh lại cưỡi ngựa đi tiếp vài dặm. Gặp phải ngoại trừ dân chúng ngoại thành họp chợ, thì chính là Hồ cơ trải sạp hàng tấu nhạc, thực sự không thấy ai có vẻ giống người từng đưa công văn bái thiếp tới chỗ chúng ta.

Cuối cùng, chúng ta quyết định sắc trời chưa muộn, trước hết chia nhau ra xem xét.

Ta chạy theo hướng đông vài dặm.

Dọc đường đi luôn cảm giác bất thường, qua nửa ngày mới ý thức được, chẳng biết từ bao giờ, Dạ vốn đè nén ta không dựng thẳng nổi thắt lưng đã biến mất tăm, phỏng chừng hắn lại tót đi chơi đằng nào rồi. Thế nhưng mấy người ảnh vệ đi theo phía sau ta, bỗng nhiên cũng không còn khí tức.

Bây giờ thực sự chỉ còn lại mỗi mình ta. Ta không có võ công, ít nhiều có chút bất an, vì vậy lập tức quay đầu ngựa lại, chạy về phía nội thành.

Thế nhưng đúng lúc xoay người, ngựa lại bất thình lình hí dài quỵ gối.

Ta thiếu chút nữa rơi thẳng xuống. Thời khắc then chốt, đành chật vật lăn qua một bên.

Cổ tay phải vô lực chạm đất, ta ngồi dậy có chút trầy trật, gương mặt dính chút bùn đất. Vừa mới ngẩng đầu, liền trông thấy một người lạ hoắc không biết đã vô thanh vô tức đứng trước mặt ta từ bao giờ, đang cúi người, mở to đôi mắt tối đen như mực, khom lưng nhìn thẳng ta.


Tay y đã đưa đến trước mặt ta. Sợi tơ màu đỏ vắt vẻo qua ngón tay thon dài, đang đung đưa một viên bảo ngọc đỏ thẫm.

Ta nhìn ngọc thạch nọ, cảnh tượng quen thuộc bỗng chốc vụt qua trong trí nhớ.

Ta há hốc miệng, phát ra âm thanh khản đặc.

“Là… Ngục huyết… linh lung?”