Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 10

Ta còn chưa kịp phản ứng lại, thiếu niên đã dí sát cái mặt qua, vóc người hắn thấp hơn ta nửa cái đầu, lúc này đang ngước mặt nhìn ta, vẻ mặt kiều mỵ, “Quý đại nhân, ngươi thấy ta rất đẹp có phải không.”

Tiếp theo hắn tự mình giật vạt áo, lộ ra da thịt mờ mờ, nhưng lại cực kỳ nhẵn nhụi tinh tế.

Ta cúi đầu nhìn xương quai xanh mê người của hắn, nuốt nước miếng đánh ực, “Ta… Ngươi… Ngươi muốn làm gì.”

“Đại nhân không muốn ta sao? Đừng ngại mà, ta đã phù phép rồi, không ai nghe thấy đâu.”

“Nghe… Nghe… Nghe cái gì…”

Một cái chân của hắn đã ngoắc ngay vào người ta, không nhanh không chậm mà cọ xát, “Đại nhân còn giả ngu. Thật chẳng có ý tứ.”

“Ô oa!”

Ta quả thực muốn khóc, không tự chủ đẩy phắt hắn ra, chật vật lui về sau, kêu khóc nức nở, “Đừng động vào ta! Ta… Ta!”

“Đại nhân? Đến đây nào ~” mắt thấy vuốt sói lại quờ tới.

Ta đã hết đường lui, dưới tình thế cấp bách, cũng chẳng thèm sĩ diện nữa, “Ta cũng là ở dưới!”

Thiếu niên lập tức dừng động tác, thu hồi nụ cười quyến rũ, vẻ mặt âm trầm, sắc mặt càng thêm trắng bệch, “Sao ngươi không nói sớm! Hừ! Uổng cho Ngự Vương kia đối với ngươi vâng lời răm rắp, thế mà ngươi lại ở dưới hắn! Cao vậy mà toi cơm. Chẳng tiền đồ gì sất.”

Ê, ngươi còn nói ta?

Cái gì gọi là Ngự Vương đối ta vâng lời răm rắp? Ta bỗng nhiên nổi hết cả da gà.

Nào biết hắn nói xong, thì đột nhiên giận dỗi xông lại phía ta.

Ta há miệng, thốt không ra tiếng, nhưng hắn chỉ xuyên qua ta, trôi về phòng giam đối diện.

Khoảnh khắc bị hắn xuyên qua giống như lọt phải hố băng. Ta không khỏi lạnh run cầm cập, quay đầu nhìn, thi thể vặn vẹo trong phòng giam đối diện bỗng nhiên nảy lên vài cái, lại như thể còn sống, chậm rãi bò dậy.

Ta sợ đến vô lực, ngã phịch xuống đất, thấy cỗ thi thể nọ đưa lưng về phía ta, dường như vẫn còn tức giận.

“Này…” Ta thử thăm dò, “Ngươi nói đó là xác chết, vậy… thân thể của ngươi đâu?”

“Khì!” Niên thiếu bật cười, “Ta đã sớm chẳng còn thân thể. Người này bị phán quyết giam cầm chung thân, cả đời không thể ra thiên lao, vào đây ba ngày thì tuyệt thực tự sát, ta thừa dịp thi thể chưa kịp lạnh cứng, liền chui vào, tuy rằng chỉ có cháo húp, nhưng tốt xấu còn được nếm lại vị gạo.”

Hắn vừa nói xong, lòng ta bỗng dâng lên nỗi đồng cảm, nhớ tới bản thân ban đầu chịu nhiều uất ức đến vậy, nếu không phải lo lắng hoàng đệ, ta đã tự vẫn từ lâu, giống như Ngự Vương nói, nếu hoàng đệ chết, ta tuyệt không thể sống cho qua ngày. Nhưng hôm nay, không biết làm sao, gặp phải thiếu niên này, ta thậm chí đã có ý nghĩ, “Nếu ta cũng chết rồi, thì sẽ đồng dạng như thiếu niên, thân xác đã hóa thành tro bụi, mà linh hồn còn phiêu dạt giữa thế gian.”

