Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 3 - Chương 21: Không gian bị vứt bỏ

Hàn Dịch tựa hồ biết Bạch Phong Hoa trở về sẽ lập tức tới nơi này, đã pha trà ngon chờ đợi Bạch Phong Hoa.

Đặt mông ngồi xuống, Bạch Phong Hoa cũng không khách khí, nâng chung trà lên liền uống.

Mắt Hàn Dịch dừng ở cái túi to bên hông Bạch Phong Hoa, hơi nhướng mày: “Ngươi đem nhóm dị thú đều mang theo bên người?”

Bạch Phong Hoa đặt chung trà uống, thản nhiên đáp: “Ừ!”

“Đây cho ngươi, tiện lợi một ít.” Hàn Dịch đưa qua một cái nhẫn, “Đây là Càn Khôn giới chỉ có thể chứ đựng vật thể còn sống, bao gồm Linh Thú cùng Linh khí.Trên người ngươi mang theo nhiều Linh khí như vậy, cũng không tiện.”

Bạch Phong Hoa thế này mới nhớ tới, đúng a, thần khí còn có không ít ở bên người mình đâu.Nghĩ đến đây, Bạch Phong Hoa cũng không khách khí, tiếp nhận nhẫn: “Cám ơn.”

“Ngươi không muốn biết như thế nào mới có thể so với ta cường hơn sao?” Hàn Dịch mỉm cười bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.

“Có!” Bạch Phong Hoa gật đầu.

“Ta dạy cho ngươi.” Hàn Dịch cười, “Nhưng mà, ta muốn chỗ tốt.”

“Chỗ tốt?” Bạch Phong Hoa sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới nam tử phong tư trác tuyệt lại có thể giở trò xấu vô lại như vậy.

“Ừ.Đáp ứng hay không đáp ứng?” Hàn Dịch mỉm cười, mi dài xinh đẹp khẽ nhíu lại.

“Chỗ tốt gì?” Bạch Phong Hoa hơi híp mắt nhìn Hàn Dịch, nam nhân ở trước mặt, Bạch Phong Hoa cho tới bây giờ luôn cảm thấy hắn không đơn giản.

“Đáp ứng ta một việc.Chẳng qua …” Hàn Dịch dừng chút, cười nói, “Chẳng qua, không phải hiện tại, ta trước gửi chỗ ngươi.”

Bạch Phong Hoa trầm mặc xuống, thật lâu không nói gì.

“Sợ?” Hàn Dịch cười khẽ một tiếng, “Sợ ta đưa ra ngươi không làm được?”

“Nếu làm không được, ngươi đưa ra cũng uổng công.” Bạch Phong Hoa giọng nói lạnh lùng.Nàng trong lòng nghi hoặc, Hàn Dịch này, rốt cuộc có ý gì.Vì sao có thái độ như vậy đối với mình? Vì sao phải trợ giúp mình, lại đưa ra yêu cầu cổ quái như vậy?

“Cũng đúng.Cho nên đến lúc đó ta đưa ra tất nhiên ngươi có thể làm được.” Hàn Dịch trên khuôn mặt tuấn mỹ thủy chung mang theo ý cười nhạt, mị hoặc không thôi.Chính là loại tươi cười này ở trong mắt Bạch Phong Hoa thoạt nhìn đều không phải mê người như vậy.

Thấy Bạch Phong Hoa trầm mặc, Hàn Dịch nói: “Đó chính là đáp ứng?”

“Được.” Bạch Phong Hoa nghĩ nghĩ, đáp ứng xuống.Nếu Thanh Tuyệt không ở trên phiến đại lục này, như vậy chính mình phải đề cao thực lực đi đại lục khác tìm kiếm chàng!

“Như vậy, khi nào thì bắt đầu? Ta nếu nhớ không lầm, ngươi nửa năm sau muốn tham gia thấy quốc tỷ thí?” Hàn Dịch mỉm cười.

“Bất cứ lúc nào, nhanh lên.” Bạch Phong Hoa hờ hững nói.

