Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 34

Lăn giường hết vòng đã quá nửa đêm. Sau đó tuy rằng mệt mỏi không chịu nổi, nhưng ta vẫn trắng đêm không chợp mắt.

Ta thực sợ đây chỉ là một giấc mộng, ngủ rồi, tỉnh dậy, sẽ tan biến.

Thế nên ta lật qua lật lại, suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Sớm tinh mơ, Ngự Vương đúng giờ tỉnh giấc.

Ta đang đờ người tựa lên chăn đệm, lập tức thu lại hết thảy bộ dạng của hắn vào trong mắt. Thấy hắn dụi dụi mắt, sau đó lại hắt xì hơi một cái, hươ hươ đầu, tóc rủ qua trán che khuất mắt, chỉ lộ ra cặp môi đỏ tươi.

Ta nháy mắt nhào tới.

Ngự Vương còn chưa tỉnh hẳn, liền bị ta vồ tới hôn đến mơ hồ.

Hạ quyết tâm, ta bò dậy, nhặt đai lưng vứt cạnh đó lên, thừa dịp hắn thất thần, cấp tốc trói lại hai chân hắn.

Ngự Vương lại hoảng sợ ngồi bật dậy, niết cằm ta, lạnh nhạt nói, “Ngươi cho rằng như vậy là có thể muốn làm gì thì làm sao?”

Ta trở tay niết cằm hắn, nhẹ nhàng lắc lắc ~

“Nếu ta định muốn làm gì thì làm, vậy nên trói tay ngươi. Trói chặt chân của ngươi, là để cả ngày hôm nay ngươi không thể ra khỏi gian phòng này, càng không thể rời khỏi ta.”

Ngự Vương ngẩn người, buông cằm ta ra, ôm ta lại hôn vài cái, sau đó liền im lặng cúi đầu, tháo đai lưng dưới chân.

Ta cười khổ nói, “Ta cho rằng tối hôm qua vì gạt ta mở cửa, ngươi mới nói phải đi.”


“Công văn khẩn từ Hoàng Hà đưa đến Trường An, nhanh nhất cũng phải mười ngày, bạc do bản vương trích cấp, hôm qua vừa mới xuất kho, tấu chương phê lệnh còn đang trên đường, tấu chương báo vỡ đê đã đưa tới, ngày tháng đề trên đó, vừa đúng mười ngày trước.”

Ngự Vương bắt đầu chỉnh trang quần áo, “Bây giờ Hoàng Hà lũ lụt, trong đó lại có chênh lệch mười ngày, sợ rằng trăm họ sớm đã trôi giạt khấp nơi, khổ không kể xiết. Bản vương quyết định, đợi ba ngày chịu tang, hạ táng mẫu phi xong liền đi, hơn nữa tự mình dẫn theo một nhóm quan viên và ngân lượng đuổi tới.”

Ta thân thể trần trụi, chán chường ngã ụp lên gối đầu, kéo rịt tay hắn, thế nào cũng không chịu buông ra.

Ngự Vương ngưng một chút, nhẹ nhàng cầm chặt tay ta, áp sát lại nói, “Vì thế tối hôm qua càng muốn gặp ngươi, nhưng tìm thế nào cũng không được, may mà ngươi đưa bát cháo tới, bản vương mới biết ngươi trốn ở chỗ này.”

Ta quay đầu đi chỗ khác, vành mắt đỏ au.

Ngự Vương thở dài, không hề do dự xốc chăn lên, tách chân ta ra.

Ta vội vàng vặn cổ nghển đầu nhìn hắn, tức chết đi được. Giận dữ nói, “Ngươi cho rằng như thế, ta liền chịu thả ngươi đi?”

Ngự Vương dừng lại, giơ ngón tay chặn lên trước môi, khẽ cười nói, “Suỵt ———— bản vương đang thổi tiêu, Thanh Hòa không được quấy rầy ~ “

“Ngươi! Ngươi, ưm…”

Ta hoảng loạn phun ra một ngụm trọc khí, còn muốn đẩy hắn ra, thế nhưng giữa hai chân nhất thời được mềm mại ấm áp bao trùm, liền không có sức đâu động đậy nữa.

Chưa được một chốc, ta nhanh chóng vứt sạch mũ giáp.

Bữa sáng trực tiếp càn quét khắp thiện phòng, cung tỳ quỳ gối bên ngoài, còn ta và Ngự Vương thì nhìn xem muốn ăn gì, liền trực tiếp mở nắp nồi thò đũa chọc. Nếu không phải ta còn đang giận lẫy với hắn, bữa sáng này, tuyệt đối là ăn một cách vui vẻ tự tại.