Lại nói ngày trẻ, ta từng thầm mến tiểu thư của Nam Cung thế gia. Vào hoàng cung cũng từng trông theo Bình Ninh công chúa đến si ngốc.

Tận đến khi bị Ngự Vương chộp đi, ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cùng nam nhân giao hoan.

Mà ngay cả hoàng đệ thương yêu, ta cũng chỉ là thích lẳng lặng ngắm gương mặt hắn say ngủ, hoặc là lặng lẽ chạm vào xem hắn có mập lên hay không.

Ngự Vương không có Vương phi, ta không biết, liệu sau này hắn có thích nữ nhân không. Thế nhưng ta, thân thể bị dạy dỗ đã ba năm, cho dù gặp lại nữ tử xinh đẹp, cũng không tìm được cảm giác ngày xưa nữa.

Bất kể ta có tình nguyện hay không.

Ta đã biến thành kẻ đoạn tụ. Còn là cái loại rất triệt để.

Không ngờ so với ta, thiếu niên này lại càng triệt để.


“Tro cốt của ta được chôn ở chỗ này.”

Thiếu niên đột nhiên buồn bã nói, “Vậy nên ta không đi đâu được. Nơi này ngàn năm trước là tẩm cung của ta, ta bị giết ở đây, rồi thiêu thành tro bụi. Sau lại thay triều đổi đại, ở đây cũng xây cung điện mới, hoàng tộc nam nữ chẳng coi ta vào đâu mà chơi đùa ầm ĩ, ta thấy ngứa mắt, bèn hù dọa bọn họ một chút xíu. Kết quả, bọn họ thỉnh về Nam Hải Quan m, trấn trụ hồn ta, lẽ ra ta đã chơi chán chê, còn có thể vào luân hồi, rút cuộc một lần trấn này đi tong mất ngàn năm, trên sổ sinh tử, tên ta chả bị gạch phăng từ đời tám hoánh rồi.”

Ta cả kinh nói, “Chính là pho Quan m thờ trong lao môn đại đường nọ?”

“Ha ha… Đúng vậy… Thiên lao ngày nào chẳng có người toi. Ngục tốt cũng sợ quỷ nhập thân, chỉ có mỗi pho Quan m ngàn năm, còn ai dám không cung phụng chứ.”

Lúc này đã vào đêm, ta ôm lấy lò sưởi, tựa đầu lên chấn song, “Ngươi định đợi trong này vĩnh viễn sao?”

Thiếu niên chán chường dịch dịch. Đột nhiên cất giọng thanh thanh, “Quý đại nhân, ngươi được Tử Vi tinh chiếu mệnh, lại là thiên tử hoàng tộc, ban cho ta một cái tên, để ta đi theo ngươi nhé.”

Da gà vừa lặn, lại lập tức nổi khắp toàn thân, “Khỏi, Ngoại Ti Tỉnh ta đều là mấy quan viên ngoại quốc tịch, hù dọa họ ta không chơi nổi.”

Thiếu niên dường như còn muốn nói gì nữa, chợt nghe thấy ngục tốt hô vang, Ngự Vương điện hạ đã đến.

Ta nhanh chóng rúc về ổ chăn, giả vờ ngủ.

Thiếu niên cũng ngậm miệng.

Tiếng bước chân chậm rãi tới gần. Ngự Vương mở cửa lao. Vừa tiến vào liền thấy ta hô hấp bình ổn, không nhịn được cười nói.

“Đừng giả bộ nữa.”

Ta mở mắt ra, “Làm sao ngươi biết.”

Ngự Vương nhếch miệng, “Ngươi ở cạnh ta, chưa một lần thực sự ngủ yên. Ta đi, ngươi mới có thể an ổn ngủ say, nhưng mà nếu ta tới, ngươi nhất định sẽ giật mình tỉnh giấc.”

Để ngăn ngừa câu chuyện đi theo hướng không thoải mái, ta vội cười gượng chuyển chủ đề, “Ngự Vương điện hạ, có tìm được hung phạm hay không.”

“Tìm được rồi.”

Ta đè thấp giọng, “Là ai?”

Ngự Vương lại cúi người ngồi xổm xuống, vuốt vuốt quả tóc bù xù của ta, “Nói ngươi cũng không tin.”