“Hiện tại có thể.Nửa năm sau xuất quan, đến lúc đó Hỏa Hề cùng ngươi đi tham gia tỷ thí.” Hàn Dịch cười, trong mắt lại hiện lên ánh sáng bí hiểm.

Bạch Phong Hoa gật đầu, đứng dậy.

Hàn Dịch cũng đứng dậy, “Đi theo ta.”

Bạch Phong Hoa không nói gì, yên lặng đi theo phía sau Hàn Dịch.Hàn Dịch mang theo Bạch Phong Hoa một đường đi đến cấm địa.Đệ tử thủ vệ cấm địa nhìn thấy Hàn Dịch đến, đều cung kính hành lễ, cho qua.Đối với Bạch Phong Hoa đi theo phía sau, tuy rằng trong lòng chứa nhiều nghi vấn, nhưng không ai mở miệng ra hỏi.

Cứ như vậy, Hàn Dịch mang theo Bạch Phong Hoa tiến vào cấm địa.Vẫn đi về phía trước thông đạo lạnh lẽo ẩm ướt, đến cuối thông đạo, không thể ngờ là vách núi đen kịt.Bạch Phong Hoa trong lòng nghi hoặc, từ bên ngoài xem, cấm địa này chẳng qua là xây dựng ở phía trên núi, vách núi đen nhánh này là chuyện gì?

Hàn Dịch ngừng lại, vươn tay ở trên nút đồng bên cạnh mặt nham thạch khẽ ấn một cái.Rầm một tiếng, một đóa Bạch Liên trắng noãn thật lớn phát ra hào quang hiện tại rìa vách núi đen.

“Đi.” Hàn Dịch khéo mắt nhìn Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa hơi kinh ngạc lập tức khôi phục lại thần sắc.

Hàn Dịch dẫn đầu nhấc chân giẫm lên trên Hoa Sen thật lớn kia, Bạch Phong Hoa cũng đi theo.Hoa Sen thật lớn lẳng lặng phiêu phù ở giữa không trung, không có bởi vì hai người đứng ở trên mà rơi xuống, mà là lẳng lặng hướng đối diện lay động theo chiều gió mà thôi đi.

Dưới chân truyền đến từng trận hơi thở cực nóng, Bạch Phong Hoa cúi đầu, nhìn đến dưới vách núi đen là dunh nham cực nóng! Dung nhan phía dưới ùng ục nổi bọt, một mảnh lửa đỏ, làm cho người ta sợ hãi.

Bạch Phong Hoa trong lòng nghi hoặc, cấm địa Dịch Phong phái, chẳng lẽ là một mảnh không gian khác?

Rất nhanh, Hoa Sen thật lớn đưa hai người đến vách núi đen đối diện, hai người xuống về sau, hoa Sen thật lớn kia liền biến mất.Hàn Dịch xoay người tiến lên phía trước, Bạch Phong Hoa theo ở phía sau.

Đi chưa được mấy bước, trước mắt xuất hiện một mảnh đại dương tối đen.Đúng vậy, Bạch Phong Hoa không có nhìn lầm, trước mặt thật sự rõ ràng là đúng là một mảnh đại dương nước đen như mực.

Như trước có một đóa hoa Sen thật lớn bay tới bên dưới chân hai người, giống như lần trước, hai người giẫm lên, chuẩn bị vượt qua biển lớn.

Chẳng biết tại sao, biển đen như mực này ở dưới chân, khiến cho Bạch Phong Hoa cảm giác một cỗ quỷ dị, trong lòng mơ hồ có chút bất an nổi lên.

“Bạch Phong Hoa, ngươi muốn gặp ai nhất?” Hàn Dịch lời nói sâu kín bỗng nhiên vang bên tai Bạch Phong Hoa.

Còn chưa chờ Bạch Phong Hoa trả lời, cảnh tượng trước mắt làm cho đồng tử Bạch Phong Hoa phút chốc co rút nhanh.

Thanh Tuyệt!

Là Mạc Thanh Tuyệt!!!