Trong lúc đó Ngự Vương ba phen bốn bận bắt chuyện với ta, ta đều phớt lờ hắn.

Hắn lại tốt tính hiếm thấy, liên tiếp đòi đích thân gắp cho ta. Ta quay đầu tránh né, cuối cùng giọng buồn bực nói,

“Tối hôm qua ta năm lần bảy lượt năn nỉ, ngươi cũng không chịu thổi tiêu cho ta, hôm nay chủ động sảng khoái thế này, thế nhưng lại là vì ly khai ta, muốn ta thả ngươi đi sao?”

“Thanh Hòa. Quốc sự tạm thời giao cho Tam công, ngươi cũng học một chút, bản vương đã sai người dẫn đám trẻ sư huynh ngươi huấn luyện tiến cung, phân ở điện Cam Lộ bảo vệ ngươi, bên cạnh ngươi còn có một bầy… gì đó, trông chừng hộ ngươi. Bản vương đi lần này, về an toàn của ngươi cũng yên tâm ít nhiều.”

Chính là ta không an tâm! Vừa nghĩ tới hắn có thể gặp phải đủ loại nguy hiểm, ta tựu tức giận đến vứt thẳng đũa xuống đất.

Ngự Vương nghe vậy khẽ cười cười, dùng đũa của mình gắp một miếng thịt lên, nhanh chóng nhét vào trong miệng ta, dịu dàng nói, “Bản vương biết, Thanh Hòa nhà ta chính là biết cân nhắc. Như vậy đi, chỉ cần ngươi an tâm trông coi hoàng thành, chờ bản vương trở về, sau này ngày nào bản vương cũng thổi tiêu cho ngươi, quyết không nuốt lời.”


Hắn nói gì thế, hắn nói Thanh Hòa nhà ta…

Ta tức thì sướng lâng lâng từ tận đáy lòng. Sau đó đột nhiên phát hiện.

Bắt đầu từ đêm qua, trải qua một màn cãi nhau này, tự nhiên ta và hắn lại bắt đầu trở nên buồn nôn như vậy… Mà còn buồn nôn một cách khoái trá.

Ra khỏi thiện phòng, bước trên lối nhỏ ngự hoa viên.

Ta lòng không bỏ cuộc đi sát theo sau hắn, thế nhưng trong óc lại bắt đầu kêu lanh lảnh, cho hắn đi, cho hắn đi, trở về có người thổi tiêu cho cả đời ~

Đi ngang qua hồ, bên bờ thủy tiên nở rộ. Hòa quyện với hương hoa trong ngự hoa viên, theo lán gió thổi tới.

Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Sau đó không hề nghĩ ngợi, liền cuống quít đạp giầy, phi thân nhào xuống nước.

“Thanh Hòa!!”

Ngự Vương sợ hãi. Ta nghe hắn đứng bên bờ lo lắng gọi tên ta, lệnh thị vệ xuống nước.

Ùm ùm, lập tức có mấy thị vệ nhảy xuống hồ.

Ta vội nín một hơi, lặn thẳng xuống đáy nước.

Nước hồ trong ngự hoa viên là nước chảy. Trong veo vô cùng.

Ta gạt ra một đám diếc vàng. Liền nhìn thấy Bạch Liên San Hô, còn cả dạ minh châu của Tử Vi rơi trên lớp đá dưới đáy hồ.

Bơi qua, vừa nắm vào tay, cánh tay ta đã bị xiết chặt. Bị thị vệ nhảy xuống nước liều mạng kéo lên. Chốc lát sau đã bị nhấc lên bờ.

“Quý! Thanh! Hòa!” Sắc mặt Ngự Vương phi thường xấu xí, thị vệ vừa buông ta, hắn liền xông tới, hung hăng xách vạt áo ta lên, nghiến răng nghiến lợi nói, “Một khóc hai nháo ba tự sát, ngay loại biện pháp này cũng muốn dùng, ngươi luyến tiếc bản vương như vậy, sao không nói sớm!”

Ta lau nước trên mặt, tâm tình khẽ động, vội giấu ngọc bội ra sau lưng, ngẩng cổ nói, “Ta cứ tự sát, sao nào.”


Ngự Vương vô cùng phẫn nộ kéo nội thị bên cạnh, lôi đến trước mặt, “Đến điện Tử Thần, lệnh bọn họ đi trước, bản vương mang theo quan ngân1, ngày mai xuất phát tiếp.”