“…” Như thế nào có mùi vị làm nũng.

Ngự Vương vuốt vuốt. Lại dịch vào hai tay nâng mặt ta, hôn mấy cái, “Ngươi ở Ngoại Ti Tỉnh ra sao, có kẻ nào ức hiếp ngươi hay không.”

“Người dám ức hiếp ta, cũng chỉ có Ngự Vương đại nhân ngài thôi.”

Nếu là trước đây ta nói vậy, phỏng chừng đã sớm ăn vài roi, thế nhưng, hiện giờ Ngự Vương điện hạ đang mê đắm cuộc chơi, lá gan ta cũng phình lên, đồng thời, cũng nhấn chìm bản thân vào sâu hơn một chút.

Quả nhiên, Ngự Vương toét miệng cười, rúc đầu vào lòng ta, “Đúng, chỉ ta mới có thể ức hiếp ngươi.”

Ta vòng tay ôm lưng hắn, lúc này cho dù là ai thấy, cũng không thể nghĩ rằng ta nằm dưới hắn được. Không khỏi thở dài nói, “Nhưng mà ta không thích ông bác phụ trách trà nước cho ta, suốt ngày chỉ lười biếng, trà lạnh cũng chẳng biết đường mà đổi.”

Sau đó, Ngự Vương lại thân thân thiết thiết đút ta ăn cơm chiều, ta nhìn con gà sắp chỉ còn phân nửa, vội vàng kêu no.

“Ta đi đây.” Ngự Vương nhẹ nhàng lau tay, “Đã không cần thẩm vấn nữa rồi, lát sau, sẽ có người áp hung thủ vào, thả ngươi ra ngoài.”

Lời hắn vừa nói có gì đó không đúng, thế nhưng nghĩ lại tỉ mỉ, vẫn chẳng biết là vấn đề gì.

Chờ Ngự Vương vừa đi, ta liền quăng gà quay sang phía đối diện. Thiếu niên nhặt lên ăn, cũng không nhắc lại chuyện đi theo ta.

Mơ mơ màng màng, cảm thấy thời gian không còn sớm nữa, ta đang định đi ngủ, từ trong hàng lang lại truyền đến tiếng kêu thê thảm.

“Đại nhân! Ta oan uổng a! Thả ta ra! Thả ta ra!!”

m thanh này hơi hơi quen tai, nhưng ta nghĩ một hồi vẫn chẳng thể nhận ra.

Có ngục tốt lại đây, mở cửa, nói cung kính, “Quý đại nhân, Ngự Vương điện hạ đã bắt được hung thủ thực sự độc hại hoàng thượng, ngài có thể ra lao rồi.”

Ta đứng lên, sửa sang quần áo một chút, nhìn sang thiếu niên ở đối diện, hắn vẫn im lìm không nhúc nhích. Phỏng chừng ta vừa cự tuyệt, hắn đã từ bỏ rồi.

Nghĩ đến đây, ta không khỏi có chút tự trách.

Từ phòng giam đi thẳng tới đại đường, phát hiện Tiểu Mai Tử Du đã đợi sẵn từ lâu, vành mắt đỏ au, đồ thỏ nhãi ranh cũng tới, đưa cho ta một kiện áo bông, “Đại nhân, bên ngoài gió mạnh.”

Ta đón lấy áo bông, vừa ngẩng đầu liền thấy bức tượng Quan m bạch ngọc dựa nam nhìn bắc, hương khói vờn quanh, rất có chính khí. Ta nhớ, đồ thỏ nhãi ranh không sợ thứ này.


“Tử Du, thỉnh pho Quan m này về Ngoại Ti Tỉnh.”

Thêm ngày 25 tháng 12

“Cái này… Bây giờ?” Tử Du nhìn qua ngục tốt có chút không vui mà không dám thể hiện, lại do dự nhìn ta.

Ta khép chặt áo bông, “Quan m này nét mặt hiền hoà, bản đại nhân nhìn thấy liền thích, Tử Du a, ta nhớ, ở Ngoại Ti Tỉnh chúng ta còn dư một pho Như Lai nạm vàng Thiên Trúc tiến cống, ngày mai thỉnh Quan m về, thì thuận tiện tống Kim Phật đến thiên lao luôn.”