Phía dưới giữa biển đen như mực, nổi lơ lửng một khối ván mỏng manh, Mạc Thanh Tuyệt trên mặt không có huyết sắc, lẳng lặng nằm ở mặt trên, không rõ sống chết.Một bàn tay rũ xuống ở trong nước, sắc đỏ sẫm chói mắt càng làm lòng Bạch Phong Hoa đau đớn.Khuôn mặt kia như trước thu hút tâm hồn, kia mày, kia môi, cái cằm xinh đẹp …Đều tác động đến nội tâm Bạch Phong Hoa.

Hàn Dịch khóe miệng gọi lên độ cong không dễ dàng phát giác, hắn cảm giác được thân thể người phía sau hơi run lên.

Đột nhiên, Hàn Dịch lại phát hiện hô hấp người phía sau, lại bật hơi.

“Hàn chưởng môn .Ngươi cảm thấy ảo giác như vậy rất thú vị?” Bạch Phong Hoa giọng nói trở nên lạnh như băng.

“Ha ha, này cùng ta không quan hệ a.Cứu Thục Hải sẽ làm người nhìn đến người hoặc vật muốn nhìn thấy nhất.Nếu người một khi không kiềm chế được, nhảy xuống nước, liền vạn kiếp bất phục.” Hàn Dịch ngượng ngùng cười cười, giải thích.

Bạch Phong Hoa hừ nhẹ một tiếng, không thèm nhắc lại.Ánh mắt cũng từ ảo ảnh phía dưới thu hồi lại.Ổn định lòng mình, Bạch Phong Hoa khẽ xiết chặt tay.Không phải không thừa nhận, một khắc vừa rồi kia, tim nàng đập thiếu chút nữa đình chỉ.Cho dù biết đó là ảo ảnh, cũng hung hăng đánh trúng lòng.Nàng không biết, nếu Thanh Tuyệt đúng là cái bộ dạng kia, chính mình sẽ làm ra cái chuyện gì.

Hàn Dịch thấy Bạch Phong Hoa không để ý đến mình, ít có ngượng ngùng sờ sờ mũi, giải thích: “Kỳ thật, mảnh không gian này, kêu là Mộ phần.Là một mảnh không gian bị vứt bỏ.Chỉ có tuyệt vọng, sợ hãi, tử vong.Sau bị chúng ta lợi dụng, dùng để tu hành, thí luyện.”

“Các ngươi?” Bạch Phong Hoa chú ý tới cách nói của Hàn Dịch.Trong lòng kinh nghi (kinh ngạc + nghi hoặc) lời Hàn Dịch nói.Không gian bị vứt bỏ? Bị ai vứt bỏ? Chỉ có tuyệt vọng, sợ hãi, tử vong, cho nên mới có vẻ âm trầm đáng sợ như vậy?

“Năm phiến đại lục, đều có một cái đứng đầu.Trên phiến đại lục này, chính là Dịch Phong phái chúng ta.Bốn đại lục khác, tự nhiên cũng có.Chúng ta vài chưởng môn phát hiện ra nơi này, đem nơi này lợi dụng.” Hàn Dịch giải thích.

“Từ nơi này có thể đi đại lục khác?” Bach Phong Hoa lập tức nghĩ tới điểm ấy.

“Lý luận là có thể.” Hàn dịch mỉm cười, “Nhưng mà điều kiện tiên quyết là lực lượng có thể xuyên qua cấm chế.Ngươi bây giờ, còn không thể.”

“Hừ!” Bạch Phong Hoa hừ lạnh một tiếng không nói.Thực chán ghét lọai khẩu khí đáng ghét này của Hàn Dịch.

“Những ngày tiếp theo ngươi ở chỗ này đi.Ngươi mục đích duy nhất, chính là sinh tồn.” Hàn Dịch giọng điệu vừa chuyển, “Nửa năm sau ta tới đón ngươi, nếu ngươi còn sống, có lẽ ngươi có năng lực vượt qua đại lục.Nếu ngươi ..”