“Dạ!”

Ta sửng sốt.

Sau một khắc Ngự Vương ẵm ngang người ta, trầm mặt đi về hướng điện Cam Lộ.

“Hôm nay không đi nữa à?” Ta mềm nhẹ hỏi.

Ngự Vương đứng lại, tức giận đến độ quăng ngay ta xuống đất.

Ta xoa xoa mông đứng dậy, vội vàng bắt kịp bước chân hắn.

“Ngày mai vẫn đi sao.”

Ngự Vương lại dừng lại, xoay người một phát, “Thanh Hòa, mạng, người, quan, trọng.”

“Ta cũng không biết mình làm sao nữa, ta chỉ cảm thấy bất an.”

Ta nhẹ nhàng cầm tay hắn.”Luôn cảm thấy dường như lần này ngươi đi, ta sẽ không thể gặp lại ngươi nữa.”

Ngự Vương nói, “Thanh Hòa, ngươi quá nhạy cảm rồi.”

Ta nói, “Để ta đi nhé.”

Ngự Vương tức khắc nói, “Không được!”

“Ta viết thư cho ngươi. Báo bình an cho ngươi. Nhờ Dạ chuyển cho ngươi, hắn là hồn ma, gió thổi một cái, là có thể bay về Trường An trong nháy mắt.”

Gương mặt Ngự Vương vẫn trơ trơ.

“Hơn nữa bên người ta còn có Bạch Liên Tử Vi.”


“Đừng có nhắc tới Bạch Liên đó với bản vương!” Sắc mặt Ngự Vương càng xấu xí.

“Được, được, không mang theo y đi. Không mang theo y đi. Ngươi để ta đi nhé. Hồi trẻ ta cũng từng đi tới khu vực Hoàng Hà, hơn nữa chẳng phải ngươi không thích thổi tiêu cho ta sao. Ngươi để ta đi, sau này ta không đòi ngươi thổi tiêu nữa. Ta! Bảo! Đảm! Không! Đòi! Ngươi! Phải! Thổi! Tiêu! Cho! Ta! Nữa! “

“Ngươi đi đi.” Ngự Vương cấp tốc nói.

Ta lập tức ngây ra như phỗng.

Cái gì mà mạng người quan trọng.

Té ra chỉ là chuyện thổi tiêu với không thổi tiêu!

Ngự Vương, ngươi là đồ ngụy quân tử.

Ta đẩy hắn ra, tức giận chạy một hơi về điện Cam Lộ, quyết định không bao giờ để ý đến hắn nữa.

Vừa vào phòng, ta đã bị một đám um sùm bao vây.

Tử Vi trước tiên đưa tới một ly trà, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười mà nói, “Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân, cùng Ngự Vương điện hạ tâm ý tương thông, tâm tư quyến luyến, có điều nói lại… Đại nhân còn muốn đi nữa sao?”

San Hô vỗ vỗ cái bọc nhỏ, “Đại nhân, ta đã thu dọn xong rồi.”

Dạ bay tới bay lui, “Để ta chuyển thư hộ ngươi nhá, để ta chuyển thư hộ ngươi nhá! Ngươi bất kể ta nêm nếm vào thư nhá…”

Ta quệt mồ hôi lạnh, “Tốc độ truyền tin tức của các ngươi nhanh thật.”

Bạch Liên khoanh tay, lắc đầu thở dài, “Ngự Vương đại nhân thật không chào đón ta. Song cũng may đại nhân đã nhặt ngọc bội về.”

Lời vừa dứt, ba luồng ánh mắt giết người tức thì bổ về phía ta.

Ta vội móc ra ngọc bội minh châu, cẩn thận đeo lên hẳn hoi. “Hôm đó ta kích động thôi, kích động thôi.”

“Hừ.” Con thỏ nhãi ranh hừ lạnh, túm lấy ta, “Đại nhân, trước mắt khoan tính tới chuyện này, ngài giải thích cho bọn ta một chút, đây là thứ gì.”

“Hở?”


Ta bị con thỏ nhãi ranh đẩy tới, thấy một thiếu niên tóc vàng tựa như một con mèo Ba Tư nhỏ đang híp mắt ngồi xổm một bên, ngoác mồm ăn từng thìa đậu phụ chưng tiết.

Thấy ta tới, bèn điềm nhiên bảo, “Ca… Em đi với…”

……………………………………………………

1. Quan ngân: bạc quan -> tiền của công, tiền nhà nước.