Đám ngục tốt vừa nghe thấy hai chữ kim phật, hai mắt tức thì phát sáng. Ta chui vào xe ngựa, không hề ngoảnh đầu liếc lại lấy một cái.

Tiểu Mai lôi kéo ta hỏi ấm hỏi lạnh, chuyện trò kể lể đến cả Tử Du vành mắt cũng đỏ lên.

Chỉ có con thỏ nhãi ranh lảng sang một bên, nhìn ta sắc mặt bất thiện.

Đứa nhỏ này lại làm sao thế, là bản xuân cung đó không hợp ý à?

Vào đại đường, quan viên Ngoại Ti Tỉnh cùng người hầu trong phủ đều đang chờ.

Ở cửa đốt lò than bập bùng, trên bàn bày nồi lẩu nóng hôi hổi, tảng lớn thịt dê, thịt bò, rau dưa, còn có canh cá nấu dấm Tây hồ ta thích nhất, ức vịt om màu, còn có cơm tẻ dẻo thơm ngào ngạt.

Ta bị một đám người vây vào vị trí chủ trì, cả nhà lập tức đánh chén với khí thế sục sôi ngất trời.

“Nếm thử đi, lẩu là đặc sản Trung thổ ta đó.” Ta gắp một miếng thịt dê lớn thả vào bát đồ thỏ nhãi ranh.

Đồ thỏ nhãi ranh gắp miếng thịt dính nước tương lên, cúi đầu ăn rầu rĩ, cũng chẳng thèm phản ứng.

Ta khẽ sờ mũi, lại nói, “Món gà hấp bầu này là món ăn nổi tiếng của Trường An đấy.”

Con thỏ nhãi ranh nhận đùi gà, xé ra một mảnh thịt nhỏ, bỏ vào trong miệng nhai từ tốn. Vừa nhai, hai mắt bắt đầu sáng rực.

Hờ hờ, làm gì có cáo không mê thịt gà.

Ta xoa xoa đầu con thỏ ranh, đón lấy rượu nho Tây Vực Tử Du chuyển tới.

Ngục tốt có chu đáo đến đâu, thì gà quay canh rau mua từ tửu lâu nào có ngon bằng nhà mình tự làm.

Ta ăn hơi quá, no đến không đứng dậy nổi.

Ngồi đến lúc sắc trời ngả trắng, ta liền đuổi hết mọi người đi ngủ, chỉ chừa lại con thỏ nhãi ranh.

Mâm rượu cũng đã dọn di, trong đại đường chỉ còn tiếng lò sưởi nổ lách tách, còn có, tiếng ợ no nê ta đều đặn phát ra.

“Đại nhân sao còn chưa ngủ? Hẳn là rất mệt mỏi rồi.”

Đồ thỏ nhãi ranh lôi một cái đệm đặt cạnh ghế ta, quỳ ngồi xuống, lục ra cái quạt, cúi đầu mân mê trong tay.

“Muốn ở riêng cùng ngươi một lát… Sao ngươi cứ không vui vậy?”

“Không có.”

“Trẻ con không được nói dối.” Ta nâng mặt hắn lên, “Ánh mắt ngươi quá thuần khiết, không giấu được tâm tư.”

Con thỏ nhãi ranh chớp chớp con ngươi, đột nhiên trong mắt phẫn nộ ngập đầy, “Còn không phải bởi vì ngươi dẫn theo đồ dơ bẩn trở về!”

“Cái gì?” Ta đang mù mà mù mờ. Phía sau lại vang lên một âm thanh quen thuộc, ngọt ngào nhờ nhợ làm người ta phát rét.

“Ngươi nói ai là đồ dơ bẩn! Hừ, đừng tưởng rằng ngươi có chút tiên khí, ta liền sợ ngươi, nói cho cùng, ngươi còn chưa đủ mười bốn tuổi, sao mà đọ được với oán niệm ta đây.”

Ta hoảng hồn đứng bật dậy, xô đổ cả ghế dựa, một thiếu niên bán trong suốt đã đứng sau lưng từ bao giờ. Cả người áo trắng như tuyết, trên vạt áo là một vệt máu lớn đỏ sậm.