“Rõ ràng rồi.” Bạch Phong Hoa đồng ý, quay đầu nhìn mảnh không gian, nhíu mày.Nơi này, không khi trầm lặng …

“Nơi này, có rất nhiều cường đại tồn tại.Đây là không gian bị vứt bỏ, nơi này sinh vật cũng là bị vứt bỏ.Bọn họ đối với người ngoại giới đến đây, cũng không hữu hảo.” Hàn Dịch nhẹ giọng nói xong, khi nói chuyện, đã xuyên qua biển đen, đứng ở trên bờ cát.

“Ta đưa ngươi đến nơi đây.Nửa năm sau, ta sẽ tới nơi này chờ ngươi ba ngày.” Hàn Dịch nhìn Bạch Phong Hoa nói.

Bạch Phong Hoa gật đầu: “Đa tạ.” Mặc kệ Hàn Dịch có mục đích gì, có thể làm cho mình trở nên cường là được.

Bạch Phong Hoa đánh giá chung quanh, suy tư, chậm rãi nhấc chân bước tiến về phía trước.

“Bạch Phong Hoa.” Hàn Dịch tiếng từ phía sau truyền đến.

“Ừ?” Bạch Phong Hoa không có quay đầu, chỉ là dừng bước.

“Còn sống, còn sống trở về.” Hàn Dịch nói rất nhẹ.

“Đó là đương nhiên.” Bạch Phong Hoa vẫy tay, thản nhiên nói, liền không chút do dự đi lên phía trước.

Hàn Dịch đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng Bạch Phong Hoa dần dần biến mất, thật lâu sau hắn mới xoay người rời đi.Dựa theo lộ tuyến cũ, hắn về tới cấm địa, vừa ra khỏi cửa cấm địa, hắn bỗng nhiên ngẩn ra, bước nhanh tiến về một phương hướng khác đi đến.

Không bao lâu sau, hiện ra ở trước mặt hắn là một thạch bích, trên thạch bích là một cái huyện động sâu thẳm, tối đen như mực sâu hun hút.Nhưng mà nhìn kỹ, đã có vật thể giống hình người ngay tại cửa huyệt động.Toàn thân cao thấp đều dài hơn cỏ rêu, tựa hồ đã muốn đợi ở nơi này thật lâu.

“Ngươi gọi ta, chuyện gì?” Hàn Dịch chậm rãi đến gần, ngữ điệu hơi nghi hoặc.

“Ngươi, dẫn người tiến vào cấm địa..” Vật thể kia quả nhiên là người! Sâu kín mở miệng.

“Ngươi lại có thể mở miệng nói chuyện, thật sự là bất ngờ.” Hàn Dịch nhíu mày, làm như thực kinh ngạc.

Người nọ lại im lặng xuống.

“Ngươi bảo ta đến, rốt cuộc có ý gì?” Hàn Dịch trong lòng tò mò không thôi, quái nhân này, ở thời điểm Dịch Phong phái chưa thành lập đã ở trong này, hơn nữa vẫn ngồi ở chỗ này chưa bao giờ di chuyển.Nói cũng rất ít, theo hắn từ đầu ở Dịch Phong phái, cùng người kia nói chuyện không vượt quá mười câu. Hơn nữa, người này chưa bao giờ chủ động tìm hắn nói chuyện.Hôm nay, thái độ khác thường triệu hồi hắn mà nói những lời này.

“Ngươi dẫn vào, là nữ tử?” Quái nhân sâu kín mở miệng.

“Đúng.” Hàn Dịch đáp, trong mắt hiện lên tia sáng chói.Đang lúc Hàn Dịch muốn nghe quái nhân kế tiếp muốn nói gì, quái nhân lại câm miệng, cái gì cũng không nói.

“Này, tiền bối, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì a?” Hàn Dịch lúc này biểu hiện nhưng không giống phong phái chưởng môn thâm trầm ổn trọng.Hàn Dịch đối với quái nhân xưng tiền bối, không phải không có lý do.Sự tồn tại của hắn, so với Dịch Phong phái sớm hơn, hơn nữa chưởng môn Dịch Phong phái đời trước đều tôn trọng hắn, không cho phép bất luận kẻ nào đến quấy rầy hắn.