“Ngươi! Là ngươi! Sao ngươi lại cùng ta trở về!”

Đồ thỏ nhãi ranh không thèm đếm xỉa tới thiếu niên trong suốt, chỉ lo trừng ta thở phì phì.” Còn không phải do ngươi thỉnh đi Quan m trong thiên lao.”

“Ta… Ta chỉ là…” Ta lập tức đuối lý.

Thiếu niên xoắn xoắn một lọn tóc, bật ra tiếng cười ma mị, “Quý đại nhân chơi thâm thật đấy, có lòng tốt thỉnh đi Quan m, muốn cho ta tự do, rồi lại không muốn để ta theo ngươi, thế là tính toán thỉnh Quan m về nhà, như vậy trời đất bao la, chỗ nào cũng có thể đi, chỉ không thể vào cửa nhà ngươi, có phải hay không?”

“Ta… Ta chỉ là…” Ta lập tức cạn từ.

“Phép tính của Quý đại nhân, suýt nữa thì được như ý, đáng tiếc, ngươi nói với ngục tốt về Kim Phật, ngươi có biết, ngươi vừa đi xong, ngục tốt đã vội vã bỏ hết hương khói pho Quan m nọ, thả ta ra, đuổi theo xe ngựa bay vô phủ, ngày mai Quan m ngươi thỉnh mà đến, thì ta có muốn chạy, cũng là chạy đằng trời.”


Thiếu niên buông lọn tóc, giơ tay tóm lấy ta, “Quý đại nhân, ngươi thấy chưa, đấy, đã bảo là thiên mệnh, số trời đã định, ngươi không quăng ta rớt được đâu.”

“Ta thấy ngươi là keo dán sắt thì có.” Ta quay đầu tránh đi, càng tránh càng ân hận về chút thiện tâm này của mình.

“Hắn chính là keo dán sắt!” Con thỏ nhãi ranh lửa giận ngút trời, “Đại nhân nghiễm nhiên thỉnh ác quỷ sát khí nặng nhất oán linh ngàn năm về nhà, hắn còn không phải keo dán sắt hay sao, cho dù ngươi hối hận bóc đi được, thì cũng bị tróc theo một tầng da!”

Cái… Cái gì ngàn năm…?

Nỗi sợ hãi lại bắt đầu bùng lên.

“Đại nhân, ban cho ta một cái tên đi. Ta sẽ không hại ngươi.”

Ta đẩy thân hình đang bổ nhào tới ra, lui vội vài bước, “Ngươi đừng có quấn lấy ta, nếu như ngươi dám hại ta, ta… con thỏ nhà ta nhất định sẽ không tha cho ngươi… Con thỏ nhãi ranh… Ngươi đánh thắng được hắn, đúng không?”

Thiếu niên mắt lạnh nhìn về phía con thỏ nhãi ranh, đồ thỏ ranh bất thình lình gấp quạt lại đánh ‘phạch’, xoay người đi thẳng, “Đại nhân tự mình rước họa, thì tự mình giải quyết đi.”

Dứt lời, mặc xác ta đang sợ đến hai chân lẩy bẩy, bỏ lại ta trong đại đường, cùng một con thiên niên diễm quỷ đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

“Hô…”

Một luồng khí lạnh thổi vào cổ, ta rùng bắn cả mình, rồi lại không dám quay đầu, phía sau ngày càng lạnh. Hắn tựa hồ đã dán sát lên người ta.

“Ngươi muốn làm keo dán sắt lắm à?”

“Đại nhân. Sao ngươi không đi ngủ.”

“Có ngươi ở đây sao ta dám ngủ.”

“Ta sẽ không gây thêm phiền phức cho đại nhân đâu, ngoại trừ đại nhân, ta sẽ không để bất kỳ kẻ nào thấy ta, kể cả Ngự Vương kia thế nào…”

Ta giãy ra khỏi móng vuốt đang quờ đến ngực, cắm đầu chạy một mạch về phòng, cấp tốc cài then cửa.

Sau đó hất giầy ra, chui vào trong chăn.

Trùm chăn kín đầu, bên tai chỉ nghe thấy tiếng hít thở của bản thân, càng lúc càng gấp gáp.

“Ta dọa người thế à, khi còn sống bao nhiêu người chỉ biết tán dương mỹ mạo của ta, Quý đại nhân ngươi đúng là đặc biệt, lại còn sợ đến mức này.”

Cách chăn, mà cơn ớn lạnh vẫn thẩm thấu vào.

Ta cảm thấy trên người càng ngày càng nặng, càng ngày càng khó thở.

Thì ra đây là quỷ áp thân trong truyền thuyết, quả nhiên muốn động cũng không thể động đậy.

Chăn trên đầu bị xốc mạnh lên, không khí tươi mới ùa vào, đầu óc ta lập tức thanh minh hơn một chút.

“Ngươi lạnh lắm. Vừa tới gần ta, ta liền không kìm được sợ hãi.”

Chuyện đến nước này, đành phải ăn ngay nói thật. “Ta xác thực sợ ngươi, vì thế không thể thu lưu ngươi, không phải ngươi muốn tự do sao, trời đất bao la, hà tất phải quấn lấy ta làm gì.”

Cơ thể thiếu niên nhấc lên một ít, tựa hồ ngồi vắt ngang trên người ta, ta cảm thấy thân thể nhẹ nhõm một chút, thế nhưng vẫn không thể cử động.” Quan m buổi trưa mới đưa đến, ngươi đi luôn bây giờ còn kịp.”

Thiếu niên lại trầm mặc.

Mà ta, với tư thế úp sấp trên giường, cũng bởi vì bị quỷ áp thân, vẫn không thể nhúc nhích.

“Ta không đi đâu!”

“Cái gì!?”

Thiếu niên nói, gằn từng chữ một, “Ta! Không! Đi! Đâu!”

Ta khóc lóc thảm thiết, “Vì sao ạ, ngươi đi đi ngươi đi đi đi đi đi đi đi đi đi đi đi đi.”

“Là bởi vì cái thái độ này của ngươi.” Thiếu niên giận tái mặt, “Ta chỉ sống mười bảy năm, nhưng chưa từng có ai bài xích ta như vậy, người nào cũng muốn có được ta, tranh đoạt ta… Thế nhưng ngươi không chịu nổi ta tiếp cận… Đây thật sự là quá tổn thương tự tôn của ta, ta quyết định không đi đâu, trái lại, ta muốn nhìn xem ngươi có thể bài xích ta được bao lâu đây.”

Ta tưởng chừng như khóc thét lên, “Ta chỉ có nắm xương già1 này, không chịu nổi dày vò a, ngài giơ cao đánh khẽ, thả ta đi.”

“Nắm xương già?”


Thiếu niên bỗng xì ra một nụ cười quyến rũ, cúi người xuống gần, kề sát sau tai ta, “Nhưng đại nhân trông đẹp thế cơ mà.”

Ngay sau đó, ta liền cảm thấy tay trái hắn lạnh như băng luồn vào chăn dò xét, trực tiếp mò vào áo trong của ta.

“A! Ngươi làm gì!”

Da thịt bị hắn đụng chạm cảm thấy lạnh buốt dị thường, ta rùng mình hết đợt này tới đợt khác, giống như bị người điểm huyệt đạo, trơ mắt cảm nhận tay hắn tàn sát bừa bãi ở sau lưng, sau đó luồn vào trong quần.

“Nói cho cùng, cả nhà đều nằm dưới, đại nhân mới bài xích ta như vậy, phải không?”

“Ngươi ngụy biện cái gì thế! A ngươi đừng động! Đừng…!”

“Hử? Sờ rất sướng tay a, tiếc là hơi cao một chút, bằng không ôm vào lòng, ôn nhuyễn như ngọc, chúng mình đều nằm dưới, quan trọng nhất là thân hình nhỏ nhắn linh hoạt, ở đây… còn có ở đây…”

Hắn vừa nói, vừa chuyển ngón tay từ bụng dưới qua ngực ta, véo lấy điểm nhỏ bắt đầu vê nặn.

“Không không!”

Ta toàn thân run rẩy, cắn môi, đè nén âm thanh xuống, phòng Tiểu Mai ở ngay bên cạnh, ta cũng không muốn để con bé nghe thấy.