Nhưng mặc kệ Hàn Dịch như thế nào hỏi, quái nhân không hề đáp lời.Hàn Dịch cuối cùng thấy gì cũng không ra đến, cuối cùng phẫn nộ xoay người rời đi.

Ở sau Hàn Dịch rời đi, quái nhân kia mới khẽ thở dài.Phút chốc mắt mở ra, mà mắt của hắn lại không ngờ không có con ngươi, tất cả đều là lòng trắng, thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi.

“Cuối cùng …” Quái nhân nhẹ nhàng phun ra hai từ ý vị thâm trường sau lại lần nữa nhắm hai mắt lại.

Hết thảy lại quay về yên lặng, chung quanh chỉ có tiếng gió rất nhỏ.

***

Lúc này, Bạch Phong Hoa nhấc bước đầu tiên ở không gian bị vứt bỏ.Mà nàng không biết là, tiến vào phiến không gian này, không chỉ có một mình nàng.Ở bốn phiến đại lục khác cũng có người tiến vào từ cửa khác, bốn người kia, đều là người thừa kế tương lai của bốn môn phái đứng đầu bốn đại lục!

Bạch Phong Hoa ngẩng đầu, nhìn về phía trời không.Không trung thật âm trầm,không biết canh giờ nào.Thoạt nhìn như là hoàng hôn, dường như cũng không phải.Dần dần, Bạch Phong Hoa rốt cuộc hiểu được.Chỗ này không có ánh nắng mặt trời! Trời vĩnh viễn là âm u, thường thường gió lạnh thổi mạnh, càng tiến phía trước, càng âm lãnh.Đứng ở ngọn đại thụ nhìn ra xa, nhìn đến tiền phương là một mảnh tuyết trắng trắng.

Đây là không gian bị vứt bỏ sao ..

Như thế hoang vắng, như thế âm lãnh.

Hàn Dịch nói nơi này chỉ có tuyệt vọng, sợ hãi, tử vong.Nhưng mà, hình như còn chưa gặp được sinh vật gì.

Bạch Phong Hoa đang ở thời điểm suy tư, một trận tiếng kêu thảm thiết truyền đến.Bạch Phong Hoa theo tiếng nhìn lại, lại nhìn đến một thân bạch y, người đó trên lưng mọc ra một đôi cánh đen dài ngồi chồm hỗm ở trên mặt đất, đưa lưng về phía nàng.Bạch Phong Hoa chỉ nhìn đến bờ vai của hắn run run, hình như đang tiến hành động tác gì đó.Mà dưới chân của hắn tựa hồ có vật gì đó run run, máu dần dần thấm đầy đất.

Bạch Phong Hoa khẽ nhíu mày, đây là cái tình huống gì.Đó là nhân loại? Hay là yêu thú? Nhân loại không có khả năng có một đôi cánh dài, vậy là yêu thú? Bạch Phong Hoa suy tư, nhẹ tay tựa vào trên thân cây phát ra tiếng vang rất nhỏ, kinh động yêu thú hình người kia.

Yêu thú kia thoáng chốc ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác sắc bén nhìn về phía Bạch Phong Hoa, lại chỉ là nhìn thoáng qua, lại quay đầu tiếp tục động tác của mình.

Nhưng mà hắn vừa xoay đầu, Bạch Phong Hoa thấy rõ ràng trên mặt đất là cái gì, cũng thấy rõ ràng người kia đang làm cái gì!

Người kia đang cắn nuốt một người có ngoại hình tương tự hắn! Người nọ hình như còn chưa hoàn toàn tắt thở, còn đang run run.Vừa rồi người nọ quay đầu, Bạch Phong Hoa nhìn thấy người nọ trong miệng còn đang ngậm một cánh tay.

Yêu thú tự giết lẫn nhau? Hơn nữa hung tàn như thế, ăn sống đối phương?

Bạch Phong Hoa trong lòng cảm giác quỷ dị nói không nên lời, làm cho nàng rất không thoải mái.

Đây là cư dân không gian bị vứt bỏ sao?

Bạch Phong Hoa nhíu mày, tính nhấc chân rời đi.