“Phản ứng này rất được nha, có đôi khi, kêu lên cũng chẳng bằng không kêu.”

“Đừng… Đừng động nữa…”

“Mấy người nằm dưới chúng mình luận bàn thân thiết một chút, cần gì phải e lệ.”

“Ưm…”

Ngón tay hắn trườn theo cằm chui vào trong miệng ta, quấn lấy đầu lưỡi ta, “Đúng, đừng kêu lên, như vậy hay nhất.”

“Ưm…”

Người ta bật cong lên, rút cuộc đã không thể chống cự.

Trước kia ở cùng Ngự Vương, ít ra ta còn có thể kêu, thế nhưng lần này, âm thanh ta từ đầu tới đuôi đều bị hắn chẹn lại trong miệng.

Đợi được hắn đứng dậy, ta đã vô lực ngã vật ra. Kể cả hắn không bịt miệng ta, ta cũng suy yếu đến kêu không ra tiếng.

“Đại nhân vẫn chưa đủ lão2 a.”

Thiếu niên lắc đầu, đưa tay vuốt ve vầng trán đầy mồ hôi của ta, “Đại nhân một ngày còn chưa ban tên cho ta, thì ta mỗi ngày đều điều giáo đại nhân. Lúc Quý đại nhân động tình, thật đúng là rung động lòng người không gì sánh được…”

Ta giận sôi gan, liếc mắt chợt thấy cái bô nơi xó cửa.

“Dạ Hồ. Ngươi tên Dạ Hồ. Dạ của hạ dạ, Hồ của Tây hồ, cho ngươi tên, ngươi cút đi cho ta!”

Thiếu niên sửng sốt, cúi đầu cười phá lên, “Ừa ừa, êm tai êm tai. Chủ tử muốn ngủ, vậy ta đi trước đây.”

Sau đó hí hửng bay đi, bay tới cửa.

Bay tới cửa rồi…

Thấy được cái bô…3

Đột nhiên ngớ ra.

“Quý Thanh Hòa!? Ngươi cố ý!”

Thiếu niên cứng ngắc xoay người lại, tiếp đó, bất thình lình giương nanh múa vuốt, bổ nhào về phía ta.

“Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!”

Không biết có phải bởi vì ta ban tên cho hắn, trở thành chủ nhân của hắn hay không, tóm lại, ta rống lên một phát, hắn quả nhiên bất động luôn, sau đó hung hăng lườm ta, rồi trôi đi mất.

Ta đánh một giấc mê mệt đến giữa trưa.

Rồi bị tiếng thét chói tai của Tiểu Mai dọa tỉnh.

“Đại nhân! Đại nhân! Ma quỷ lộng hành! Ma quỷ lộng hành!”

Tiểu Mai kéo ta còn nửa tỉnh nửa mê xuống giường, ta áo quần xộc xệch bị lôi xềnh xệch đến đại đường.


Một vòng người đã vây quanh cửa, con thỏ nhãi ranh vui sướng khi người gặp họa trốn sang một bên, nghịch nghịch cái quạt.

Ta nhức hết cả đầu, dẹp đám người ra. Thấy trên cửa đại đường bỗng đâu xuất hiện mấy chữ máu chảy ròng ròng. Như là dùng máu mà viết, lại vừa như là bị thứ sắc nhọn khắc lên, thậm chí, ăn sâu vào gỗ ba phần.

Mùi máu tanh ngọt nhầy nhụa tràn ra khắp đại đường, không ít người hầu đều sợ hãi, hoảng loạn ầm ĩ đòi thỉnh đạo sĩ tới.

Tử Du vội vàng choàng áo bông cho ta.

Ta nhìn dòng chữ bằng máu, bỗng nhiên không khỏi phì cười.

Hàng chữ bằng máu to chềnh ềnh, “Đổi tên cho ta!!!”

……………………………………………………………………

1,2. Nguyên văn là ‘lão’, vừa có nghĩa là già, vừa có nghĩa là lão luyện. Ai, ta ghét chơi chữ ghê.

3. Lại chơi chữ nữa, từ 夜湖 (bờ hồ ban đêm) và từ 夜壶 (cái bình buổi đêm aka cái bô) đều đọc là ‘dạ hồ’.